Dị Phong nhìn cô mỉm cười: Tiểu Vi thể hiện rất tốt. không hổ là người của hắn.
(~~ tinh ~~, độ hảo cảm +5 hiện tại là 85% thỉnh cửu cửu cố gắng nhiều.)
Một huyết liệp thấy hắn không tập chung liền chuẩn bị đánh lén hắn.
Hệ thống lên tiếng cảnh báo.
[…] cửu cửu, nam chủ có nguy hiểm mau cứu hắn.
Giờ cô đển ý thấy có một huyết liệp đang dơ kiếm lên sắp chém xuống, cô hốt hoảng chạy ra chỗ anh cản trước người anh.
Dị Phong nhận ra không đúng nhưng muộn rồi. kiếm đã chém xuống, máu từ trên người cô không ngừng chảy ra, cô vô lực ngã xuống.
Hắn lập tức đỡ lấy cô.
(~~ tinh ~~, độ hảo cảm +10 hiện tại là 95%, cửu cửu cố nhịn đau, một chút nữa thôi là chúng ta hoàn thành rồi.)
Cô nhìn anh rồi nhẹ giọng thở ra một cái:
“ may …quá anh không sao …Phong ca ca....”
Rồi cô ngất đi
Anh ôm cô vào lòng run rẩy nói:
“Tiểu Vi em yên tâm đi, em… em sẽ không có chuyện gì đâu mà.”
Nói rồi cô bế cô lên đi ra ngoài, anh chỉ bỏ lại một cậu:
“ một kẻ cũng không tha.”
Đám hộ vệ của anh lập tức cúi đầu xuống cung kính đáp:
“ đã rõ, thưa điện hạ.”
----------- ta là dải phân cách---------
Anh đưa cô về nhà anh. Quản gia thấy anh lập tức cúi chào, lại trong lòng anh là một vị tiểu thư xinh đẹp, trên thân toàn máu.
Dựa theo mùi máu có thể nhận ra vị tiểu thư này là dòng thuần, ông cúi đầu thấp xuống không dám ngửng đầu lên.
Đây là dòng thuần a… dòng thuần đấy… nhưng tại sao vị tiểu thư lại bị thương nặng đến như vậy… vết thương không ngừng chảy máu, là vũ khí bạc gây lên… huyết liệp… huyết liệp vậy mà to gan dám động đến dòng thuần cao quý… đáng chết.
Đối với một huyết tộc bình thường thì... luôn luôn tôn sùng dòng thuần một cách vô điều kiện, coi họ là đấng tạo thế của mình… mệnh lệnh của dòng thuần là tuyệt đối.
Về phía anh. Anh bế cô vào chiếc quan tài của mình, chiếc quan tài này là anh luôn dùng mỗi khi bị thương.
Anh từ trong tủ bên cạnh lấy ra một con dao găm bặc rồi cắt một đường trên tay anh cho máu chảy vào bên trong chiếc quan tài.
Chiếc quan tài phát sáng, sắc mặt anh trắng bệch vì mất máu, đến lúc anh gần như chảy hết anh mới dừng lại
Anh nhìn đôi mi run run, lập tức vui vẻ.
Dị Phong cố gắng giữ ổn định thân thể rồi nhìn cô:
“ tiểu Vi.”
Cô mở mắt ra yếu ớt nhìn anh:
“ Phong ca ca…”
Anh ôn nhu hôn lên chán cô nói:
“ Tiểu Vi em yên tâm đi, em tuyệt đối sẽ không có chuyện gì đâu.”
Cô gật đâu, rồi nhìn anh:
“ cha mẹ em… biết chuyện này chưa vậy ạ.”
Anh dịu dàng nói với cô:
“ lúc đưa em về anh đã gọi điện cho hai bác rồi, hai bác đang trên đường đến."
Vừa nói xong bên ngoài truyền đến tiếng:
“ con gái bảo bối của ta đâu hả... con bé ở đâu....”
Tiếng không phải của ai khác mà là tiếng của hai tên cuồng con gái Nam Ngải Nhĩ và Duy Á.