Ôn Ngôn càng nói càng loạn, nhưng Đường Dịch vẫn nghe rõ, trong lòng cũng cảm thấy dở khóc dở cười, nói rằng: "Lúc nào thì ta muốn đuổi em đi chứ, cả ngày em cứ nghĩ lung tung gì đâu không ấy?"
Ôn Ngôn khóc: "Không phải là chàng nói chỉ giữ em một tháng thôi sao..."
Đường Dịch bất đắc dĩ, cười nói: "Ý của ta là cho em một tháng để suy nghĩ thôi, em muốn đi thì đi, không thì muốn ở lại cứ ở lại, em muốn ở lại thì đương nhiên ta sẽ hoan nghênh rồi."
Tiếng khóc của Ôn Ngôn nhỏ đi nhiều, như không tin được hỏi lại: "Vậy sao lúc chàng đắp chung chăn lại nói không cần biết có mặt chàng hay không chứ?"
Đường Dịch nghẹn lời, người thời này vẫn quan niệm rất bảo thủ, sao hắn lại quên mất chứ. Trong lòng hắn luôn cảm thấy Ôn Ngôn vẫn còn nhỏ, dù là một tiểu ca nhi thì lúc hai người họ đắp chung chăn cũng là đắp hai bên khác nhau, ở giữa còn cách một khoảng trống lớn nữa, có gì quá mức đâu, lại không ngờ Ôn Ngôn lại không nhìn chuyện này theo cách này.
Hắn nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Ôn Ngôn, lưu lại một vết đỏ hồng, thở dài nói: "Ôn Ngôn, ta hi vọng rằng em suy nghĩ kỹ rằng rốt cuộc mình muốn cái gì, ta biết trước đây em quá khổ rồi nên bây giờ sống cùng ta có ăn có mặc liền cảm thấy đây là ngày tháng tốt đẹp nên muốn trao mình cho ta, nhưng em phải biết thế giới này lớn lắm, ngày tháng tốt đẹp thực sự không chỉ là những điều trước mắt này. Nếu như có một ngày em thấy được thế giới tốt đẹp hơn thì em sẽ hối hận với quyết định qua loa này."
"Cho nên ta hi vọng em hãy nghĩ kỹ càng, muốn sống cùng ta đến cùng vì điều gì. Nếu như chỉ là vì cơm no áo ấm thì không có gì cả, thân thể này đã cưới em rồi thì ta sẽ phụ trách em. Ta chỉ sợ em bị những ngày tháng này che mắt không biết là thực sự động lòng với ta hay chỉ là bị những ngày tháng sống thoải mái này khiến đầu óc choáng váng thôi, em hiểu ý ta chứ?"
Ôn Ngôn đã ngừng khóc, chỉ còn những tiếng nấc lên khi tâm tình trở nên kích động, y hiểu rõ ý của Đường Dịch, hắn sợ y không hiểu rõ tình cảm của mình mà phụ bản thân.
Nghe vậy Ôn Ngôn liền không thấy sợ nữa, tuy rằng y chưa từng va chạm xã hội nhưng y cũng không phải là người chỉ bằng mấy miếng ăn có thể thu mua được. Y kiên định nắm lấy góc áo của Đường Dịch, nghiêm túc nói: "Em rất rõ tình cảm của mình, lúc ban đầu vẫn là do không quen thân thể này đã đổi chủ mà đề phòng chàng, nhưng qua hơn hai mươi ngày sống cùng nhau thì em có thể xác định rằng em thích chàng, cho dù linh hồn của chàng và thân thể này không phải là một người đi nữa, ta vẫn rất chắc chắn muốn sống hết đời với chàng, chẳng sợ chàng sẽ lại đổi một thân thể mới hay biến thành hình dáng khác đi chăng nữa, em vẫn muốn sống cùng với chàng."
Nói xong mặt y đỏ bừng lên, rốt cuộc cũng chỉ là một cậu thiếu niên mà thôi, chưa từng biểu lộ tâm ý của mình rõ ràng như vậy, mở miệng nói cái gì thích thật sự là có hơi xấu hổ.
Đường Dịch ngẩn người, thấy dũng khí của thiếu niên như vậy khiến hắn hơi giật mình, có điều khi nhìn thấy hai má đỏ bừng của y liền hiểu ra có lẽ đây là quyết định dũng cảm nhất mà cậu thiếu niên từng làm, lòng liền cảm thấy như tan chảy ra, nâng tay xoa xoa Ôn Ngôn, nói: "Được rồi, vậy em hãy ở lại đây đi, đừng lo sợ ta sẽ đuổi em đi nữa."
Ôn Ngôn kinh hỉ ngẩng đầu, gương mặt thanh tú hồn nhiên rơi vào trong ánh mắt dịu dàng của Đường Dịch, lòng vui như mở cờ trong bụng.
Gông xiềng trói buộc nhiều ngày cuối cùng cũng được gỡ ra, Ôn Ngôn như trút được gánh nặng lớn, thật lòng nở nụ cười xinh đẹp sạch sẽ, khiến Đường Dịch không tự chủ được cũng khẽ mỉm cười theo, lúc sau cầm lấy điểm tâm nói: "Lại đây nào, nếm thử đi em."
Ôn Ngôn lấy một miếng điểm tâm đưa đến bên miệng Đường Dịch trước, Đường Dịch cười ăn lấy. Lúc này Ôn Ngôn mới đỏ mặt lấy một miếng điểm tâm khác ăn vào, chậm rãi nhai kỹ, cực kỳ trân trọng.
Lý chính đến tìm Đường Dịch thì mới bước vào cửa liền trông thấy cảnh này, mặt già không tránh được đỏ ửng lên, cố ý ho khan vài tiếng nhắc nhỏ hai người đang có người khác ở đây, biết tránh đi chút.
Trông thấy Lý chính vào nhà, đừng nói là Ôn Ngôn mà ngay cả Đường Dịch với da mặt dày cũng không tránh được hơi ngại, vội vàng mời lý chính vào trong nhà. Ôn Ngôn đỏ mặt bưng điểm tâm và đĩa mang qua.
Lý chính không ăn điểm tâm của bọn họ, biết được đây là Đường Dịch đặc biệt mua dỗ phu lang của mình, ông cảm thấy cực kỳ vui mừng. Ông ngồi trên giường nói thẳng: "Người nhà họ Tống không có chuyện gì nữa, chỉ cần nghỉ ngơi là ổn rồi, việc này may mà có cậu."
Đường Dịch xua tay: "Hàng xóm láng giềng mà, là chuyện phải làm mà thôi."
Lý chính thở dài, nói: "Cũng do ta không đủ tỉ mỉ, người nhà họ Tống cũng quá khổ, lại mất đi con gái lớn, những ngày về sau thực sự không sống tốt được, Tống Thạch cũng không có cách nào cả, năm ngoái mới bán đi con gái lớn rồi, chẳng lẽ năm nay lại phải bán đi một đứa nữa."
Đường Dịch cau mày: "Nhà họ Tống bây giờ chỉ còn hai người con chưa thành niên nên hàng năm họ chỉ cần phải nộp thuế của hai vợ chồng thôi, sao lại không nghĩ thông được chứ?"
Lý chính thở dài nói: "Thân thể Tống Thạch những năm gần đây ngày càng yếu, tìm đại phu trên trấn thì họ nói sợ không sống được hai năm, nên vì tiết kiệm tiền mà không mua thuốc. Sau đó, nhà hắn sống không tốt lắm, một khi Tống Thạch không còn thì vợ hắn và hai đứa nhỏ sao mà sống nổi nữa, thực ra chuyện của con gái lớn nhà hắn cũng chỉ là ngòi dẫn mà thôi, nhà họ Tống đã sớm...."
Lý chính lắc lắc đầu, lòng Đường Dịch và Ôn Ngôn đều cảm thấy nặng nề.
Lý chính còn nói: "Ta đã đồng ý với Tống Thạch, sau khi hắn chết thì sẽ đảm bảo giao ruộng đất của hắn cho vợ hắn, không thu hồi lại, vậy mới có thể ổn định lại."
Bầu không khí trong phòng bỗng trầm xuống, Lý chính ngồi một lúc rồi đứng dậy rời đi. Sau khi ông đi Ôn Ngôn nhỏ giọng nói: "A Dịch, nhà họ Tống quá thảm rồi, ngày mai chúng ta tìm người sửa mái thì gọi Tống Thạch được không?"
Đường Dịch thấy cũng được, dù sao cũng chỉ thêm một người ăn nữa mà thôi, nói: "Vậy chờ buổi tối chúng ta đi nói với họ, ngày mai còn phải dùng bếp nhà họ nữa, lúc đó làm nhiều đồ ăn một chút rồi kiếm lý do đưa thức ăn cho nhà họ cũng được."
Ôn Ngôn khẽ mỉm cười, mắt long lanh nhìn hắn, nói: "Vâng."
Đường Dịch vươn tay chọc chọc mai má mềm mại của y, còn bóp bóp mấy cái, lúc y ngượng ngùng co người lại thì đột nhiên hỏi một câu: "A Ngôn, em muốn yêu đương với ta sao?"
Ôn Ngôn: "!!!"
"Có muốn hay không?" Đường Dịch kéo hai má mềm mại của cậu thiếu niên.
Ôn Ngôn bị đau hỏi: "Yêu đương là gì vậy ạ?"
"Chính là nói những lời yêu, ôm hôn nắm tay, tình ý nồng đượm đó."
Ôn Ngôn: "!!!" Cũng biết là ý này, nhưng sao dám thừa nhận được, thừa nhận chính là muốn ôm hôn sao? Quá xấu hổ rồi!
Đường Dịch trầm ngâm một chút: " Về sau còn có thể làm chuyện phu thê cần làm, em thấy thế nào? "
Ôn Ngôn: "!!!"
"Là... Có ý gì ạ?"
"Cái gì? Cái gì là có ý gì?" Đường Dịch phản ứng lại, sau đó nở nụ cười tà ác: " Em nói tới chuyện phu thê à, chính là chuyện mà thân thể lẫn tinh thần đều cảm thấy vui sướng."
Ôn Ngôn: "..."
"Thông tục dễ hiểu chính là viên phòng đó, mỗi ngày đều là loại chuyện kia."
Oành ——
Ôn Ngôn hoàn toàn nổ thành bông hoa năm màu đỏ rực nghi ngút khói, y cực kỳ xấu hổ, cả người nóng bừng như nước sôi vậy, trong lòng thầm nói sao người này lại không biết xấu hổ như vậy chứ, tại sao những chuyện như vậy lại có thể đặt ở miệng mà nói ra chứ, quá mất mặt rồi!
Nhưng trong người lại có cảm giác tê tê kỳ lạ từ đáy lòng phun trài ra, tim cũng đập rất nhanh, nhưng không phải là tức giận, mà là.... trừ là đang ngại ra thì còn gì nữa chứ?
Mong đợi sao? Ôn Ngôn không chịu nổi nữa, che mặt chạy nhanh ra ngoài.
Đường Dịch ngồi phía sau vui như nở hoa, đứa nhỏ này thật sự đùa vui thật, cậu thiếu gia nhỏ nhà họ Đường ăn khổ hơn hai mươi ngày cuối cùng cũng bộc phát thú vui tàn ác, ở sau lớn tiếng hỏi: "A Ngôn, rốt cuộc em có muốn không vậy!"
Ôn Ngôn: "..." Muốn nhảy sống quá.
Đừng nghĩ rằng chạy đi rồi có thể trốn thoát!
Cậu thiếu gia họ Đường này này quấn hỏi Ôn Ngôn cả buổi tối, mãi tận đến lúc Ôn Ngôn ngượng muốn ngất gật nhẹ đầu thì Đường Dịch mới haha cười, chiếm được sự thỏa mãi lớn sau trò đùa dai của mình.
Sáng sớm hôm sau, Đường Thực cùng với hai anh em Đường Đại Tráng và Đường Đại Hổ đến nhà Đường Dịch, Tống Thạch cũng đến rất sớm, trên cổ còn có một vòng bầm tím, trạng thái tinh thần trông cũng không tốt lắm.
Lúc những người đàn ông làm việc, Ôn Ngôn chạy sang bên đại tẩu nhà họ Tống để làm cơm. Do đàn ông làm việc mệt nhọc nên cơm nước phải dùng mỡ thì Ôn Ngôn mới yên tâm, do đó họ nấy một nồi bắp cải hầm thịt lợn, còn chiên một chồng bánh rán lớn(*), mỗi người còn có hai quả trứng gà, mấy người đàn ông ăn rất thỏa mãn nên đặc biệt ra sức làm việc.
Chỉ mới qua một ngày mà mái nhà cũng đã sửa xong, Đường Dịch và Ôn Ngôn đều cảm thấy yên lòng hơn, họ không cần lo lắng bị dột mưa nữa, nếu trời mưa liên tục cũng chỉ cần yên tâm ở nhà ăn uống là được rồi.
Thừa dịp trời vẫn chưa mưa, hôm sau Đường Dịch đi lên trấn một chuyến, lần này tiệm sách Bác Quảng không đóng cửa như lần trước nữa, trước cửa người người đi lại vô cùng tấp nập. Trong lòng Đường Dịch hơi động, thầm nghĩ nhất định là tiệm sách Bác Quảng gần đây có thứ gì đó mới rồi, nghĩ tới tranh của mình vẽ, vậy là có tin tốt rồi.
Quả nhiên, vừa vào cửa liền nghe chưởng quỹ đang giải thích rằng tranh đã bán hết rồi, không biết khi nào mới có hàng lại, sau đó nghe một nhóm người oán giận không mua được. Đường Dịch đứng ở bên đứng xem mà vui vô cùng, mãi đến trưa thì người mới bớt đi, lúc này chưởng quỹ mới dành thời gian nói chuyện với Đường Dịch.
"Cậu vẽ quá tốt rồi, lúc đầu ta không xác định được nên định bán với giá năm lượng bạc một tấm, không ngờ lại bán được như vậy, chỉ mới một ngày đã hết rồi, hôm nay còn đến đây giục tranh nữa đấy. À, đúng rồi, còn có hơn ba mươi đơn đặt hàng nữa, cậu xem, trên đó thế mà còn viết ra yêu cầu vẽ để nhân vật nữa, cậu xem tấm này..."
Chưởng quỹ lấy ra một tấm, chỉ tay vào nói: "Đây yêu cầu phải lộ ra hoa mẫu đơn bên vai trái... Còn muốn da phải cực kỳ trắng... Cậu xem có rất nhiều yêu cầu không giống nhau đây!"
Đường Dịch bật cười, lại nhìn vài đơn đặt hàng, Thường Tinh tướng quân phải có râu quai nón, nương tử nhà họ Chu phải mặc y phục màu xanh...
Những điều này quả thực thú vị.
Có điều có thể bán tranh tốt được như vậy đã vượt qua khỏi dự tính của Đường Dịch rồi, hắn vốn nghĩ rằng hai lượng một tấm đã tốt rồi, không ngờ rằng lại có thể bán được giá giá năm lượng bạc, xem ra vẫn là người trên trấn giàu có.
Sau khi chưởng quỹ nghe những lời này xong, ông nhanh chóng lắc đầu: " Không phải, không phải, trên trấn mấy vị thư sinh, ngoại trừ những công tử nhà giàu ra, phần lớn đều đến đây mua. Mấy vị thư sinh này đều có quan hệ với nhau, có được thứ gì tốt đều sẽ nhanh chóng truyền nhau. Nói lại cũng phải chúc mừng cậu, sắp phát tài rồi."
Đường Dịch liền khách sáo đáp lại, hai người đều rất vui vẻ, mấy vị thư sinh kia đến tiệm sách Bác Quảng đã khiến việc làm ăn của tiệm sách phát triển, chưởng quỹ dù bận hơn nhưng tinh thần lại cực kỳ tốt.
Lấy ra một túi bạc, chưởng quỹ đưa cho Đường Dịch: "Đây là 88 lượng bạc, trừ đi tiền bút giấy rồi màu đi đều ở chỗ này, cậu cầm lấy đi."
Đường Dịch vội nói: "Như vậy sao được chứ, trong này còn có công lao của ngài nữa, ta không thể lấy hết được, như vậy đi, chúng ta chia 5:5 được không?"
Chưởng quỹ cười nói: " Những bức tranh của cậu bán rất chạy, mấy vị thư sinh đến đây đa phần sẽ mua thêm ít giấy bút mới đi, đây mới là tiền mà ta nên lấy, cậu cứ cầm lấy đi."
Đường Dịch không chịu: " Tranh ở đâu cũng có thể bán được, nhưng để có chưởng quỹ như ngài đâu phải ở đâu cũng có, nếu không phải nhờ có tín nhiệm của ngài thì phải đến tháng năm nào ta mới có thể góp đủ tiền mua giấy bút chứ, tiền này, ta nhất định không thể lấy hết được."
Hai người đẩy tới đẩy lui, cuối cùng đưa ra quyết định, chưởng quỹ cung cấp cho Đường Dịch tất cả giấy bút, màu vẽ và phụ trách bán tranh, sau khi thu được sẽ chia 4:6, chưởng quỹ 4 phần còn Đường Dịch 6 phần. Như vậy Đường Dịch liền nhận được 60 lượng bạc, hắn mừng muốn điên luôn, 60 lượng là đủ cho nhà hắn có thể ăn no trong rất rất rất lâu luôn, nếu như nếu việc bán tranh có thể tiếp tục thì có thể đủ tiền cho hắn đọc sách rồi.
Sau khi Đường Dịch vui mừng rời đi, mành cửa trong phòng của tiệm sách Bác Quảng được vén lên, một phụ nhân trung niên bước ra cười nói với chưởng quỹ: "Phẩm hạnh của đứa nhỏ này không tệ, không tham lam."
Chưởng quỹ vuốt râu mép cười nói: "Phu nhân nói đúng lắm."
"Tướng công muốn dạy hắn sao?"
Chưởng quỹ chần chờ một chút rồi nói: "Xem hắn bái sư ra sao rồi tính sau đã, gần đây trời sắp mưa rồi, sức khỏe phu nhân không ổn lắm nên chúng ta về nhà sớm đi."