Ngày hôm sau cả nhà ba người rời khỏi Bắc quốc chở về sơn cốc, muốn trở về thì phải đi qua Nam quốc.
Nửa tháng sau tại Kinh thành Nam quốc.
Độ náo nhiệt ở đây không hề thua kém gì với Bắc quốc.
Sau một hồi cầu xin chút nữa là rơi nước mắt thì cuối cùng cũng được ở lại chơi vài ngày.
Minh Thần và Minh Tĩnh trước sự cầu xin của nàng chỉ đành trở về cốc trước, tâm trạng của Minh Thần thì có chút bất an, ánh mắt của hắn chứa đựng sự lo lắng từ trước tới nay chưa từng có...
Nàng đi trên dường phố nhìn khắp nơi đều là màu đỏ, lồng đèn đỏ đi một chút là lại thấy.
Nàng thực sự vô cùng tò mò nê đã đi hỏi người bên đường:
"Cho hỏi hôm nay là ngày gì mà khắp nơi treo lồng đèn đỏ vậy?"
Người nọ trả lời:
"Có vẻ như cô nương là người nói khác thì phải... Không phải hôm này mà là ngày mai mới là, ngày mai là ngày đại hôn của công chúa Nam Vi và Hầu gia duy nhất của Nam quốc ta... Hôm nay chỉ là chuẩn bị thôi, lồng đèn đỏ được treo từ hôm nay để chuẩn bị cho này mai rước dâu..."
Nàng nói tiếng cảm ơn với người nọ rồi đi tìm một khách điếm.
Vào khách điếm đặt một phòng thượng hạng rồi xuống sảnh ngồi.
Đại sảnh của khách điếm vốn là một quán trà nơi mà mọi người đến tám đủ chuyện trên đời dưới đất.
Nàng ngồi ở đây đã nghe được vài chuyện thú vị.
Công Chúa Nam Vi vốn không muốn gả cho hầu gia nhưng hầu gia lại vô cùng thích công chúa nên đã xin hoàng đế ban hôn, hoàng đế thì rất muốn lòng chung thành của hầu gia nên đã đồng ý.
Nghe nói hôm nhận được thánh chỉ Bách Hoa công chúa Nam Vi một nháo hai tự tử. Kinh động tới cả thánh thượng.
Hoàng đế Nam Dạ khuyên công chúa rất lâu nhưng công chúa vẫn không đồng ý cuối cùng hoàng đế nhốt nàng lại đợi ngày thành hôn.
Nàng cười lạnh: quả nhiên đế vương vô tình, hoàng gia không tồn tại cảm xúc... Muội muội ruột cũng có thể mang ra làm món đồ để trao đổi quyền lực...
Đến buổi tối nàng thực sự không nhịn được nữa, nàng mặc đồ dạ hành vào rồi lên đường đến phủ công chúa.
Phủ công chúa.
Nàng đứng ở trên nhìn xuống, cứ nửa canh giờ cấm vệ quân lại thấy ca canh giữ một lần.
Nàng vô nhẹ nhàng tránh thoát cấm vệ quân đi đến trước cửa phòng của công chúa, từ của sổ nhảy vào rồi nhanh tróng nhảy lên trần nhà.
Nàng nhìn xuống dưới, dưới có một nữ tử mặc trang phục lộng lẫy của công chúa bên cạnh là ma ma và cung nữ hầu hạ công chúa thay đồ.
Sau khi thay đồ xong, Nam Vi khẽ phất tay ý bảo tất cả ra ngoài.
Sau khi người hầu ra ngoài hết thì Nam Vi ngồi vào ghế nhẹ nhàng nói:
"Đã không còn ai mâu xuống đi..."
Nàng khẽ nhếch môi rồi nhảy xuống, chân đáp đất đừng đằng sau Nam Vi, vươn tay vủi bụi trên y phục.
Nam Vi quay người muốn nhìn xem người nọ là ai, vừa nhìn thấy dung mạo của người này Nam Vi liền đưa tay lên bịt miệng, nước mắt từ khoé mắt chảy xuống...
Vẻ mặt nàng đầy sự không hiểu.
Nam Vi cố gắng bình tĩnh lại, gạt đi nước mắt cố nặn ra một nụ cười:
"Xin chào Minh Anh... Tiểu thư..."
Nàng cười gật đầu… có
Nam Vi có thể bình tĩnh nhanh như vậy là do Bắc Dực đã gửi thư nói cho Nam Vi biết, dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng khi gặp lại vẫn không nén được xúc động.
Nam Vi đối nàng cười.
Tỷ ấy đã không còn là Vệ Anh cũng không phải Bắc Anh nữa... Hiện tại tỷ ấy là Minh Anh, có một cuộc sống vô cùng tốt có một người phu quân thương yêu hết mực, có một đứa con thông minh dễ thương, đang sống một cuộc sống vô cùng hạnh phúc không cần phải lo đến thứ gì cả...
Nàng ngồi xuống ghế, mắt nhìn Nam Vi nói:
"Hoàng gia đúng là hiểm ác a~ cống chúa cũng chỉ là một món hàng để trao đổi quyền lực..."
Nam Vi đi đến ngồi xuống bên cạnh nàng không phản bác mà lại gật đầu:
"Phải..."
Nàng chống cằm:
"Hắn ta nổi danh như vậy sao ngươi không đồng ý gả cho hắn..."
Nam Vi cầm ấm trà lên từ rót cho bản thân và nàng một ly trà nhẹ nhàng nói:
"Tại sao ta phải gả cho một người chưa từng gặp mặt chứ... hơn nữa ta đã có người trong lòng..."
Nàng gật đầu rồi hỏi:
"Vậy tên kia đâu?."
Nam Vi cầm ly trà lên nhấp nhấp cánh môi:
"Chết rồi."
Nàng 'ồ' một tiếng rồi nói tiếp:
"Vậy ngươi gả cho hắn cũng đâu mất miếng thịt nào đâu..."
Nam Vi im lặng một chút rồi nói:
"Hắn ta đã giết người trong lòng của ta, hắn giết chỉ vì một lý do rất đơn giản... Không thuận mắt..."
Nam Vi cúi thấp đầu xuống nhưng nàng vẫn nhận ra là đang kìn nén tiếng khóc.
Nàng cười rồi xoa xoa đầu Nam Vi:
"Ta đưa ngươi ra khỏi đây... Nhưng không phải hiện tại mà là ngày mai... Hiện tại trời đã tối đưa ngươi ra rồi ngươi đi đâu."
Nam Vi im lặng không nói.
Nàng cũng không nói nữa, đứng dậy mở của sổ... Rời đi.
Ngày hôm sau.
Đoàn lễ rước dâu linh đình, đi một vòng tử cấm thành đến phủ hầu gia... Nhưng lúc tân lang đỡ tân nương xuống kiệu hoa thì... Tân nương đã không thấy...
Tình hình ở lễ đường náo loạn cả lên, cấm vệ quân được điều động đi tìm.
Ở một nơi trên cao nào đó.
Nàng nở một nụ cười hài hước, ánh mắt từ trên cao nhìn đám cấm vệ quân đang náo loạn kia như một đám hề đang diễn hài:
"Hahah nhìn bọn chúng thật buồn cười phải không Nam Vi..."
Nam Vi một thân giá y đỏ thẵm ngồi một bên nhẹ nhàng nhấp ly trà trong tay, nghe nàng nói thì cũng quay đầu nhìn xuống rồi cười gật đầu:
"Ừ... Đúng là không khác gì một đám hề nhảy nhót cả..."
Nàng đi đến ngồi xuoongd cạnh Nam Vi hỏi:
"Vậy ngươi có dự định cho sau này chưa."
Nam Vi đặt ly trà xuống, tay phải vuốt chiếc vòng ngọc trên cô tay trái, giọng nói bình tĩnh:
"Thiên hạ rộng lớn như vậy sợ gì không có chỗ dung thân."
Nàng gật đầu rồi hỏi tiếp:
"Vậy bậy giờ người muốn đi đâu?..."
Nghĩ nghĩ một chút rồi nói ra:
"Ta bồi ngươi đi."
Nam Vi nở một nụ cười ấm áp:
"Vậy thì cảm ơn... Mà hiện tại cũng có một nơi muốn đến..."
Nàng gật đầu rồi cả hai người cùng nhau đứng dậy đi xuống.
Đi được vài bước thì nàng dùng lại:
"Mặc thế này có ổn không?... Ngươi mặc hỉ phục của tân nương, trang điểm hoa lệ như vậy rất là dễ bị chú ý a..."
Nam Vi cười rồi lấy một cái áo choàng đen ra, mặc lên người chùm mũ kín mũ phượng trên đầu, ghỉ phục hoàn toàn bị che kín, bây giơ người khác dù có nhìn như thế nào thì cũng không đoán được đây là tân nương bỏ trốn cả, Nam Vi hiên tại vô cùng giống một lữ khách lang bạt.
Nàng nhìn nhìn một chút rồi gật đầu nói:
"Được rồi... Đi đâu thì ngươi dẫn đường đi..."
Nam Vi gật đầu.