Khi cô mở mắt phát hiện cô đang ở trong một căn phòng vô cùng quen thuộc, đây là phòng trước đây Dị Phong đã chuẩn bị cho cô.
Cô ngồi dậy đang hỏi hệ thống
Nguyệt Cửu: có chuyện gì vậy, tại sao ta vẫn ở đây, chẳng lẽ ta chưa hoàn thành nhiệm vụ nên chưa đi được
[…] à thì… nghiệm vụ cửu cửu đã hoàn thành rồi… nhưng có một sự cố nho nhỏ nên cửu cửu sẽ phải ở lại đây thêm một thời gian nữa.
Nguyệt Cửu nhíu mày: sự cố?... có sao không…
[…] à không có gì đâu.. chỉ là cửu cửu sẽ phải ở lại đây một thời gian thôi… đừng lo lắng cứ coi như đi du lịch một chuyến thôi.
Nghe hệ thống nói cô gật đầu.
Đúng lúc này cửa phòng được mở ra Nam Ngải Nhĩ cùng Duy Á bước vào.
Thấy cô tỉnh họ lập tức chạy đến ôm cô nghẹn ngào nói.
Nam Ngải Nhĩ: “ bảo bối con tỉnh rồi con làm cha lo quá đi.”
Duy Á: “ Tiểu Vi bảo bối con có sao không, mẹ lo cho con quá… nếu không phải cha mẹ xuất binh đi nhân tộc không ở bên cạnh con thì con đã không bị thương.”
Cô nhìn hai người khóc mà an ủi họ:
“ cha, mẹ hai người yên tâm đi con không có chuyện gì đâu.”
Sau gần một tiếng cô mới dỗ được “hai đứa trẻ lớn đầu to xác” này
-------- ta là giải phân cách-------
Cô ở lại đây tròn một trăm năm, ngày cô sắp rời khỏi.
Cô nhìn anh nói:
“ Phong, anh có thể nói cho em biết tại sao em có thể sống được đến bây giờ không.”
Anh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dịu dàng nói:
“ không có gì đâu Tiểu Vi… chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi…”
Cô yếu ớt hỏi:
“ giao dịch?”
Anh xoa đầu cô nhẹ nói:
“ em không cần biết... em chỉ cần biết… anh yêu em là được rồi.”
Cô từ từ nhắm mắt lại mất đi ý thức.
Anh sủng nịnh hôn lên trán cô … rồi ôm cô vào lòng nhắm mắt lại… một giọt nước mắt từ hốc mắt anh chảy xuống.
100 năm trước.
Cái ngày tranh vương thời khắc mà cô nhắm mắt lại thì anh mọi thứ xung quanh bỗng tối sầm lại, tiểu Vi mà anh ôm trong lòng cũng biến mất. anh hoảng hốt rồi thấy một nơi không xa có ánh sáng, anh bước tới.
Trước mặt anh là một căn nhà cổ kín, được sây theo phong cách cổ xưa.
Bên ngoài cửa có một tảng đá to khắc ba chữ “ Vọng Ước Lâu.”
Anh bước vào trong thì thấy một cô gái mặc đồ cổ phục màu đỏ yêu diễm, dung mạo đẹp đến mức khuynh đảo trời đất
Cô gái nhìn anh:
“ chào mừng đến Vọng Ước Lâu, tôi có thể thực hiện ước nguyện của anh… nhưng cái gì cũng sẽ có cái giá của nó… anh phải cho tôi thứ tôi muốn…”
Dị Phong kích động nhìn cô gải hỏi:
“ cô là ai?”
Cô nhìn anh nói: “ tôi là lâu chủ của Vọng Ước Lâu, ta tên là Ngạn. Ngạn trong hoa bỉ ngạn, loài hoa mọc dưới vong xuyên, cầu nại hà.”
Anh gấp gáp nói:
“ cô có thể thực hiện ước nguyện của tôi, cô có thể làm cho em ấy sống lại sao.”
Ngạn cười:
“ đúng vậy nhưng… cái giá rất đắt…”
Dị Phong: “ đắt đến đâu tôi cũng đồng ý.”
Ngạn nhìn anh:
“ ưm… thứ tôi muốn chính là… sinh mệnh của anh…”
Anh không ngần ngại đồng ý:
“ tôi đồng ý, chỉ cần cô ấy có thể sống vĩnh hằng thì tôi đồng ý.”
Ngạn nhìn anh lắc đầu nói:
“ anh hiểu nhầm rồi… tôi nói cô ấy có thể sống lại… nhưng không phải vĩnh hằng… anh đừng nhìn tôi như vậy chứ tôi chỉ có thể cho cô ấy sống thêm một trăm năm thôi, anh yên tâm anh vẫn sẽ sống chỉ là không vĩnh hằng thôi…”
Anh kích động nói:
“ tôi không cần, tôi muốn cô ấy sống mãi mãi…”
Ngạn lắc lắc đầu:
“ dù anh có dùng cả sinh mạng cô ấy cũng chỉ sống được 100 năm thôi. Còn anh cũng sẽ sống được 100 năm nhưng sẽ chết sau cô ấy một phút… khá là tàn nhẫn, anh cõ lẽ muỗn chết cùng lúc với cô ấy nhưng… tôi cũng không làm gì được… thế nào...”
Dị Phong gật đầu đồng ý:
“ …tôi đồng ý….”
Ngạn cười tươi:
“ thành giao.”
Rồi cô đẩy một ly rượu ra cho anh nói:
“ uống đi rồi cô ấy sẽ sống lại.”
Anh không ngần ngại mà uống ly rượu đó.
Nụ cười trên môi Ngạn càng đẹp hơn, dung mạo của cô bây giờ có thể khuynh đảo chúng sinh.
“ chúc anh có 100 năm … à không 100 năm 1 phút vui vẻ.”
Quay về với thực tại.
Anh cười thỏa nãm:
“ Ngạn cảm ơn cô đã cho tôi ở bên cô ấy…”
Rồi ôm càng chặt người con gái đã không còn hơi thở ở trong lòng nói:
“ TIỂU VI ANH YÊU EM … DỊ PHONG YÊU NAM NGẢI TIỂU VI…”
END