[Hệ Thống] Phút Cuối Cứu Giúp

Chương 33: Mất tích.




"Đoạn Từ Minh mất tích? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?" Mịch Nhiên khó tin hỏi, không phải chiến tranh đã kết thúc rồi sao?



"Phải, ngay sau khi hiệp ước hoà bình được thông báo, Đoạn Từ Minh nói là ra ngoài để ngắm biển, nhưng sau đó thì mất tích hẳn tới bây giờ." Danny thở dài phiền muộn "Hiện tại mọi thứ diễn ra quá vội vàng nên chẳng có mấy ai để ý tới sự mất tích của Từ Minh cả. Bọn họ đều nghĩ rằng cậu ta muốn trở về quê nhà khi chiến tranh kết thúc mà thôi."



"Anh nghĩ thế nào về chuyện này?" Mịch Nhiên âm u hỏi.



"Về Từ Minh sao? Có thể lắm. Tôi cảm thấy cậu ta hay suy nghĩ vẩn vơ mà không quan tâm tới mọi thứ xung quanh, lúc nào cũng giống như đang hoài niệm hay mong nhớ một điều gì đó. Tại khu căn cứ này, chẳng có thứ gì có thể níu kéo được Đoạn Từ Minh." Danny bất đắc dĩ lắc đầu, mặc dù Đoạn Từ Minh có vẻ ngoài khá dễ tính và gần gũi, nhưng thật ra lại xa cách hơn nhiều so với hắn.



Mịch Nhiên trầm mặc không đáp, có lẽ thật sự giống như Danny nói đi, Đoạn Từ Minh đã trở về nhà khi mọi chuyện đã kết thúc.



Hiện tại Mịch Nhiên cũng không mong muốn gì nhiều, hắn chỉ mong Đoạn Từ Minh được an toàn.



"Vậy không có gì. Khi nào liên lạc hay gặp mặt qua Đoạn Từ Minh xin hãy thông báo cho tôi biết." Mịch Nhiên không mặn không nhạt lên tiếng.



"Ok, tôi biết rồi." Danny mỉm cười trả lời, có vẻ như mối quan hệ phức tạp của bọn họ hắn không nên can thiệp nhiều, chẳng qua có chút khó hiểu với tình cảm phương Đông mà thôi.



Nếu thích một ai đó thì cứ mạnh dạn tỏ tình và theo đuổi, việc gì phải giấu giấu giếm giếm làm khó chính bản thân như vậy?



Một khi đã bỏ qua cơ hội, có thể sẽ không còn một cơ hội nào nữa.



Giống như hiện tại vậy.



Mịch Nhiên ngoảng đầu nhìn phòng y tế mà Đoạn Từ Minh hay làm việc, trong lòng không rõ hiện lên một vài tia hoài niệm.



Quãng thời gian chiến tranh không phải chỉ có những chuyện tồi tệ mà còn có những ký ức đẹp mà hắn muốn lưu giữ.



Tuy nhiên, hiện tại Mịch Nhiên vẫn còn rất nhiều việc phải làm với tư cách là người mạnh nhất trong Liên minh Hoà Bình.



Dù muốn hay không, hành động lẫn cử chỉ hiện tại của hắn không thể tuỳ hứng được nữa.



Để bảo vệ hoà bình mà mọi người cố gắng có được, hắn cũng phải hi sinh tình cảm riêng tư và thời gian tự do của bản thân.



Đó là điều mà một Ace nên làm.



Đoạn Từ Minh, tôi mong anh vẫn bình an. Tôi chỉ mong bấy nhiêu thôi...



"Mịch Nhiên, chuyến đi thế nào rồi? Cậu gặp được bác sĩ Minh chứ?" Lâm Mạc Huân không nhịn được tò mò hỏi.



Sau quãng thời gian làm gián điệp ở thế giới AOB, Lâm Mạc Huân không còn ái ngại hay kỳ quái về tình cảm đồng tính nữa, thậm chí hắn đã quen với một người đàn ông đó thôi.




Cho nên, Lâm Mạc Huân cũng khá tò mò về bác sĩ Minh mà cả Mịch Nhiên và Blake đều hay nhắc tới, dường như hai người họ rất quan tâm và yêu thích vị bác sĩ kia, mặc dù bọn họ đang hẹn hò.



Không phải rất kỳ quái sao?



Chẳng lẽ bác sĩ Minh là bà mối của bọn họ? Hay là một thứ gì đó sâu xa hơn?



"Không có, Đoạn Từ Minh mất tích, nhưng có lẽ chỉ là rời đi chứ không phải là bắt cóc." Mịch Nhiên thở dài đáp.



"Đào ngũ? Ngay thời điểm Trái Đất giành được hoà bình?" Lâm Mạc Huân trợn mắt kinh ngạc.



"Không phải đào ngũ, tớ sẽ thông báo chi tiết cho cấp trên." Mịch Nhiên phủ định câu nói của Lâm Mạc Huân, dù sao hai chữ 'đào ngũ' cũng không phải dễ nghe.




"Được rồi, không phải chuyện của tớ." Lâm Mạc Huân nhún vai thoả hiệp, trong lòng có chút nuối tiếc khi trước đây không để ý vị bác sĩ nhiều hơn.



Dù sao Lâm Mạc Huân cũng gặp qua Đoạn Từ Minh vài lần trong lớp học nhưng không quá để ý, chỉ nhớ bác sĩ Minh là một giáo viên tỉ mỉ và siêng năng mà thôi.



Bước tiếp theo là liên lạc với các tổ chức khác của Trái Đất, những kẻ vốn đầu hàng theo phe Alien.



Đây sẽ là một quá trình lâu la và phiền toái nữa đây.



Chắc hẳn đám người đó sẽ xấu hổ và nhục nhã lắm đây!



Thử nghĩ mà xem, các tổ chức đó vùng lên nhưng lại đầu hàng trước đế quốc Hara. Bây giờ đế quốc Hara lại ký kết hiệp ước Hoà Bình với Liên Minh, điều này không phải tát một cú thật đau vào mặt bọn họ sao?



Lâm Mạc Huân cười lạnh trong lòng, hắn vẫn không quên chuyện nhóm tổ chức kia đã chặn đường lương thực tiếp tế của Liên minh Hoà Bình đâu.



Vì chuyện đó mà Liên minh Hoà Bình đã trải qua một đoạn thời gian rất khó khăn, chỉ vì sự ích kỷ của 'đồng minh'.



Lâm Mạc Huân cũng đoán được chuyện này sẽ là cái gai trong lòng thủ lĩnh đứng đầu.



"Nghe nói cậu được chỉ huy cấp cao giao cho nhiệm vụ liên lạc với các tổ chức khác trên Trái Đất, nó có quá nặng nề không?" Mịch Nhiên quan tâm hỏi han.



"Không sao, Vincent và Tú Vy sẽ giúp tớ, còn có những vị tiền bối trong Liên minh nữa. Tớ chỉ đi để làm bình phong thôi." Lâm Mạc Huân mỉm cười thản nhiên.



"Bắt đầu từ Liên minh Tương Lai, chỉ huy đã nói như vậy."