Hệ Thống Ngược Tra Nam

Chương 30: Mạt thế đáng thương thiên kim tiểu thư (P2)




Không phải cô không gặp những người có dị năng, nhưng họ với cô không cùng chí hướng nên cô cũng mặc kệ họ.

Bây giờ chỉ là khởi đầu của mạt thế, sau này cô muốn xem bọn họ còn tốt như thế nổi hay không, đến lúc đó mạng còn khó giữ chứ nói gì cứu người.

Cô không biết mình đi bao lâu, chợt cô hơi dừng lại trước một thiếu niên đang hôn mê nhìn sơ chắc cũng tầm 17 tuổi, gương mặt của hắn làm không khỏi nhớ tới Cố Trạch Dương, sao lại có thể giống đến như vậy.

Cô vô thức bước tới trước mặt thiếu niên đó, đi lại càng gần cô càng không dám tin, nếu không có sự hỗn loạn bên ngoài, thật sự cô cứ nghĩ thiếu niên này là Cố Trạch Dương thật.

Một lúc lâu cô cũng hồi thần nhanh chóng bế thiếu niên sang một nơi an toàn hơn, cô chẳng phải là tốt bụng gì cả, chỉ là hắn may mắn có gương mặt giống Cố Trạch Dương thôi.

"Túc chủ, đừng nói cô gặp mới gặp mặt đã yêu người ta đó nha."

"Nhìn ta giống yêu đương lắm à, nếu thật như vậy hệ thống ngươi nên xem lại lỗi kỹ thuật đi." Bạch Nguyệt kinh thường nhìn mèo con lượn lờ xung quanh thiếu niên cô vừa cứu.

"Trước giờ kỹ thuật hệ thống chưa bao giờ lỗi, nên vẫn là do cô tùy hứng đi." Mèo con khẳng định nói, cô không khỏi đưa ánh mắt kinh thường nhìn nó.

Khoảng 15ph sau, thiếu niên cũng chập chờn tỉnh lại, Bạch Nguyệt tinh mắt thấy được sự khác thường trên người hắn.

"Túc chủ làm sao vậy?"

"Nhóc con này đã chuyển hoá thành thây ma."

"Cô sẽ giết hắn sao?" Mèo con tò mò hỏi.

"Để xem đã."Bạch Nguyệt khoan tay trước ngực theo dõi biểu hiện của hắn.

Đôi mắt hắn chuyển màu xanh nhưng sau đó lại trở về bình thường, cơ thể cũng chẳng có sự thay đổi gì.

Lúc này hai mắt ngơ ngác đang nhìn thẳng vào Bạch Nguyệt, cô cũng chẳng có biểu hiện là sẽ tiến lại gần hắn.

"Chị là ai vậy?" Giọng nói non nớt vang lên, cùng ánh mắt tò mò nhìn cô, không có một chút sợ hãi nào.

"Nhớ bản thân tên gì không?" Bạch Nguyệt không trả lời hắn, chỉ lạnh lùng hỏi.



"Hạ Viêm, chị vẫn chưa trả lời ta, chị là ai?" Thiếu niên Hạ Viêm cố chấp muốn biết chị gái trước mắt mình là ai đến sốt ruột.

Bạch Nguyệt buồn cười nhìn hắn đáp:"Ta là Bạch Nguyệt, nếu đã tỉnh thì ta đi đây."

"Đợi đã..."

Bạch Nguyệt chưa kịp xoay người đã bị Hạ Viêm ôm lấy, đáng thương hề hề nhìn cô:"Chị cho ta theo với."

Mèo con cũng hoảng sợ không thôi, với cái tốc độ đó nếu hắn muốn giết Bạch Nguyệt là chuyện dễ như trở bàn tay.

Bạch Nguyệt cũng không thể nghĩ một người vừa mới tỉnh lại, cho dù là thây ma hay người dị năng thì cũng chẳng nhanh được như hắn.

Lần sau cô phải cảnh giác hơn mới được, lúc này cô chỉ muốn gỡ cái tên nhóc đang bám dính trên người mình ra, nhưng hắn như keo dính chuột vậy không thể nào gỡ ra được.

"Buông ta ra, ngươi có tin ta đem tay chân ngươi chặt đứt luôn hay không?"

"Chị không đồng ý cho ta đi theo, ta sẽ không buông ra đâu."

Hạ Viêm dương gương mặt đáng thương nhìn cô, Bạch Nguyệt hơi nhìn hắn, dù sao hắn cũng là thây ma, cũng không sợ hắn vướng tay vướng chân cô.

"Được, ngươi đi theo ta, còn bây giờ thì buông ra nhanh."

Nghe được đáp án mình muốn, Hạ Viêm mới chịu buông cô ra, nhưng tay vẫn nắm chặt lấy tay cô.

Bạch Nguyệt hơi suy nghĩ lại nói:"Tạm thời cho ngươi đi cùng ta, nếu gặp được người thân còn sống thì hãy trở lại bên cạnh họ đi."

"Ta mới không cần, chính họ bỏ rơi ta lại mà"

Hạ Viêm vốn đã tỉnh lại nhưng đến lúc hắn đi kiếm người nhà chẳng ai ở đó cả, trong lúc hắn đi tìm vô tình bị những người chạy loạn đụng trúng mà ngất đi, đến lúc tỉnh lại lần nữa đã thấy Bạch Nguyệt đang đứng nhìn hắn.

"Có thể không phải thì sao, ngươi vẫn nên gặp họ hỏi cho rõ,nếu họ thật sự không cần ngươi vậy ta sẽ đem ngươi theo."

"Được..." Hạ Viêm vui vẻ gật đầu.

Bạch Nguyệt đem Hạ Viêm ra bên ngoài, từ lúc xuất hiện Hạ Viêm bên người, thây ma hầu như điều không dám lại gần hai người các cô.



Làm cô như có cảm giác đang đi giữa đồng hoang không người vậy, đôi lúc cô cũng nghĩ có phải Hạ Viêm là thây ma vương hay không, nhưng sau đó ý nghĩa đó của cô liền dập tắt, chỉ mới hơn hai tuần không thể nào có chuyện đó được, chỉ là cô nghĩ nhiều thôi.

Không biết đi bao lâu, Bạch Nguyệt bị một nhóm người chặn lại, trong đó có cả dị năng giả.

"Cô gái có muốn đi cùng chúng ta ra ngoài không?"

"Không cần." Bạch Nguyệt lạnh lùng từ chối thẳng, nhìn đám người bình thường còn đông hơn người có dị năng kia, cô đâu có rãnh đi xả thân bảo vệ họ.

"Anh Chí Thanh, kệ cô ta đi, lúc này chúng ta nên rời đi tới khu C, người đi theo chúng ta đã rất đông rồi."

Người được gọi là Chí Thanh tức giận nhìn cô gái đó nói:" Tiểu Hi, nếu đã cứu người thì phải cứu cho hết, thà không gặp được sống nếu đã gặp phải đem họ rời đi cùng."

"Anh cứ như vậy chúng ta sẽ chết ở đây mà thôi." Tiểu Hi trong miệng Chí Thanh uất ức lên tiếng.

Cô ta nhìn hết lại đội ngũ của mình đến tận bốn mươi mấy con người, nhưng chỉ có khoảng 7 người là có dị năng.

7 người bọn họ đã sắp không trụ nổi nữa rồi, mà Chí Thanh hắn vẫn cứ tiếp tục thêm người vào đội ngũ, dị năng giả không thấy thêm một ai chỉ toàn là người bình thường.

"Tiểu Hi, em không thể như vậy..."

"Cô ấy nói đúng đấy, nếu như ngươi vẫn cố chấp cứu người thì chỉ làm khổ đồng đội của mình mà thôi, tự lượng sức mình đi, ta thấy đồng đội của ngươi đang dần kiệt quệ rồi đấy, đứng để bị chết trong miệng thây ma đó nha." Bạch Nguyệt tốt bụng khuyên nhủ hắn.

"Cô không muốn đi cùng thì thôi cần gì phải nói như thế?" Chí Thanh tức giận nhìn cô.

Bạch Nguyệt lười đo có với những kẻ như hắn liền định xoay người rời đi, thì Tiểu Hi liền lên tiếng:" Có thể cho tôi theo cùng không, tôi có dị năng kim, đảm bảo không làm vướng tay chân cô, chỉ cần cô có thể cho tôi đi tới khu C là được."

"Tiểu Hi, em đây là..."

"Em quá mệt mỏi rồi, anh cứ ở lại làm người tốt của anh đi."

Tiểu Hi thất vọng nói với Chí Thanh, lại nhìn sang Bạch Nguyệt chờ đợi, Bạch Nguyệt hơi nhìn cô gái trước mắt, cười một chút liền gật đầu rời đi, Tiểu Hi thấy thế liền đuổi theo phía sau.

Chí Thanh tức giận, liền xoay người không muốn nhìn nữa, theo con đường khác đi tới khu C.