Thật ra cũng không gì để chuẩn bị.
Nàng chỉ thay ra bộ cung trang rườn dà mặc một bộ nữ trang bạch y cùng mạn sa che mặt.
Tiểu Uyển thay trang phục cung nữ và mang theo ngân lượng.
Bên cạnh thì đi theo vài cấm vệ quân đã cải trang.
Bên ngoài hoàng cung.
Cảnh tượng không có nhộn nhịp như ngày thường mà thay vào đó thì vẽ im ắn, trên đường vẫn có người đi lại nhưng rất ít.
Nàng thực sự có chút hối hận vì không có chút gì để giải trí, thật sự rất chán.
Đang lúc muốn hạ lệnh về cung thì bỗng nhiên có một người đi bên đường ngã xuống, mọi người xung quanh vây vào xem.
Nàng đi đến cầm tay người này bắt mạch, đôi mày thanh tú nhíu lại:
"Tản ra... Người này bị lây bệnh dịch..."
Mọi người tản ra, Tiểu Uyển cuống lên: "Tiểu thư..."
Nàng thần sắc bình tĩnh, tựa hồ nghĩ đến cái gì khoé miệng nhếch lên.
Tiểu Uyển lập tức cảm thấy không ổn, nhưng chưa kịp làm điều gì thì nàng đã lên tiếng phân phó:
"Tiểu Uyển trở về nói cho ca ca ta, ta sẽ ở ngoài này mấy ngày... Các ngươi đi dựng lều, ta sẽ chữa bệnh dịch này..."
Cấm vệ quân đương nhiên không đồng ý, nhưng nàng vừa mới đưa mắt liếc bọn họ, cấm vệ quân lạnh sống lưng mà cúi người "vâng" một tiếng.
Mấy ngày lại trôi qua.
Bệnh dịch trong thành đã được kiểm soát, dân chúng cảm tạ khôn xiết.
Cái mặt của nàng sắp vênh lên tận trời rồi.
Đúng cái lúc nàng sắp tự mạn tới mức bay lên trời thì có một nhóm người vội vã chạy tới, người chạy đến đâu tiên còn nắm cổ áo nàng xách lên uy hiếp:
"Mau cứu chủ tử ta... Cứu người không ta giết ngươi..."
Đôi mắt nàng nheo lại thể hiện rõ vẻ không vui.
Người bên cạnh lập tức ngăn lại: "dừng tay..."
kéo người phía trước ra, sau đó cúi người làm lễ:
"Chủ tử ta hình như đã bị lây bệnh, mong cô nương khám bệnh cho chủ tử ta..."
Nàng hài lòng với thái độ này, gật đầu ý bảo để người xuống.
Bọn họ lập tức để người xuống.
Nàng đi đến bắt mạch rồi nói một tràng:
"Thật vô dụng... Bị lây ít nhất cũng đến nửa tháng mà bây giờ mới phát hiện... Thuộc hạ gì mà không biết tình trạng của chủ nhân của mình đúng thật là một đám ngu xuẩn... Cả tên này nữa, trên người có mùi thuốc nhất định biết y thuật vậy mà lại không để ý chút gì đến bản thân của mình, để cho căn bệnh dịch đơn giản này hạnh hạ lâu đến như vậy đúng là abcxyz... zyxcba......bla bla bla... "
Đám thuộc hạ im như cún không dám hó hé gì.
Nàng 'hừ' một cái rồi đi lấy kim châm.
Châm cứu xong thì đi sắc thuốc, nàng vô cùng bình tĩnh làm mọi việc từ từ không thèm để ý đám người đang lo lắng đi qua đi lại kia.
'đúng là người mắc nặng nhất cũng nguy kịch nhất từ trước đến giờ nhưng thì đã sao... Chết thì thôi ai bảo thuộc hạ của người này dám ra tay uy hiếp nàng, mạng có giữ được hay không thì phải xem tạo hoá của hắn... Sống chết tại trời... Bản cô nương chỉ làm thế thôi... Hừ...'
Người ta có câu lương y như từ mẫu nhưng... không phải dùng trên người nàng.