Ba người nhà họ Ôn bị lý chính mắng nguyên một đường về nhà nên người trên dọc đường đều biết chuyện đáng xấu hổ mà họ làm, thế mà lại chạy tới bắt bí tiểu ca nhi đã gả cho người ta, lại còn ép người ta tức đến ói ra máu, còn bị phu quân người ta quay về đánh cho một trận.
Đây là chuyện cực kỳ mất mặt, thôn dân xung quanh đều chỉ trỏ ba người họ, mặt của ba người họ cúi gằm xuống như muốn dán lên đường đi, về đến nhà liền bị nam nhân Ôn gia thu thập một trận, dù đây là chuyện xấu trong nhà nhưng lại khiến người trong thôn mất mặt không ngóc đầu lên được.
Nghe nói Ôn Lưu thị suýt chút nữa bị nam nhân đánh tới chết rồi, ngày đó Ôn Tiểu Nhu liền bị từ hôn luôn, còn Ôn thị vốn dĩ đã không sống tốt thì về sau càng thêm gian nan, trực tiếp bị đánh một trận rồi đuổi khỏi nhà luôn, thế nhưng lý chính lại kéo người đuổi về Ôn gia, bắt người nhà họ quản giáo chặt chẽ lại, không được tùy ý thả ra khỏi cửa.
Đường Dịch đoán lý chính sợ nữ nhân này chạy rồi thì về sau có chuyện gì xảy ra lại không tìm được người, cũng sợ bà ta chạy ra ngoài nói xằng nói bậy khiến thanh danh của mình và Ôn Ngôn bị hủy hoại, dù thế nào đi nữa thì cuộc sống sau này của Ôn thị chắc chắn sẽ là nước sôi lửa bỏng.
Đường Dịch sau khi quay về đã mua một ít đồ mang tới nhà lý chính, gặp mặt cảm ơn ông ấy, đồ hắn mua đều là gạo trắng quý và trứng thịt các loại, nhà lý chính cũng hiếm khi có được nên tất nhiên là tươi cười nhận lấy, bầu không khí rất tốt.
Đường Dịch nhân cơ hội nhờ một chuyện, hắn đã thương lượng với Ôn Ngôn về chuyện xử trí Ôn thị ra sao, theo Đường Dịch thì muốn đưa bà ta lên quan huyện rồi nhốt bà ta vào lao ngục luôn, ở đây việc trộm con nhà người ta chính là tội ác tày trời, mặc dù không bị chém đầu nhưng cũng phải ngồi tù tới chết, bị giày vò trong phòng giam không ánh mặt trời cho tới khi chết đi.
Nhưng mà suy cho cùng Ôn Ngôn cũng có mười sáu năm tình nghĩa mẹ con với bà ấy, nên có chút nhẹ dạ không xuống tay được, Ôn Ngôn chỉ là muốn cắt đứt tình nghĩa, muốn cả đời không qua lại với nhau nữa thôi, như vậy đã là cực kỳ khoan dung rồi.
Chuyện mà Đường Dịch nhờ cũng là chuyện này, những chuyện liên quan đến hộ khẩu thôn dân đều là việc của lý chính, chuyện này là chuyện mà lý chính có thể làm chủ nên cực kỳ thuận lợi hoàn thành.
Chuyện Ôn gia bên đó từ đây không còn liên quan gì đến Đường Dịch và Ôn Ngôn bên đây nữa.
Ngày tháng bận rộn trôi qua một cách nhanh chóng, mỗi sáng Đường Dịch đều học hành cùng với chưởng quỹ Phó, buổi chiều thì quay lại dạy cho Ôn Ngôn, mỗi ngày của hai người đều trôi qua rất phong phú và cũng rất thỏa mãn.
Đường Dịch có bàn tay vàng là nhìn qua không quên được, cực kỳ có ích trong việc học chữ đọc sách của hắn, một tháng sau chưởng quỹ Phó liền dạy hắn viết văn, từ đơn giản đến phức tạp, mỗi bài đều được chưởng quỹ Phó nghiêm túc đưa ra nhận xét. Đường Dịch tiến bộ nhanh chóng, vào một ngày của ba tháng sau, chưởng quỹ Phó gọi Đường Dịch vào trong phòng, nghiêm túc nói chuyện với hắn.
Chưởng quỹ Phó hỏi Đường Dịch có muốn đi thi thử cuộc thi khảo thí đồng sinh vào năm sau không, bởi vì hai năm sau vừa kịp lúc cuộc thi huyện, thi phủ, ba lần thi viện, có thể trực tiếp tiến thẳng tới danh tú tài luôn, nếu không thì phải đợi thêm một năm nữa. Đường Dịch không nghĩ tới nhanh vậy mình đã phải đối mặt với khoa cửa nên nhất thời có hơi kích động và bàng hoàng, cuối cùng tỏ ý muốn nghe ý kiến của chưởng quỹ Phó.
Chưởng quỹ Phó kiến nghị hắn nên thử xem, không được thì đợi kỳ thi tiếp theo, dù sao cũng là cơ hội hiếm có, bỏ qua thì đáng tiệc. Có điều kỳ thi đồng sinh cũng không dễ, chỉ là cửa đầu của thi huyện phải dựa vào Bát Cổ văn, thi làm thơ, luận kinh, luận phú, luận sách ngũ môn, nghe thôi cũng khiến người ta đau đầu.
Tuy rằng Đường Dịch có khả năng nhìn qua là không quên được, có thể thuộc lòng toàn bộ tứ thư ngũ kinh trong thời gian ngắn, nhưng chuyện viết văn thì không thể dựa vào bàn tay vàng của hệ thống cho được, phải tự mình nghiền ngẫm, tốn rất nhiều thời gian và sức lực để nghiên cứu. Chưởng quỹ Phó kiến nghị nếu Đường Dịch quyết ý muốn thi, vậy bắt đầu từ bây giờ ngoại trừ ngày để vẽ đó thì mỗi ngày từ sáng đến tối đều nên học ở tiệm sách Bác Quảng, mà không giống như chuyện học nửa ngày như trước nữa, hắn cần phải luyện tập nhiều hơn để tăng năng lực khảo thí của mình.
Đường Dịch suy nghĩ một chút rồi đồng ý, hắn bắt đầu muộn, thời gian học tập lại nagwns, nếu muốn đạt vị trí trong cuộc thi đồng sinh lên làm tú tài thì phải dựa vào sự cố gắng gấp đôi, càng phải nỗ lực, trả giá nhiều hơn người khác mới được.
Ngẫm nghĩ chuyện mình phải trải qua cuộc thi khoa cử ở cổ đại khiến Đường Dịch có hơi kích động và thấp thỏm, thương lượng với chưởng quỹ Phó sẽ bắt đầu việc hắn đi sớm về trễ vào ba hôm sau.
Tại sao là ba hôm sau ư, bởi vì ngày mai Đường Dịch phải dọn nhà đó.
Xuân hè luôn là mùa bận rộn nhất trong thôn, những thôn dân đến hỗ trợ thì ngoài việc xây nhà thì còn phải làm ruộng nữa nên chuyện xây nhà phải kéo dài mấy tháng mới xây xong. Chưởng quỹ Phó cũng biết điểm này nên mới đề xuất khoa thi với Đường Dịch vào lúc này, ông biết Đường Dịch không yên tâm để Ôn Ngôn ở nhà một mình cả ngày, nếu hắn cứ lòng thấp thỏm không yên mãi thì hiệu suất học hành cũng giảm mạnh.
Nhà mới xay vừa to vừa rộng, Đường Dịch lấy ra hơn hai mươi lượng bạc, không tiết kiệm mua vật liệu, lựa những cái tốt nhất để xây nhà cho nên nhà xây xong có thể coi là nhà đẹp ở trong thôn.
Mái nhà được lợp ngói ngay ngắn chỉnh tề, dưới đó còn lót một lớp rơm rạ dày, đảm bảo giữ ấm ngăn gió tốt, phòng khoảng chừng 140 bình, được xem là nhà rất lớn ở trong thôn. Bên trong còn ngăn ra mấy căn phòng, có phòng ngủ, thư phòng, phòng bếp, còn có cả phòng tăm chuyên dụng nữa.
Phòng bếp cực kỳ rộng, có hai bếp lò, một cái làm ấm phòng ngủ, một cái làm ấm phòng sách, như vậy thì khi đông đến hai phòng đều ấm cả, mùa hè thì chỉ dùng một cái, cái thông tới phòng ngủ sẽ không dùng nên lúc ngủ sẽ không cảm thấy nóng.
Đồ vật trên giá được bày biện đủ mọi loại đồ ăn thịt cá, bên cạnh còn có một cái tủ để chứa đồ ăn vặt và các đồ dùng như bát đĩa. Bên trong còn chia làm mấy tầng, phân biệt chia ra để đựng đồ ăn chín, các loại bột và thực phẩm khác, vừa rộng vừa sạch sẽ nữa. Ôn Ngôn cực kỳ thích nó, y chẳng có tay nghề gì ngoại trừ việc nấu ăn ra, phòng bếp tốt như vậy nên y cực kỳ vui.
Giường lò (*) vừa to vừa phẳng, không hề có một chút khói nào, trên giường trải một cái chiếu cói mới, phía trên là một lớp đệm dày, ra giường màu chàm, còn có một cái chăn mỏng chồng lên trên. Tủ trong phòng ngủ có bốn cái chăn độ dày không đồng đều, dành cho sử dụng trong các mùa khác nhau, còn có một xấp ra giường dùng để thay thế khi giặt, đều từ vải tốt và bông mới.
Trong thư phòng có một bàn học lớn và hai cái ghế, đủ cho Đường Dịch và Ôn Ngôn sử dụng cùng lúc mà không phải chen nhau. Trên bày bày biện giá bút, nghiên mục và giấy trắng ngay ngắn chỉnh tề, trông rất thuận mắt.
Sách cũng không nhiều, chỉ có một bộ ba trăm ngàn chữ và tứ thư ngũ kinh, cộng thêm một quyển thực đơn, trừ quyển ba trăm ngàn chữ là do chưởng quỹ Phó tặng ra thì những quyển khác đều do Đường Dịch chép ra, vừa có thể luyện chữ vừa tiết kiệm được tiền. Quyển thực đơn là do Đường Dịch ngẫu nhiên tìm được trong lúc tìm sách ở tiệm sách Bác Quảng, nghĩ đến Ôn Ngôn rất thích nấu ăn nên mang về cho y vừa nhận mặt chữ vừa chép sách. Ôn Ngôn cực kỳ quý quyển sách này, cả ngày không rời tay nổi, định làm thử những món trong sách cho Đường Dịch ăn mỗi ngày.
Trong phòng tắm bày biện đầy đủ mọi thứ như thùng tắm, thùng đựng nước, khăn vải, xà phòng. Ôn Ngôn còn cắm một bó hoa dại vào bình gốm để trang trí trong phòng tắm, khiến phòng tắm trở nên đẹp mắt hơn.
Trong sân có một vườn rau nhỏ, còn có một gian phòng nhỏ để chứa tạp vật, bình thường để dụng cụ làm nông, còn có một ổ gà nữa, bây giờ đã bắt đầu đẻ trứng rồi, mỗi ngày có thể nhặt được mấy quả, Ôn Ngôn và Đường Dịch không cần phải mua trứng ăn nữa.
Dựa theo quy củ trong thôn thì xây nhà mới nhất định phải mời thôn dân đi tham quan, còn phải mời mọi người một bữa, ý nghĩa là làm nóng nồi, nhà có hơi người thì mới có thể sống tốt được.
Thôn dân đến tham quan nhà đều dồn dập cảm thán ngôi nhà vừa đẹp vừa xa xỉ này, mỗi một thứ trong phòng đều là thứ tốt hiếm thấy với người trong thôn. Lâm gia cũng có người mặt dày đến tham quan, Lâm Tú Tú nhìn mà hai mắt đều xanh rồi, nhà tốt như thế chắc trên trời mới có được, chẳng lẽ mình không xứng vào ở sao, làm sao có thể tiện nghi cho tiểu ca nhi Ôn Ngôn kia.
Lâm Tú Tú nhìn mải mê, đặc biệt khi nhìn thấy thư phòng với hai cái ghế kia, gần như có thể tưởng tượng ra cảnh Đường Dịch đứng phía sau vòng qua hông của nàng, dạy nàng viết chữ vẽ tranh, còn mình mặc xiêm y hoa lệ, làm những việc mà chỉ có tiểu thư nhà giàu mới làm, không có chút nào là không hợp.
Nàng quyết định phải gả vào Đường gia cho bằng được, ngủ trên chiếc giường ấm áp, mặc những bộ quần áo đẹp đẽ nhất, cả ngày đều làm bạn với con chữ, không phải khổ sở kiếm sống nữa.
Nếu như trước đây tình cảm của nàng với Đường Dịch là sự không cam lòng khi người đang theo đuổi mình đột nhiên thay đổi, còn bây giờ thì, sau khi biết được nhà Đường Dịch giàu có ra sao thì nàng hoàn toàn muốn gả cho Đường Dịch, cuộc sống như vậy không có ai trong thôn có cả, những thanh niên từng được liệt vào đối tượng khảo sát giờ đây không lọt vào mắt xanh của nàng nữa.
Nàng đi tìm cha của mình, nghiêm túc nói đến chuyện này, cha Lâm cau mày nói: "Điều kiện của nhà chúng ta cũng không kém, gả cho bất kỳ gia đình nào trong thôn đều có sống tốt, vì sao con cứ cố tình dính lấy tên Đường Dịch kia chứ?"
Lâm Tú Tú nói: "Cha à, người xem trong thôn có thanh niên nào có bản lĩnh như Đường Dịch chứ, hơn nữa Đường Dịch vốn dĩ cũng thích con mà, chỉ cần chúng ta ra sức một chút thì nhất định có thể kéo hắn về được!"
Cha Lâm vẫn không đồng ý, ông làm ăn nên hiểu biết nhiều, biết được tiểu tử Đường Dịch kia không phải là người tốt tính, hơn nữa Đường Dịch còn đánh cả nữ nhân, kết cục của ba nữ nhân Ôn gia chưa đủ thảm sao, người như thế cha Lâm thực sự không muốn gả nữ nhi qua đó.
Thế nhưng mẹ Lâm thì không nghĩ vậy, bà kiên quyết đứng về phía con gái: "Ta nói ông đi tìm người dặm hỏi một chút thì có làm sao, con gái chúng ta nào thua kém với Ôn Ngôn kia đâu, tuy rằng Đường Dịch kia tính tình không tốt nhưng đối xử với người nhà vẫn tốt đó thôi, chỉ cần hắn ta biết được chỗ tốt của con gái mình thì sẽ không thèm để ý tới tiểu ca nhi kia nữa, đợi hắn lớn hơn rồi sẽ muốn có con, lúc đó tiểu ca nhi có là gì nữa."
Cha Lâm bị hai mẹ con trái một câu phải một câu nói cho đau đầu, không có cách nào khác là đành đồng ý: "Ta đi tìm người hỏi thăm một chút, aiz, mẹ con hai người không nhớ những lời Đường Dịch nói với chị dâu Thôi sao, nếu thật sự gả tới thì phải chịu đòn thì làm sao?"
Lâm Tú Tú gân cổ lên nói: "Con không sợ, đánh thì đánh, không phải chỉ là một năm thôi sao, Ôn Ngôn chịu được thì con không chịu nổi sao, hơn nữa con và y khác nhau, có Ôn Ngôn ở đó, y là người nhẹ dạ, chỉ cần y khuyên vài lời thì con sẽ không phải chịu đòn thôi."
Lúc này nghĩ tới Ôn Ngôn thế mà không phải là cảm thấy mình không có mặt mũi đi cướp tướng công của y, trái lại còn tính kế với Ôn Ngôn, ảo tưởng Ôn Ngôn sẽ vì nàng cầu xin mà để Đường Dịch tiếp nhận nàng, sau đó yên lặng lui về sau để nhường Đường Dịch cho nàng.
Cha Lâm cảm thấy con gái của mình thật sự điên rồi, bất quá đành sai người đi hỏi một chút, thím Thôi không được, bà tử này vất vả dựa vào chuyện mật báo cho Đường Dịch để làm dịu quan hệ hai bên, giờ không muốn lại đi tìm chết nữa.