Hệ Thống Nhiệm Vụ: Cửu Cửu Công Lược Thôi Nào !!!

Chương 132: Công Chúa Bắc quốc và thứ nữ Vệ phủ 6




Hệ thống hoàn toàn không thể liên lạc với nàng chỉ có thể thầm cầu an cho nàng. Hôm nay là ngày đại hôn, cả Vệ phủ đều bận không hết việc.

Nàng ngồi trong phòng, bên cạnh là Thủy di nương đang giúp nàng chải tóc cài trâm.

Rất nhanh đã có tỳ nữ đi vào báo đoàn đón dâu đã đến.

Thủy di nương không cam lòng mà đội khăn hỉ lên cho nàng rồi dìu nàng ra ngoài.

Đội đón dâu đã chờ từ sẵn, Lâm Sơ đứng giữa sảnh lớn, mặc một thân hỉ phục, khuôn mặt tuấn tú yêu nhiệt lạnh lùng ngày thường đã treo lên một nụ cười, tuy không nói là dịu dàng ấm áp nhưng cũng không cười lạnh hay mỉa, đôi mặt vẫn một mảnh lạnh nhạt... Nhưng sau bên trong mắt không ai nhìn thấy thì lại có một tia lạ thường.

Bên ngoài vô cùng nào nhiệt, toàn bộ thê thiếp của Vệ Tuẩn và họ hàng đều ở đây chỉ là không thấy chính thê của Vệ Tuẩn và Vệ Ca đâu. Vệ Ca thì đang ở trong khuê phòng thương tâm khóc.

Việc đưa nàng ra khuê phòng đáng lẽ phải do chính thê của Vệ Tuẩn làm nhưng chính thê lại mắc bệnh đậu mùa truyền nhiễm không ra ngoài được nên Thủy di nương mới được làm, bệnh đậu mùa đương nhiên là Thủy di nương dở trò.

Cả người Thủy di nương run run, khuôn mặt cúi xuống đất không ngẩng lên.

Bên ngoài nhìn vào thì chính là một từ mẫu thương con, không muốn gả con đi, không muốn xa con, đã khóc nhưng không dám để người khác nhìn thấy.

Người xung quanh thờ dài: Đúng là một người mẹ tốt...

Thật ra thì Thủy di nương run người vì đang phải kiềm chế bản năng muốn xông lên giết người, cúi đầu là vì che đi khuôn mặt vì kiềm chế đến mức nổi gân xanh.

Thủy di nương cầm tay của nàng đặt vào tay Lâm Sơ.

Lâm Sơ thấy đôi tay nổi đầy gân xanh có chút nghi hoặc nhưng nhanh trong gạt bỏ sự nghi hoặc đó, hắn nắm lấy tay nàng, bàn tay hắn có đầy vết trai do luyện võ cầm kiếm, những vết sẹo do chinh chiến sa trường.

Lâm Sơ đỡ nàng lên kiệu hoa, còn bản thân thì lên ngựa, đoàn rước dâu bắt đầu đi chuyển, tiếng kèn trống vang lên.

Đến Trấn Quốc tướng quân phủ thì kiệu hoa hạ xuống, Lâm Sơ xuống ngựa.

Đi đến trước kiệu hoa, tay vươn ra trước kiệu chạm ngay mảnh lụa che trước kiệu.

Nàng từ vướn tay, đặt tay lên tay của Lâm Sơ rồi từ từ bước ra.

Tâm trạng nàng khá khức tạp khi phải trải qua chuyện này một lần nữa, đôi mắt xinh đẹp từ sau chiếc khăn khỉ mỏng nhìn ra.

Nàng nhìn nam nhân tuấn tú trước mặt, lần thứ hai mặc hỉ phục, lần thứ hai được Thủy nương đi nương cài trâm đội mũ phượng trùm khăn hỉ trước khi gả đi, lần thứ hai lên kiệu hoa, lần thứ hai gả đi... Cả hai lần đều là vì hắn, cả hai lần tân lang đều là hắn... Là Lâm Sơ...

Khuôn mặt Lâm Sơ hiện lên sự vui sướng mơ hồ, sâu trong mắt là một mảnh hạnh phúc vô tận không ai nhìn thấy... Nhưng nàng lại nhìn thấy vô cùng rõ.

Hắn nắm tay nàng bước vào của phủ...

Cha mẹ Lâm Sơ đều đã mất, hiện tại Lâm gia chỉ còn mỗi mình hắn nên khách khứa cũng không nhiều lắm, nhưng cũng không ít đa số là triều thần, vương công quý tộc. Lễ bãi đường bắt đầu.

Sau một hồi lễ nghi thì đã hoàn thành, nang chính thức thức trở thành thê tử của hắn.

Nàng được đưa tới hỉ phòng, còn hắn thì ở lại tiếp khách.