Quá ủy khuất mà, quá ủy khuất mà!
Johan cắn cắn nĩa, hai mắt nhìn chằm chằm Âu Dương Thiên Nhiên và Lăng Ảnh Liệt đang ngồi đối diện. Hai người họ hoàn toàn xem hắn như tàng hình. Kể từ lúc gặp mặt cho đến tận hiện tại, hai người họ không thèm để ý gì đến hắn. Thậm chí Lăng Ảnh Liệt còn chả buồn giới thiệu hắn với Âu Dương Thiên Nhiên, điều này làm cho Johan cảm thấy vô cùng ủy khuất.
Thấy Âu Dương Thiên Nhiên chỉ uống một ngụm sữa bò đã buông tay, Lăng Ảnh Liệt liền bưng ly sữa, một lần nữa đưa đến trước mặt cậu.
"Buổi sáng nên uống nhiều sữa bò một chút, vậy mới tốt cho cơ thể."
Âu Dương Thiên Nhiên liếc nhìn ly sữa bò, lại liếc nhìn Lăng Ảnh Liệt đang mặt đầy nghiêm túc ngồi ở bên cạnh, dù sao thì ly sữa bò này cũng là do chính cậu tự kêu, đâu có gì xấu. Âu Dương Thiên Nhiên cầm lấy ly sữa, sau đó rất nể tình một ngụm uống hết.
Thấy Âu Dương Thiên Nhiên đã uống xong, Lăng Ảnh Liệt liền cẩn thận hỏi.
"Còn muốn ăn thêm gì không?"
"Không cần. Vậy là đủ rồi."
Nhìn phần sandwich và bánh mì còn thừa không ít trên bàn, Âu Dương Thiên Nhiên đã ăn no tám phần rồi, không cần kêu thêm. Hơn nữa, cậu cảm thấy bánh mì của nước ngoài không ngon bằng bánh mì ở nước mình.
Có lẽ là do ngữ khí của Lăng Ảnh Liệt với Âu Dương Thiên Nhiên quá mức ôn hoà, hoặc cũng có lẽ là do hành động của Lăng Ảnh Liệt dành cho Âu Dương Thiên Nhiên quá tốt, hơn nữa còn rất kiên nhẫn và ôn nhu, cho nên Johan vốn đang ủy khuất ngồi đối diện liền nhận ra quan hệ của hai người không bình thường.
Nghe hai người họ nói chuyện lâu như vậy, Johan rốt cuộc cũng không nhịn nổi, thấy Âu Dương Thiên Nhiên đã ăn no, liền lấy hết can đảm, mặc kệ khí lạnh ngút trời của Lăng Ảnh Liệt, trực tiếp hỏi Âu Dương Thiên Nhiên.
"Cậu tên Nhiên đúng không? Tôi có thể gọi cậu là Nhiên không?"
"Âu Dương, anh cứ gọi tôi là Âu Dương."
Với người ngoài, Âu Dương Thiên Nhiên đều để họ gọi cậu là Âu Dương, bởi vì cái tên Thiên Nhiên này, chỉ có người thân thuộc bên cạnh Âu Dương Thiên Nhiên mới có thể gọi mà thôi.
"À à, được được, vậy tôi gọi cậu là Âu Dương. Cậu cứ kêu tôi Johan là được. Thật xin lỗi, cậu cứ yên tâm đi, tấm ảnh mà sáng nay tôi chụp nhất định sẽ không công bố ra ngoài, tôi cũng đã xoá."
Nói đến chuyện này, trong lòng Johan lại đau như cắt, có điều vì để lấy lòng Âu Dương Thiên Nhiên, hắn cũng chỉ có thể làm như vậy.
"Âu Dương, cậu là bạn của Lăng, vậy cũng xem như là bạn của tôi. Tôi có một chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ. Việc là cậu có thể đồng ý làm người mẫu ảnh bìa cho tạp chí của tôi vào tháng sau không?"
Người mẫu ảnh bìa? Âu Dương Thiên Nhiên không lập tức trả lời Johan, mà quay sang nhìn Lăng Ảnh Liệt.
"Bạn của anh?"
Lăng Ảnh Liệt lạnh lùng liếc mắt nhìn Johan một cái.
"Xem như vậy đi."
Có thể trở thành bạn của Lăng Ảnh Liệt, xem ra người tên Johan này không phải đơn giản. Có điều Âu Dương Thiên Nhiên cũng không vội trả lời vấn đề của Johan, mà hỏi ngược lại.
"Là tạp chí gì?"
Thấy Âu Dương Thiên Nhiên hình như có khả năng sẽ đáp ứng, Johan liền nhanh nhạy đáp.
"Là [Đế Quốc Thời Thượng], tôi là biên tập của tạp chí đó."
Đế Quốc Thời Thượng? Lúc nghe được tên của tạp chí này, Âu Dương Thiên Nhiên liền nhịn không được cảm thấy kinh ngạc. Tạp chí này, chính là một tạp chí lớn nổi tiếng toàn thế giới, có thể trở thành người mẫu ảnh bìa của [Đế quốc thời thượng] ít nhất cũng phải là minh tinh hạng một trên thế giới. Tại sao người tên Johan này lại nhìn trúng cậu?
"Tại sao lại chọn tôi?"
Âu Dương Thiên Nhiên trực tiếp hỏi.
"Âu Dương, tiếng Anh của cậu thực chuẩn nha."
Johan trước tiên khen ngợi Âu Dương Thiên Nhiên, sau đó mới nói.
"Chủ đề tháng sau của tạp chí chúng tôi là về Ma huyễn, cho nên người mẫu ảnh bìa nhất định phải có nét gì đó đặc biệt như một tinh linh. Cậu là người mà tôi cảm thấy hợp với hình ảnh này nhất."
Trên người Âu Dương Thiên Nhiên không có chỗ nào là không tinh xảo, còn có một khí chất rất xuất trần thanh lãnh, chính là thứ mà Johan cần.
"À."
Âu Dương Thiên Nhiên nhàn nhạt gật đầu, tuy rằng bề ngoài cậu rất bình tĩnh, nhưng trong đầu đã có vô vàn ý nghĩ đang xoay chuyển nhanh chóng. Lấy danh khí chỉ mới hạng hai của cậu ở Hoa Quốc, nếu muốn trong khoảng thời gian ngắn tích góp thêm danh khí ở nước ngoài là điều không thể nào. Mặc dù lần này cậu có mặt ở một vài tạp chí ở nước M, nhưng cũng không nói lên rằng cậu sẽ vì vậy mà bắt đầu nổi tiếng ở nước ngoài, mà mấy quyển tạp chí đó, cũng chỉ đơn giản là vài tạp chí hạng trung mà thôi. Hơn nữa, cậu vốn là người phương đông, có lẽ khi mới bắt đầu, người nước ngoài khi nhìn thấy cậu sẽ có chút tò mò, nhưng cũng không phải chỉ như vậy mà đã cố ý tìm hiểu xem cậu là ai. Ngoại trừ một số nhà thiết kế thời trang.
Nhưng nếu cậu có mặt ở bìa tạp chí của [Đế quốc thời thượng] thì lại là chuyện khác. [Đế quốc thời thượng] là tạp chí nổi tiếng thế giới, sẽ phân bố ở nhiều nước, đến lúc đó, cậu có thể tích góp thêm được một ít nhân khí ở nước khác trong một khoảng thời gian ngắn. Có mặt trên ảnh bìa [Đế quốc thời thượng], ý nghĩa hoàn toàn khác, trên ảnh bìa và trên trang tạp chí, căn bản không thể xem như cùng một cấp bậc.
Nếu là những minh tinh khác, chỉ sợ đã sớm cao hứng mà lập tức đồng ý, nhưng Âu Dương Thiên Nhiên lại hoàn toàn khác, sau khi cậu đã suy nghĩ cặn kẽ mọi thứ, mới nói.
"Có thể."
Ngữ khí rất bình tĩnh, gương mặt không có lấy biểu cảm dư thừa, giống như có thể trở thành người mẫu ảnh bìa cho [Đế quốc thời thượng], đối với cậu cũng chỉ là một việc rất bình thường.
Việc này khiến cho Johan phải nhìn Âu Dương Thiên Nhiên bằng một con mắt khác. Nếu vừa nãy là do Âu Dương Thiên Nhiên không biết thân phận của hắn, không biết hắn là biên tập của tạp chí [Đế quốc thời thượng], cho nên thái độ của cậu mới lãnh đạm, Johan còn có thể hiểu được. Nhưng đến khi Âu Dương Thiên Nhiên đã biết tạp chí mà hắn nói là [Đế quốc thời thượng], cậu vẫn như cũ bình tĩnh, thậm chí giọng nói còn chẳng có gì thay đổi, khiến cho Johan vô cùng kinh ngạc. Từ thái độ của Âu Dương Thiên Nhiên có hai trường hợp xảy ra, một là cậu hoàn toàn không hề biết cái tên [Đế quốc thời thượng] có ý nghĩa gì, hai là cậu vốn hiểu rất rõ, nhưng lại không hề quá để bụng.
Lấy danh khí của [Đế quốc thời thượng] trên thế giới, Johan không tin Âu Dương Thiên Nhiên chưa từng nghe qua cái tên này. Cho nên, cũng chỉ có thể là khả năng thứ hai mà thôi.
Cho dù như thế nào đi nữa, chỉ cần Âu Dương Thiên Nhiên đồng ý là được rồi. Gương mặt Johan trở nên cao hứng.
"Vậy thì tốt quá. Chừng nào thì cậu có thời gian vậy Âu Dương, chúng ta hãy hẹn ngày bắt đầu chụp ảnh đi, nhất định sẽ không tốn bao nhiêu thời gian của cậu đâu."
Không ngờ rằng Johan lại có thể gấp gáp đến vậy, có điều nghĩ lại, hai ngày nữa cậu phải trở về nước rồi, cho nên nếu sắp xếp thời gian để chụp ảnh, thì cũng chỉ có thể trong hai ngày này mà thôi.
"Vậy thì sáng ngày mai đi."
Âu Dương Thiên Nhiên quyết định.
"Được, vậy bây giờ tôi quay về chuẩn bị cho buổi chụp."
Johan gấp đến nỗi vội vã nhét miếng sandwich trên tay vào miệng, từng ngụm từng ngụm nhai nuốt, sau đó mới nói tiếp.
"10 giờ sáng mai có được không?"
"Được."
Âu Dương Thiên Nhiên gật gật đầu.
"Nếu được, vậy ngày mai tôi đến đón cậu."
Nói xong Johan liền quay đầu nhìn Lăng Ảnh Liệt bên cạnh Âu Dương Thiên Nhiên.
"Lăng, đi cùng không?"
"Không, ngày mai tôi còn có một cái quảng cáo cần chụp."
Lăng Ảnh Liệt nhàn nhạt từ chối.
"Sao vậy? Cậu và Âu Dương không phải là người yêu hả? Cậu phải nên đi cùng Âu Dương nhiều một chút, chẳng lẽ cậu còn muốn đem cậu ấy giấu đi? Tuy rằng tôi có thể hiểu được hành động của cậu, nhưng mà việc này đối với Âu Dương quả thật không hề công bằng đâu."(Ở đây ý Johan là LAL định không để mọi người biết về thân phận của ADTN hay sao.)
Ánh mắt Johan nhìn chăm chăm Lăng Ảnh Liệt, chỉ thiếu ghi lên hàng chữ 'Cậu làm như vậy không đáng là đàn ông'.
"Người yêu? Làm sao anh nhìn ra?"
Âu Dương Thiên Nhiên kinh dị nhìn Johan. Hắn làm sao có thể nhận ra quan hệ của cậu và Lăng Ảnh Liệt vậy? Rõ ràng hành vi của cậu và Lăng Ảnh Liệt đều rất bình thường.
Johan trợn trắng mắt.
"Tôi và Lăng đã quen biết nhau nhiều năm, nếu cậu không phải là người yêu của Lăng, làm sao Lăng lại nắm tay cậu, làm sao Lăng lại có thể tự mình đưa sữa bò cho cậu."
Johan đã từng gặp qua rất nhiều người quen của Lăng Ảnh Liệt, hắn chưa từng thấy Lăng Ảnh Liệt thân thiết với bất kì ai. Bình thường, những minh tinh nghệ sĩ muốn tiếp cận với Lăng Ảnh Liệt, đều bị Lăng Ảnh Liệt lạnh lùng từ chối. Dần dà, mọi người đều biết Lăng Ảnh Liệt không hứng thú với ai, từ nam đến nữ. Cho nên cũng có thể nói, tính tình của Lăng Ảnh Liệt rất lãnh đạm.
"Vì vậy hai người không cần phải che che giấu giấu trước mặt tôi đâu. Tôi biết hai người đều là diễn viên, sợ sẽ truyền ra mấy tin tức linh tinh, nhưng mà Lăng, lấy hiểu biết của tôi đối với cậu, cậu chắc hẳn sẽ không làm ra mấy hành động thiếu trách nhiệm như vậy đâu nhỉ."
Đối với Johan, nếu là người yêu của mình, chắc chắn sẽ muốn công bố cho toàn thế giới biết, đây chính là người hắn thích. Hắn muốn mọi người toàn tâm chúc phúc cho hắn.
"Phải."
Lăng Ảnh Liệt nhìn Âu Dương Thiên Nhiên, tiểu tâm nói.
Johan không cho là đúng.
"Lăng, tôi thấy hình như cậu không thực sự để tâm đến Âu Dương. Nếu không, Âu Dương, cậu suy xét tôi một chút thử đi. Mặc dù tôi không đẹp trai bằng Lăng, nhưng mà điều kiện của tôi rất tốt nha. Cậu cứ yên tâm đi, sau khi trở thành người yêu của tôi, tôi nhất định sẽ nói cho tất cả mọi người trên thế giới biết quan hệ của chúng ta. Ai cũng không thể khi dễ cậu."
"Không cần, cảm ơn."
Công bố quan hệ? Âu Dương Thiên Nhiên đương nhiên hiểu, nếu cậu và Lăng Ảnh Liệt công bố quan hệ giữa hai người, cậu lập tức có thể một bước trở thành minh tinh hạng một. Mặc dù đây là biện pháp nhanh nhất, nhưng lại không phải là điều cậu muốn. Nếu thực sự làm vậy, sau này bất kể cậu đạt được thành tựu gì, người khác đều sẽ cho rằng đây vốn là công lao của Lăng Ảnh Liệt, mà không chấp nhận rằng để đạt được những thứ này là sức lực mà chính bản thân cậu bỏ ra. Đây là kết quả mà Âu Dương Thiên Nhiên không mong muốn nhất.
Đương nhiên Âu Dương Thiên Nhiên cũng biết Johan không hề có ác ý, đây chẳng qua chỉ là lời nói đùa của hắn.
"Johan..."
Lăng Ảnh Liệt lấy ra khăn tay, cầm lấy bàn tay phải khi nãy Âu Dương Thiên Nhiên dùng để lấy thức ăn, cẩn thận lau sạch từng ngón tay mảnh khảnh của Âu Dương Thiên Nhiên, sau đó nói.
"Phương án mà cậu và tôi nói lúc trước, tôi thấy cần phải suy xét thêm."
"Cái gì? Suy xét thêm? Không phải cậu đã đồng ý rồi hả?"
Johan cả kinh.
"Đều đã thiếu mỗi việc ký hợp đồng thôi, làm sao cậu lại muốn đổi ý vậy, này không phải là tác phong của cậu mà Lăng."
"Chẳng phải còn chưa ký hợp đồng sao?"
Khẩu khí của Lăng Ảnh Liệt không thèm để ý, anh ngẩng đầu, lạnh lùng liếc nhìn Johan một cái.
Johan sửng sốt, lúc này hắn mới nhận ra lời nói lúc nãy của mình đã thành công chọc giận Lăng Ảnh Liệt, hắn có chút dở khóc giở cười nói.
"Lăng, từ khi nào cậu trở nên nhỏ mọn như vậy?"
Sau khi Lăng Ảnh Liệt xác định bàn tay của Âu Dương Thiên Nhiên đã hoàn toàn khô ráo, mới nhàn nhạt nói với Johan.
"Là do cậu không hiểu rõ tôi."
Johan đầu hàng.
"Được rồi, được rồi. Tôi xin lỗi vì mấy lời lúc nãy mà. Việc giữa cậu và Âu Dương tôi không nên xen vào. Đây xem như là 'lo chuyện người khác' mà người Hoa Quốc các cậu hay nói đi."
Cuối cùng Johan còn chen thêm một câu thành ngữ.
"Là lo chuyện bao đồng."
Lăng Ảnh Liệt sửa lại.
"Được được được, là lo chuyện người khác."
Johan vẫn như cũ không nói đúng được, nhưng mà hắn cũng lười phải để ý, tiếp tục nói.
"Vậy tôi không quấy rầy hai người hẹn hò nữa. Âu Dương, ngày mai tối tới đón cậu."
"Được."
Âu Dương Thiên Nhiên nhìn Johan rời đi.
"Tôi và hắn không thân."
Sau khi Johan đã đi mất, Lăng Ảnh Liệt liền nói.
Âu Dương Thiên Nhiên như có điều suy tư mà nhìn chăm chăm Lăng Ảnh Liệt.
"Chuyện cười này của anh một chút cũng không buồn cười."
"Tôi đưa em đến một nơi."
Lăng Ảnh Liệt đột nhiên nói sang chuyện khác.
"Đi đâu vậy?"
Âu Dương Thiên Nhiên hỏi.
"Đến đó em sẽ biết."
Hơn một tiếng sau, Lăng Ảnh Liệt và Âu Dương Thiên Nhiên cải trang, rời khỏi khách sạn bằng cửa sau, bước lên một chiếc xe hơi nhỏ.