[Hệ Thống] Phút Cuối Cứu Giúp

Chương 25: Tù nhân của hải yêu.




Màn đêm dần buông xuống, Bối Quy Lang nằm ngủ say giấc trong toa tàu. Sóng biển dập dờn khiến con tàu nhịp nhàng đung đưa, khiến cậu ngủ ngon tới không biết trời đất.



Thuyền trưởng thay ca cho một thuyền phó khác, đột nhiên bọn họ nghe được âm thanh chấn động rất gần con tàu.



Bùm!



Vừa có thứ gì đó mới rơi xuống biển!



Những người được thuê vội vàng quan sát xung quanh, kiểm tra tất cả các toa xem có mất thứ gì hay không, họ nhận ra tình hình tội tệ hơn tưởng tượng.



Người thuê bọn họ và bạn của anh ta đã biến mất!



Thuyền trưởng nghe được tin này, toàn thân như muốn lảo đảo ngã xuống.



Gia đình của thằng nhóc đó thật sự rất giàu có, nếu như Jack thật sự có mệnh hệ gì, bọn họ chỉ còn nước ngồi tù và lãnh một món nợ bồi thường khổng lồ.



Cuộc sống của bọn họ coi như tiêu tùng.



"Mau chóng tìm kiếm xung quanh, còn nữa, gọi điện cho cảnh sát mau!"



Trôi qua vài ngày, mọi người ở đất liền đều biết được tin tức về vụ mất tích của hai học sinh ngôi trường danh tiếng.



Mọi người trong nhóm F4 đều rất sốt ruột, nhưng bọn họ chẳng thể làm gì được ngoài chờ đợi và cầu nguyện.



"Đáng lẽ tớ không nên phản đối đi chung, nếu không mọi chuyện đã không như vậy." vẻ mặt của Ana tràn ngập hối hận, chỉ vì sự ích kỷ của cô mà bây giờ họ phải chờ đợi trong tuyệt vọng thế này.



"Đừng nói như vậy, Ana. Chúng ta không thể dự đoán được tương lai." Kira thở dài an ủi cô bạn thân.



"Ken đâu rồi?" Ana ngước mắt hỏi.



"Nghe nói cậu ấy đang đi Ai Cập với gia đình, hiện tại không thể trở về kịp được." Kira tự khích lệ tinh thần "Chắc cảnh sát và đội tìm kiếm sẽ nhanh chóng tìm ra họ thôi! Tớ có linh cảm Dan và Jack vẫn còn sống!"



"Chỉ mong là vậy."



Hiện tại tivi chiếu rất nhiều về tin tức của Jack và Dan, một phần do sự mất tích bí ẩn, một phần do thân thế và tài năng của bọn họ. Đương nhiên người dân có người phỏng đoán, có người lo lắng, có người đề phòng, và cũng có những người thờ ơ.



Vì bọn họ đều là nhưng công dân bận rộn.











Hai tháng trôi qua sau vụ mất tích.



Tòa án xét xử đã được đưa ra, mọi tội lỗi đều bị gánh lên đầu thuyền trưởng vì một sự tình cờ nào đó.



Mọi người đều coi 2 thiếu niên mất tích kia đã chết.



Tại một quán góc phố tối tăm nọ, một cô gái đang lảo đảo bước đi, trong tay cầm một chai rượu đã gần cạn.



Mái tóc nhuộm màu rối tung, quần áo nhếch nhác xộc xệch, tuy nhiên thân hình của cô vô cùng quyến rũ với ba vòng cân đối. Hiển nhiên cô ta là một gái bán hoa.



"Cô gái, muốn đi với tôi không?"



Giọng nói từ tính bên tai khiến Jessica ngẩng đầu, cô không khỏi sửng sốt trước bề ngoài kinh diễm của người đàn ông đó.



Mái tóc vàng mềm mại, đôi mắt xanh lấp lánh như ngọc thạch, thân hình cao ráo mặc một áo khoác đen đắt tiền, gương mặt có vẻ đẹp hoàn mỹ không một chút tì vết nào. Ngay cả một cô gái như Jessica cũng cảm thấy ghen tị và si mê trước vẻ đẹp đó.



"Tôi... có thể sao?" Jessica như bị ma âm mê hoặc làm cho điên đảo, dù có bị lừa gạt hay giết chết cô cũng cam tâm tình nguyện.



"Đương nhiên rồi, quý cô bé nhỏ." Jack khẽ mỉm cười, bàn tay nhẹ nhàng nâng cằm Jessica và thì thầm "Tôi muốn cô giúp một vài thứ."



A...




Đó là một đêm tiêu hồn mà Jessica vĩnh viễn không bao giờ quên.



Jessica nghĩ bản thân đã yêu trúng người đàn ông này.



Thật buồn cười khi bọn họ vốn chỉ là tình một đêm.



Nhưng trái tim của Jessica không thể kiềm chế được hiến dâng cho hắn.



"Jessica, chúng ta đi tới một nơi khác nhé? Nó là một hòn đảo rất tuyệt đẹp, cô sẽ thích nơi đó."



Vâng.



"Xin giới thiệu, người này là Dan, cũng là người mà tôi yêu mến nhất, cô hãy chăm sóc tốt cậu ấy nhé."



Vâng.



"Thật ra tôi là một người cá, cũng là người cá duy nhất còn sống sót. Mỗi năm tôi đều phải ăn thịt người một lần mới tồn tại được. Cô sẽ không chán ghét tôi chứ?"



Sẽ không.




"Thật sự? Vậy còn chuyện tôi yêu thích Dan, cô sẽ không ghen tị sao?"



Jessica mặc dù bị thanh âm của người cá mê hoặc, nhưng cô vẫn giữ được cho bản thân cảm tính và lý trí.



Cô cười nhạt thành thật trả lời "Sẽ không, ngài Jack yêu quý của tôi, vì anh không hề yêu quý thiếu niên Dan đó, tôi chẳng việc gì phải ghen tị chàng trai đáng thương kia."



"Tại sao cô lại nghĩ như vậy?" Thiệu Quang Chính hơi nhíu mày trước câu trả lời của Jessica.



"Nếu ngài Jack thật sự yêu Dan thì đã không ngủ với tôi, càng không nghĩ tới chuyện khiến tôi mang thai hậu duệ của ngài. Tình yêu đồng tính ở xã hội này có rất nhiều, họ sẵn sàng từ bỏ cuộc sống ổn định và một đứa con máu mủ trong tương lai vì tình yêu trọn vẹn của chính mình. Mà ngài, dường như ngài cũng không yêu Dan sâu sắc như ngài tưởng đâu." Jessica mỉm cười đáp lại.



Hắn không yêu Bối Quy Lang nhiều như hắn tưởng sao?



Thiệu Quang Chính trở nên trầm mặc trước câu trả lời đó.



Lần đầu tiên gặp Bối Quy Lang trong thân xác Vũ Tử Lạc kia, hắn liền cảm thấy hứng thú và tò mò về cậu. Tiếp theo là hoài niệm cùng với khao khát được giết chết Bối Quy Lang.



Khi cậu ta bị Vũ Tử Di sát hại, hắn liền cảm thấy phẫn nộ và không cam lòng.



...



Vậy thì... thứ cảm xúc này có nghĩa là gì chứ?



Không sao.



Hắn vẫn còn nhiều thời gian.



Khi trở thành ký chủ, đó là thứ nhiều nhất mà hắn có được.



Có lẽ quyển sách mà hắn từng đọc đã viết đúng một vài phần.



Sát nhân... không có khái niệm về tình yêu.



Họ chỉ có dục vọng khát máu để thỏa mãn thú tính của bản thân.



Mà hắn, ngay từ đầu đã được 'Thần sáng thế' thiết lập như vậy.



Hắn chỉ là một nam chính sát nhân có sở thích băng luyến mà thôi.



P/s: Nói tóm lại, Thiệu Quang Chính vẫn chưa yêu Bối Quy Lang. Bởi vì tui cảm thấy quá trình tiếp xúc của cả hai quá mức bình thường và chưa có gì sâu đậm. Ngay cả Vũ Tử Di cũng chỉ là sự ỷ lại và ám ảnh với anh trai mình thôi. Vẫn hướng cốt truyện theo 1x1, nhưng thế giới sau có thể Vũ Tử Di sẽ xuất hiện tiếp.