Ở đoàn phim.
Cô vừa mới quay xong một phân cảnh của mình và đi ra nghỉ ngơi, thì An An đưa điên thoại cho cô, rồi nói nhỏ vào tai cô:
“ Nữ kim chủ gọi…”
Cô nghiêng đầu hơi nghi hoặc, nghĩ nghĩ một chút thì bật cười tiếp lấy điện thoại.
Gọi vào một dãy số, đầu bên kia nhanh chóng nghe máy.
Giọng của một người phụ nữ vang lên: “ alo, Tiểu Nhiên của ta…”
Cô :” con chào bác…. dạo này bác khỏe không ….”
Người phụ nữ: “Ta khỏe lắm…. à đúng rồi hình như gần đây cháu và thằng Ngôn trời đánh có chuyện đúng không…”
Cô: “có chuyện gì đâu ạ…”
Người phụ nữ: “thực chứ…”
Cô: “ à thì… cũng… có chút chuyện….”
Người phụ nữ: “Chắc chắn cái thằng trời đánh này làm gì rồi… Tiểu Nhiên cháu yên tâm, ta sẽ dạy dỗ nó đàng hoàng không thể để thế được… ”
Cô: “ …. (mồ hôi chảy)…. vâng…”
Người phụ nữ: “ Mấy ngày nữa cháu giảnh không, nếu không có chuyện gì thì đến nhà bác băn bữa cơm được chứ, lâu rồi bác chưa được gặp cháu…. nếu cháu bận thì thôi….”
Cô: “ Không sao ạ, cháu sẽ sắp xếp lịch… tầm vài ba ngày nữa cháu sẽ đến ạ…”
Người phụ nữ: “ vậy được rồi… tạm biệt cháu nha…”
Cô: vâng… tạm biệt bác ạ…”
Nói xong rồi cô cúp máy.
An An đứng bên cạnh hỏi: “ thế nào?…”
Cô đưa điện thoại cho An An rồi nói: “Không có chuyện gì…. Bác gái bảo em mấy ngày nữa đến ăn cơm, lâu rồi bác chưa gặp em nên bảo nhớ em…”
An An gật đầu.
An Na đi đến dưa cô một chai nước nói:
“chị thực sự thắc mắc, rốt cuộc em là con ruột của bả hay Sở Ngôn là con ruột của bả nữa… bả coi em như con gái, coi Sở Ngôn như con ghẻ… Sở Ngôn còn chẳng bằng một cái móng tay… không… sợi lông cũng không có bằng…”
Cô đang uống nước suýt nữa không nhịn được cười mà phun nước ra.
Đúng vậy người phụ nữ lúc nãy chính là Sở lão phu nhân, người sinh ra Sở Ngôn, mẫu thân đại nhân của Sở Ngôn.
Trợ lý đạo diễn gọi cô: “ Nhiên tỷ đến cảnh của tỷ…”
Cô gật đầu, đưa chai nước cho An Na rồi ra diễn tiếp.
Cảnh này cô diễn với nữ chính phim, cô ta tên Hồng Hồng. Không biết tại sao cô Hông Hồng lại có địch ý với cô, mỗi lần diễn đều làm khó cô, nhưng cô đâu phải hạng dễ chơi…. nữ chủ cũng bị cô dìm lên bờ xuống ruộng nói chi cái cô không xuất hiện lần nào trong cốt truyện… có xuất hiện nhưng bị nữ chỉ một câu ngỏe rồi.
“vào vị chí, cảnh 18 lần 1, diễn…”
Đang tươi cười ôn hòa cô lập tức chuyển sang khuyên mặt đầy sát khí, ma mị cười.
Cô: “Có chuyện gì sao…”
Hồng Hồng: “… cô… cô hãy dời xa huynh ấy đi…”
Cô: “…hứm… tại sao…”
Hồng Hồng: “ cô … cô không phải người tốt…”
Cô nâng cằm cô ta lên, nói nhỏ vào tai cô ta: “… phải… tôi không phải người tốt… nhưng… cô nói… thì ai sẽ tin cô, trong mắt mọi người … cô là kẻ Dối. Trá… ”
Hồng hồng: “… Cô là người của ma giáo… rồi mọi người sẽ nhìn thấu khuôn mặt của cô… ”
Cô bỏ cằm cô ta ra, dơ hai tay lên sờ mặt nói: “…khuôn mặt thật… đây vôn là khuôn mặt thật của tôi mà… tôi đẹp như thế sao phải cải trang chứ…”
Trợ lý đạo diễn: “… Đạo diễn… câu này không có trong kịch bản… bảo dừng lại chứ…”
Đạo diễn: “… không, đang rất tốt mà… cứ tiếp tục đi…”
Hồng Hồng há hốc mồn câu này đau có trong kịch bản chứ.
Nhìn biểu cảm của cô ta, cô hài lòng: “…đúng mà, chẳng phải rất xinh đẹp… nên người trong lòng cô , tiểu ca ca của cô mới bị tôi mê hoặc thần hồn điên đảo chứ…”
Hồng Hồng: “cô ..cô… vô sỉ..”
Cô cười mị hoặc, nghe thấy tiếng bước chân cô kéo tay cô ta đẩy người mình là cô ngã xuống, khuôn mặt mà mị lập tức thay đổi thành huôn mặt ngây thơ, hồn nhiên, kiểu 'cô ức hiếp tôi tôi khóc đây.'
Lúc này có một người con trai đi đến là nam chính bộ phim này.
Theo kịch bản nam chính thấy cô bị ngã lập tức đi đến đỡ cô dậy, rồi mắng nữ chính.
“cut, rất tốt…”
Đạo diễn lập tức đi ra, cô nhìn ông cúi đầu:
“xin lỗi đạo diễn, tôi tự y thay dổi kịch bản…”
Đạo diễn lắc đầu: “… không … Lệ Nhiên cô làm rất tốt…”
Cô cười cúi đầu cảm ơn lời khen của đạo diễn.
Đạo diễn quay sang Hồng Hồng vẫn ngồi thất thần ở dưới đất thì nhíu mày:
“ Hồng Hồng cảm súc cô không tốt lắm… lúc nãy không phải có Lệ Nhiên thì cảnh này coi như bỏ rồi…”
Hồng Hông lập tức khôi phục đứng lên xin lỗi đạo diễn.