[Hệ Thống] : Sắc Nữ

Chương 65: Anh Rễ! Lại Đây Nào 15




Khi hai người trở ra ăn cơm, Thẩm Minh nhíu mày. Tại sao hôm nay em trai hắn lại ở nhà ăn cơm, mọi lần đâu có về ăn cơm. Sắc mặt còn phấn trấn khác thường.

Lại còn ôm em dâu không rời tay, từ khi nào hắn biết đối xử tốt với em dâu rồi ? . Thẩm Minh nhìn tới tức giận, môi mím chặt gân xanh nổi lên.

Thẩm Bạch Dụ ngẩng mặt lên, liền nhìn thấy sắc mặt Thẩm Minh không tốt. Hắn liền mở miệng hỏi.

" Anh trai! Anh làm sao vậy ? Có chỗ nào không khỏe sao?

" Sao hôm nay em lại về ? Không đi chơi cùng đám không ra gì kia nữa sao ? : Thẩm Minh vừa nói, lông mày nhíu chặt. Tỏ vẻ không hài lòng.

" Em không thể bỏ bê vợ mãi được, nên về chăm sóc vợ. :" Thẩm Bạch Dụ vừa nói, tay còn ôm chặt Huyên Huyên. Hắn không nhìn ra ánh mắt của Thẩm Minh có chút bất thường nào.

" Hừ "

" Em dâu ! Anh không nuốt nổi cơm. Phiền em pha giúp anh gói mì..

Thẩm Minh khó chịu ra mặt , cất giọng nặng nề lên , ý muốn tách hai thân thể kia ra khỏi nhau. Hắn liền mượn cớ tách Huyên Huyên ra

Huyên Huyên biết Thẩm Minh đang ghen, nhưng cô lại tỏ ra mình không thấy sắc mặt kia, liền đứng dậy lên tiếng. " Được! Để em đi nấu mì cho anh.

" Anh trai vợ em mệt mỏi, hay anh ăn tạm cơm đi. Cơm hôm nay rất ngon.

Thẩm Bạch Dụ níu kéo vợ mình, không muốn để cho Huyên Huyên rời ra khỏi mình. Huyên Huyên hơi dừng động tác lại, yên lặng ngồi im tại chỗ.

Thẩm Minh mở hai mắt kinh ngạc, hắn không tin em trai hắn thương em dâu đâu. Còn tức giận, em dâu như vậy dám không nghe lời hắn.



Thẩm Minh bực bội, nhìn hai người ân ái ngọt ngào. Hắn hít vào một hơi nhất định phải tách bằng được hai người này ra.

" Không lẽ bắt anh phải đứng lên nấu, thật sự anh không ăn nổi cơm.

Lúc này Huyên Huyên mới liếc mắt nhìn Thẩm Minh, hắn lúc này chẳng khác gì nương tử bị phụ bạc. Cô thật muốn khóc không ra nước mắt.

Thẩm Bạch Dụ hơi khó chịu buông đũa xuống, anh trai hắn hôm nay ăn trúng thứ gì. Lại khó chịu, khó hầu hạ tới vậy.

" Anh trai! Sao anh lại nặng lời như vậy dù..........

Không để cho Thẩm Bạch Dụ nói xong, Huyên Huyên đã mở miệng cắt ngang.

" Vẫn nên để em xuống nấu ! Chồng anh ngồi ăn cơm tiếp đi. Em rất nhanh sẽ xong thôi.

Huyên Huyên bước xuống bếp, mở tủ lạnh lấy nguyên liệu để nấu ăn. Trên nhà, giọng của Thẩm Minh vang lên.

" Từ bao giờ em biến thành người chồng tốt rồi ? :

Thẩm Bạch Dụ bị chỉ điểm, hắn lập tức xanh mặt. Nếu không phải ăn no đủ mỹ vị từ Huyên Huyên, hắn còn lâu mới đối xử tốt với vợ.

Thẩm Minh mượn cớ xuống bếp, còn Thẩm Bạch Dụ bắt đầu lấy điện thoại ra bấm games, liền không để ý đến vợ và anh trai mình.

Thẩm Minh đứng đằng sau Huyên Huyên, hít hà mùi hương trên người của cô. Hắn âm trầm lên tiếng.



" Em dâu, em thật thơm....

" Anh rễ ăn mì đi ,không phải anh không ăn nổi cơm sao? " Huyên Huyên đẩy tô mì về phía Thẩm Minh, người hơi nghiêng sang phải, tránh né.

Thẩm Minh sinh khí, nhìn chăm chăm vào Huyên Huyên. Hắn nhanh chóng bắt lấy tay cô. Huyên Huyên sợ hãi trong lòng.

Sợ Thẩm Bạch Dụ sẽ nhìn thấy, nhưng lúc này hắn còn mãi chơi game. Đâu có để ý tới vợ cùng anh trai mình đang làm cái gì đâu.

Thẩm Minh cúi xuống hôn cô, lại nhìn thấy trên bầu ngực và cổ em dâu có vết đỏ hồng do hoan ái. Hắn tức giận nghiến răng nói.

" Em dâu, em cho hắn quan hệ......:" Thẩm Minh trừng mắt, lườm Huyên Huyên . Giống như thể chính hắn là người bị cô cắm sừng vậy.

" Anh rễ, Bạch Dụ là chồng em. Anh ấy muốn em không thể không cho, anh ăn đi. Em còn việc trở lại về phòng.

Thẩm Minh phát giận, không cần để ý bây giờ là hoàn cảnh như thế nào. Hắn túm chặt tay Huyên Huyên, kéo váy cô xuống tận dưới đầu gối.

" Anh rễ... Anh làm cái gì vậy, chồng em còn đang ở phía trước. Anh áy sẽ phát hiện mất....

Huyên Huyên không nghĩ tới, Thẩm Minh lại lớn gan tới mức này. Giám ăn cô trước mặt Thẩm Bạch Dụ , Huyên Huyên đang trông chờ cho chồng cô phát hiện ra. Không biết sắc mặt của hắn khi đó sẽ ra sao.

" Em dâu thật dâm đãng, không mặc quần lót. Em vì Bạch Dụ nên mới như vậy sao?

Lúc này Thẩm Minh đã tức giận lẫn dục vọng chiếm lấy , hắn chỉ muốn ngay lập tức ăn sạch người em dâu này.

" Hôm nay anh sẽ cho em biết, ai mới là người khiến cho em sung sướng...