Hệ Thống Nhiệm Vụ: Cửu Cửu Công Lược Thôi Nào !!!

Chương 23: ngoại truyện cưa đổ sư phụ




Đã 100000 năm kể từ ngày Tề Linh ra đi.

100000 năm nay Kì thiên quân tuy sống nhưng cũng như không

sống vào cái ngày mà Tề Linh ra đi thì Kì thiêm quân đã đi theo Tề Linh rồi.

Hắn liều mạng tu luyện bởi vì trước đây hắn đã từng đọc một

quyển sách. Trong đó ghi : khi tu luyện đến phi thăng rồi tu luyện tiếp đến

cảnh giới thánh thần thì sẽ có khả năng cải tử hồi sinh, nghịch thiên cải mệnh.

Khi hắn chịu đạo thiên lôi phi thăng cư ngỡ không vượt qua

được nhưng lại nghĩ đến người con gái với nụ cười dịu dàng hồn nhiên ấy sẽ quay chở lại

bên hắn nên hắn cố gắng chống chọi vượt qua . Khi lên thiên đình hắn không giao

du với ai cả chỉ ở riêng trong điện của mình mà điên cuồng tu luyện.

Rồi cũng đến ngày thăng lên thần. động tĩnh dung động cả

thiên giới. thiên đế vui mừng vì có thêm được một mãnh tướng, chúng tiên vội

vàng nịnh nọt, tiên nữ thì si mê. Nhưng kì thiên quân vẫn không hề để ý . Từ

khi lên thần cấp thì tu vi của hắn không

tiến thêm được một chút nào cả, hắn đôi lúc muốn bỏ cuộc nhưng lại nghĩ đến

người con gái hắn yêu tận xương tủy ấy hắn lại tiếp tục, nhưng dao du với bên

ngoài nhiều hơn một chút. Bao nhiêu tiên nữ biết Kì thiên quân không ở trong

điện tu luyện nữa mà đi ra ngoài thì tìm cách tiếp cận là quen hắn thì làm

ngơ nhưng lại càng khiến cho chúng tiên nữ càng thêm si mê hơn.

Hôm nay là đại thọ của thiên đế, vì nể mặt của thiên đế nên hắn mới đến tham dự.

Thiên đế thấy hắn thì cười tít mắt nói:”cảm ơn quân thượng

thần đã nể mặt trẫm mà đến dự thọ yến của trẫm.”

kì thiên quân chỉ gật đầu không nói gì .

Từ công chúa cho đến các tiên tử ai cũng nhìn hắn với ánh mắt si mê.

Thiên hậu dật tay áo của thiên đế, thiên đế hiểu ý.

Thiên đế:”quân thượng thần không biết năm nay thượng thần đã bao nhiêu tuổi rồi”

Tuy nghi hoặc nhưng vẫn trả lời:”hơn 80000t “

thiên hậu cười:”vậy cũng đã đến tiểu thành thân rồi” các vị

công chúa đồng loạt cúi đầu ngượng ngùng.

hắn nhíu mày. Thiên đế cười nói:”con gái út của ta, thập

tam công chúa tam tâm là đẹp nhất trong

tất cả, thiên phú rất tốt, tính tình hiền lương cũng đã đến tuổi thành hôn

nhưng chưa có phối hôn… ngài thì cũng đến tuổi thành hôn …”

thập tam công chúa tam tâm nghe thấy tên mình thì ngửng đầu ưỡn ngực tự tin.

Hắn nhíu mày nói:”cảm ơn thiên đế quan tâm, thần không phiền thiên đế …”

Thập tam công chúa nghe mình bị từ chối, mọi người xung

quanh thì cười cợt cô. Cô thẹn qua hóa giận:”kì thiên quân ngươi nghĩ ngươi là

cái thá gì chứ hả, ngươi chỉ có tư cách làm nam sủng của bổn công chúa thôi.

Ngươi từ chối ta chắc là ngươi có người trong lòng đúng không, rốt cuộc là con

tiên nhân nào. Nó có bằng bổn công chúa không ,nó có địa vị cao như bổn công

chúa không…”

Chưa nói xong thì thập tam công chúa đã bị bóp cổ đến không thở được.

Hắn quát:”câm mồn vào cho ta, nếu không ta sẽ cho ngươi hồn phi phách tán.”

Thập tam công chúa:” NG…Ngươi….bỏ …t…ta ..ra…phụ hoàng…cứu…con.”

Thiên đế:”quân thượng thần ngươi làm gì vậy? mau thả tam tâm ra.”

Hắn lạnh lùng liếc mắt về chỗ thiên đế nói:”câm mồn…”

Thiên đế lập tức không giám nói gì. Tuy mang tiếng là thiên

đế thiên hậu nhưng hai người chỉ được cái vỏ chứ chẳng được gì.

Thập tam công chúa cẫn tiếp tục chửi:”ngươi …mau thả ta…ra

nếu không …ta gặp được tiện…nhân kia…sẽ phanh thây …”

Chưa nói hết câu thì thập tam công chúa đã thành cát bụi. Mọi người sợ run người.

Hắn lạnh lùng liếc tất cả người trong điện rồi nói:”nếu các

ngươi dám nói như thế thế…thì nàng chính là kết quả của các ngươi” rồi quay lưng ra về.

Tất cả mọi người ở đây đều sợ run người.

Kì thiên quân lại về điện của mình đóng của tu luyện. cuối

cùng thì trờ vẫn không phụ lòng người cuối cùng hắn đã thăng lên thánh thần. cả

thiên giới nháo lộn vì có người thăng lên làm thánh thần, bây giờ kì thiên quân

chở thành thiên quân đế quân.

Kì thiên quân không để ý đến ai cả mà cưỡi mây về tiên sơn nơi ở của hắn và Tề linh. Hắn ở đỉnh núi

bắt đầu làm phép. Sau bảy bảy bốn mươi chín ngày thì đã thành công. Hắn mừng

như điên định đi đến ôm người con gái đó vào lòng nhưng người hắn cứng lại. đó

không phải là “Tề Linh “của hắn, người con gái mà hắn yêu. Vẫn khuôn mặt ấy,

vẫn hình dáng ấy nhưng…không phải nàng.

Hắn đi đến gần nàng rồi phất tay một cái người con gái đó tan thành cát bụi.

Kì thiên quân mỉm cười nhìn về phương xa nói :”nàng đì rồi,

không còn nữa…vậy…để ta bồi nàng, tất cả mọi thứ bồi nàng cùng đi…..”

Một luồng ánh sáng nhóe lên chiếu sáng tất cả từ thiên

giới, nhân giới đến ma giới. Rồi… tất cả

không còn gì ngoài… CÁT BỤI… .

Chờ người vạn năm,

Không thể đợi được…

Vậy thì để ta và mọi thứ...

Bồi nàng thành… Cát Bụi…

Hỏi rằng liệu có đáng hay không ?....

(ý tưởng phun trào, tự dưng có hứng viết thơ. Xin ý kiến của mọi người.)