Cảm nhận được có người đến… nàng dừng đàn…
Ngửng đầu lên, nhẹ nhàng nói:
“Nhiếp chính vương điện hạ… ngài đã đến… mời ngồi…”
Hạ Thiên gật đầu ngồi vào ghế ngọc:
“Ta đến muộn… đã bắt tiểu thư chờ lâu rồi…”
Nàng lắc đầu.. đứng lên ngồi vào ghế ngọc đối diện hắn… cầm ẩm trà lên, rót trà vào chén trà:
“Không có chuyện gì… xin hỏi... không biết hôm nay Nhiếp Chính vương hẹn ta ra đây có chuyện gì muốn nói…”
Hạ Thiên vào thẳng vấn đề:
“Vậy ta xin nói thẳng… Nhu Nhi tiểu thư… có thể cho ta biết danh tính của… đứa bé đã đối thoại với ta hôm đấu giá được không…”
Nâng ly trà đang định nghe hắn nói thì hạ ly trà xuống bàn, dừng lại một chút rồi nói:
“Vậy thì ta không thể giúp được rồi… ta không có quyền tiết lộ thông tin…”
Hạ Thiên: “… nếu tiểu thư có thể giúp ta… ta xin hậu tạ, ta có thể đáp ứng bất cứ yêu cầu nào mà tiểu thư đưa ra…”
Nàng lắc đầu: “Sợ làm người thất vọng rồi Nhiếp Chính vương điện hạ… ta không thể tiết lộ được bất cứ điều gì… cũng giống như thông tin của Lưu Công Tử vậy…”
Hạ Thiên Nhíu mày… Lưu Chính là hoàng đế khổng thể tiết lộ ra ngoài là điều dễ hiểu… đứa bé kia có thân phận gì…
Hạ Thiên: “mời suy nghĩ lại… Nhu Nhi tiểu thư…”
Nàng lắc đầu đưa một chén trà đến chỗ Hạ Thiên.
Hạ Thiên bắt lấy lấy nàng, nắm chặt:
“Nếu ta nói… nhất định phải biết thì sao…”
Tay truyền đến cơn đau… nàng nhíu mày:
“Mời Nhiếp Chính vương buông… ta đã nói rồi… không thể đáp ứng yêu cầu của ngài…”
Hạ Thiện lạnh lùng nói: “Vậy thì chỉ có thể ‘mời’ tiểu thư đến nhiếp chính vương phủ của ta làm khách vài ngày…”
Mắt Hạ Thiên nổi lên sát khí, kéo mạnh nàng về phía mình…
Nguyệt Cửu nheo mắt: Bản cô nương cũng không phải hạng xoàng muốn bắt là bắt đâu nha tên nam chủ kia…
Nàng nhanh tróng tránh thoát… lùi lại phía sau.
Hai người so chiêu một lúc thì cái đình đã tanh bành… bàn ghế ngọc đã nát, những dải lụa trắng quanh đình cũng bị rách tả tơi
Cả hai người hiện tai đang lơ lửng trên mặt nước…
Hai người lại bắt đầu đọ chiêu…
Sau một hồi nàng lùi lại một khoảng cách xa:
“Nhiếp Chính vương… nếu người giảnh muốn tìm người đọ chiêu thì xin tìm người khác… ta rất bận… ”
Rồi dùng khinh công bay về bên bờ… cùng với Thu Nhi và những tỳ nữ chở về…
Hạ Thiên không hề ngăn cản…
Hắn sờ tay lên mặt… trên mặt hắn có một vết thương nhỏ… là do cùng nàng giao đấu tạo thành…
Rồi dùng khinh công bay về phủ…
Người hầu thấy hắn thì cung kính cúi chào… nhưng sau đỏ lập tức sửng sốt: mặt chủ tử có vết thương…
Muốn nói nhưng không giám.
Sở Ngọc đúng lúc đi ra, nhìn thấy vết thương trên mặt Hạ Thiên, giật mình: ngay cả ta khi giao đấu với ngài cũng không thể chạm vào được vạt áo chứ đừng nói là làm bẩn… rốt cuộc ai có thể làm ngài ấy bị thương được chứ…
Sở Ngọc: “Vương gia… mặt người…là ai gây ra?… có nặng không ạ?…”
Hạ Thiên lạnh lùng nhìn Sở Ngọc, sát khí tỏa ra: “Không phải việc của người…”
Sở Ngọc lập tức sợ hãi lùi lại: ngài ấy ghét nhất người hỏi nhiều… cho dù là quan tâm ngài ấy… sao mình có thể quên chứ…
Sợ Ngọc quỳ xuống: “Thuộc hạ nhiều chuyện…”
Hạ Thiên ‘hừ’ một cái rồi chở về phòng.