Hệ Thống Ngược Tra Nam

Chương 52: Ai là sư phụ của ngươi(p2)




Lấy được Nguyệt Chỉ, cô lại sang giường Băng ở Hàn Băng Cốc, chiếc giường này giúp hút linh khí trời đất cũng như chữa thương cho người nằm hoặc ngồi lên nó.

Nó nằm sâu dưới đáy hồ, tu chân không có bảo hộ chính là tìm đường chết, bởi nước hồ cực kì lạnh nhưng lại không bị đóng băng, đó điều nhờ vào chiếc giường Băng này.

Bạch Nguyệt ngồi trên người Thiên Long rất nhanh đã tới nơi, cảnh vật chỉ có một màu trắng xoá cả trời đất.

Nhưng nó vẫn đẹp đến lạ thường, cô có thể thấy vài con ma thú với bộ lông trắng đi vòng quanh, do nơi này khá khắc nghiệt nên ma thú cũng rất ít.

Thiên Long tạo một vòng tròn bảo vệ cô, không cho khí lạnh làm cô tổn thương một chút gì,nếu là cô của những thế giới trước đó, cô cũng không cần nó bảo hộ, bây giờ có cơ hội phải làm thôi.

Bạch Nguyệt nhìn Thiên Long cười ngây ngốc, cũng chẳng muốn so đo với nó, Bạch Hổ biến thành kích cỡ của một con mèo,ngồi trên vai cô.

Nó chính là ngứa mắt với nụ cười ngu ngơ của con rồng kia: "Ngươi cười cái gì, không sợ chủ nhân xem thường ngươi à."

Thiên Long chỉ lườm Bạch Hổ một cái, nó liền im lặng không nói nữa.

Bạch Nguyệt thu hết mọi cử chỉ của hai con thú, cô thật sự tò mò trong lúc cô làm nhiệm vụ, bọn chúng đã ở với nhau ra sao.

Thiên Long là đứa cô nhận trước nhất, sau đó tới Bạch Hổ, còn có Huyền Vũ và Phượng Hoàng, nhưng hai con này cô cũng đã cho ai đó rồi.

Ai nhỉ?

Ở thế giới tận thế cũng vậy, cô cũng không nhớ được người được cô tặng lọ thuốc.

Trong lúc cô suy nghĩ thì Thiên Long cũng đã đưa cô tới trước hồ nước, nó lặng lẽ bơi xuống dưới đem chiếc giường lên cho cô.



Đến khi Bạch Nguyệt dừng lại suy nghĩ đã nhìn thấy chiếc giường ở trước mặt mình, còn hồ nước cũng nhanh chóng kết băng.

"Chủ nhân khen ta đi." Thiên Long mong chờ nhìn cô.

'Ngươi rất giỏi, tiếp tục đi đến Ôn Hoàng đi, ta còn muốn lấy Viên đan dược cực phẩm nữa."

"Vâng, chủ nhân." Thiên Long vui sướng nhanh chóng để cô lên lại trên lưng mà bay đi.

Còn Bạch Hổ chỉ biết khinh bỉ liếc nhìn Thiên Long, làm có chút chuyện mà cũng đòi chủ nhân khen ngợi, nó khinh.

Cả một ngày trời, cô đi hết tất cả những nơi có báo vật, thu tất cả vào nhẫn, cô liền vui vẻ tiếp tục tu luyện.

Hai con thần thú cũng im lặng nằm bên cạnh quan sát cũng như bảo vệ cho cô.

Ngày hôm sau, tại rừng Cửu Thiên...

"Chết tiệt, kẻ nào đã tới đây hớt tay trên của ta rồi." Chí Cường tức giận lầm bầm.

Kiều Oanh đi bên cạnh lên tiếng an ủi hắn: "Cường ca, chàng không cần tức giận, chúng ta còn những món khác nữa mà."

Miệng thì nói thế nhưng trong thanh tâm của cô ta rất khó chịu, lẽ ra cô ta đã có cơ hội lên Kết đan, nhưng lại hụt mất rồi.

Chí Cường nghe lời nói kia của cô ta liền gật đầu, đem cô ta sang nơi khác, nhưng đáng giận là họ đã phải chịu vất vả đi tìm, cuối cùng thì lại là bị người khác lấy hết.

Thành ra cả 1 tháng trời, bọn họ trắng tay đi về.Chí Cường hắn thề với lòng, nếu hắn biết được là ai,hắn sẽ giết chết kẻ đó để lấy lại những món bảo vật đó.



Còn Bạch Nguyệt, sau một cô cũng đã lên tới Nguyên Anh đại viên mãn. Cô cảm thấy vẫn nên đứng dậy rong chơi một chút, cho khuây khỏa một chút rồi lại tiếp tục bế quan.

Hai con ma thú cũng muốn đi với cô, cô chính là không muốn ai để ý việc cô có ma thú, nên bọn chúng muốn đi vơi cô phải biến thành hình dáng con người.

Thiên Long biến thành một thiếu nữ điềm đạm, đáng yêu nắm lấy tay cô. Bạch Hổ thì biến thành một chàng trai khô ngô tuấn tú, gương mặt luôn nỡ nụ cười.

Cũng vì nó là giống đực, nên khi biến hình nó chỉ biết ghen tỵ đỏ mắt với Thiên Long, khi nhìn thấy con rồng nào đó ôm lấy cách tay của chủ nhân làm nũng, nó cũng muốn.

Nó muốn biến thành một con mèo nhỏ để chủ nhân ôm, nhưng cô lại bảo nó quá nặng, làm nó tủi thân không thôi.

Nàng cùng hai thần thú đi vào trong một toà thành tên là Chân Thiên, theo hệ thống nói với cô, nơi này là nơi phồn hoa nhất ở nhân gian.

Phải nói là chốn bồn lai tiên cảnh người người mơ ước được sống, cô cũng muốn coi thử nó đáng sống như thế nào.

Bước vô cổng thành, cái cô thấy lại là cảnh người dân đói khổ, không có cái ăn phải xô xát dành dựt từng miếng ăn.

Trẻ con bệnh tật, tiếng khóc nức nở của chúng vang vọng cả một vùng trời, người thì chỉ nằm chờ chết mà thôi.

"Đây là tiên cảnh ngươi nó à A Miêu?"

"Không phải,cái này ta cũng không rõ nữa,cô thử đi vào kinh thành Thiên Hạ đi."

Bạch Nguyệt đưa mắt nhìn xung quanh, cô thật sự rất phẫn nộ nếu điều cô nghĩ là đúng thì đừng trách cô ngoan độc.

Người dân bên ngoài nghèo đói, đám người trong kinh thành lại ăn chơi, trước mắt để Thiên Long giúp có tìm thức ăn đã.