Hệ Thống Thăng Cấp Cải Tạo Phú Nhị Đại

Chương 35




Đường Dịch và Quách Thùy Tâm gặp nhau ở bên ngoài phòng thi, hai người cũng không vội đi ngay mà đợi mọi người đều ra hết rồi mới kết bạn nhóm rời đi, người ra cuối cùng là Đoạn Vân Phi, đứa nhỏ này tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại cực kỳ thận trọng, rất bình tĩnh mà làm.

Trạng thái mấy người họ nhìn qua không tệ lắm, Quách Thùy Tâm ngay lúc trời lạnh mà xòe quạt ra tiêu diêu quạt nhẹ, nói: "Đề của bốn đợt thi này không khó lắm, dựa theo trình độ của mấy người chúng ta thì có lẽ đều không có vấn đề gì cả."

Phó Trung Hành khiêm tốn vài câu, mấy người khác đều mím miệng cười cười, nhìn qua đều là vẻ tràn đầy tự tin.

Về đến nhà thì thấy Ôn Ngôn đã chuẩn bị xong cơm nước, nguyên liệu đều là do Đường Đại Hổ đi sớm mua những đồ ăn tươi ngon nhất về, lúc quan trọng thế này không thể ăn linh tinh đau bụng được.

Ôn Ngôn hỏi hai người thi ổn không, hai người đều cười nhẹ đáp lại, Ôn Ngôn thấy vậy cũng yên lòng, nhưng sau đó đột nhiên nghĩ đến lúc sáng sớm người nào đó nói nếu như không làm cái kia thì không thi tốt được, y vừa giận hờn vừa ngại ngùng liếc Đường Dịch một cái, Đường Dịch vừa nhìn liền hiểu y đang nghĩ đến gì, không những không sợ mà ngược lại trong tim lại hơi ngứa.

Quan chấm bài thi chấm bài suốt cả đêm nên ngày thứ hai là có thể có thành tích rồi, Đường Dịch thì suốt đêm dằn vặt Ôn Ngôn, gặm thiếu niên này mãi đến khi y xin tha mới thôi.

Tiểu ca nhi ngoại trừ việc có thể sinh con, việc thừa hoan thì so với nam nhân thì ít đi sự đau đơn lại nhiều thêm sự vui thích ra thì không khác nam nhân bình thường là mấy, nhưng Ôn Ngôn chưa từng nghĩ đến thân là một tiểu ca nhi sẽ có một ngày trải nghiệm cảm giác mệt mỏi của tinh tẫn nhân vong.

Cả người mềm nhũn vô lực mềm mại nằm nhoài trong chăn, khóe mặt Ôn Ngôn vẫn đang ngậm nước mặt, cả người đều ửng hồng lên, thiếu niên nghẹn ngào thút thít, cả người đều đầy vẻ đáng thương.

Đường Dịch dịu dàng vuốt ve lưng Ôn Ngôn, thương tiếc nói: "Đây là vẫn chưa vào nữa mà đã chịu không nổi rồi, đợi đến ngày một sang năm thì nên làm sao giờ?"

Ngay cả sức trừng mắt nhìn hắn cũng không có, y nức nở nói: "Em không muốn đâu ~"

Đường Dịch bật cười, ôm chặt người vào lòng mình hôn một cái, nói: "Gì mà không muốn chứ, em đã nói không muốn suốt một canh giờ rồi, giờ một câu không muốn còn dâm hơn nữa đấy?"

Ôn Ngôn: "...."



"Em dám nói là mình không sướng sao?"

Ôn Ngôn dụi đầu vào trong chăn, nỗ lực muốn mình ngộp chết.

Đúng vậy, mệt nhưng rất sướng, nước mắt ở khóe mắt y không phải do khóc mà do bị kích thích quá, y không có một tí khó chịu nào, ngược lại còn rất sướng nữa.

Đường Dịch đào y từ trong chăn ra ngoài, nhẹ nhàng ôm y vào trong lòng: "A Ngôn à, về sau em nên rèn luyện mỗi ngày với tướng công đi, thể lực tốt mới có thể kéo dài được."

Ôn Ngôn: "..."

Đừng nói nữa được không!

Ôn Ngôn quay mặt qua chỗ khác không muốn để ý tới hắn, Đường Dịch cười cười muốn xoay người y lại đây thì nghe hô hấp đều đều của y, chỉ qua vài giây mà Ôn Ngôn đã ngủ luôn, xem ra là thực sự mệt lắm rồi, bản thân Đường Dịch cũng có chút mệt mỏi, đêm nay quả thực có hơi quá đáng nên đàng hoàng ôm Ôn Ngôn ngủ, mãi đến hôm sau nghe tiếng Đoạn Vân Phi đến gõ cửa phòng hắn.

"Đường đại ca à, bây giờ là mấy giờ rồi sao huynh còn chưa dậy nữa chứ?" Đoạn Vân Phi vừa gõ cửa vừa vội hô to: "Cũng sắp tới lúc yết bảng rồi, huynh mau dậy ra xem đi!"

Đường Đại Hổ thấy vậy vội kéo Đoạn Vân Phi qua một bên, nói: "Cậu là đứa nhỏ thì biết cái gì, buổi tối đại nhân bận lắm, được rồi, lúc này đoán chừng cũng bị cậu đánh thức rồi, chắc lát nữa sẽ ra đây thôi."

Đầu óc Đoạn Vân Phi ngơ ra: "Tối hôm qua không phải là đi ngủ từ sớm rồi sao, còn bận cái gì chứ?"

Đường Đại Hổ chỉ cười cười, vừa định nói chuyện thì thấy Đường Dịch vừa sửa sang lại quần áo vừa đi ra, Đường Dịch liếc Đường Đại Hổ một cái, nói: "Đừng có mà dạy hư trẻ con."

Đường Đại Hổ bật cười.

"Đi thôi," Đường Dịch nói: "Lúc này chắc là không kịp ăn rồi, chúng ta đi xem yết bảng rồi tính sau."

"Đường phu lang đâu rồi huynh?" Đoạn Vân Phi hỏi.

"Em ấy vẫn chưa dậy, chúng ta đi thôi." Đường Dịch kéo Đoạn Vân Phi đi, để lại Đường Đại Hổ ở nhà giữ nhà.

Ra khỏi cửa liền gặp ba người Phó Trung Hành, thấy dáng vẻ vừa tỉnh ngủ của Đường Dịch đều nở nụ cười thâm ý, mọi người đều là người lớn cả, trong nhà Quách Thùy Tâm còn có hai tiểu thiếp nữa, sao lại không biết xảy ra chuyện gì chứ.

Nơi yết bảng ở trước nha môn châu phủ, lúc mấy người Đường Dịch chạy đến vừa kịp lúc xướng đến vị trí đầu bảng.

Quan xướng tên bắt đầu xướng từ người đứng đầu: "Năm bính tuất, người đứng đầu trong kỳ thi Viện là người huyện Trường Trạch, trấn Viễn Quang, thôn Tiểu Phong – Đường Dịch —— "



Người đứng đầu là Đường Dịch, mấy người Đoạn Vân Phi rất ngạc nhiên, sau đó dồn dập chúc mừng Đường Dịch, còn Đường Dịch thì không mấy bất ngờ, bị Phó tiên sinh sửa bài nhiều lần như vậy mà không lấy được vị trí đứng đầu thì mới là chuyện lạ.

"Vị đứng thứ hai là người huyện Trường Trạch, trấn Viễn Quang, thôn Bắc Sơn – Đoạn Vân Phi."

Tên Đoạn Vân Phi theo sát phía sau, thiếu niên kích động nhảy lên.

Đứng nhất và đứng nhì đều là người huyện Trường Trạch, trấn Viễn Quang, khiến cho mọi người không tự chủ để ý đến cái trấn này.

"Đứng vị trí thứ mười là người huyện Trường Trạch, trấn Viễn Quang, Thôi Trọng – "

"Đứng vị trí hai mươi mốt, người huyện Trường Trạch, trấn Viễn Quang, Phó Trung Hành"

"Đứng thứ hai mươi lăm, người huyện Trường Trạch, trấn Viễn Quang, Quách Thùy Tâm —— "

Năm người họ đều nằm trong danh sách trúng tuyển, tất cả mọi người đều rất vui vẻ, lòng nhẹ nhõm như rơi một hòn đá xuống, tiếp theo là chuẩn bị cho trận thi thứ hai.

Trận thi đầu chỉ có sáu mươi tám người thông qua, những người không bị xướng tên đều ủ rũ cúi đầu, có mấy người không dám tin tưởng, sau khi quan xướng tên xong liền chạy lại đi nhìn bảng, một lần lại một lần nữa, mãi đến lúc nản lòng thoái chí mới thôi, thậm chí còn có người quỳ xuống đất khóc lớn, trong đó không thiếu ông lão đầu tóc bạc trắng, chung quy cả đời cũng chỉ là cái danh đồng sinh mà thôi, ông lão đó trên người quần áo cũ nát khó coi, toàn bộ đều dựa vào nữ nhân trong nhà cung cấp nên sống cũng không tốt lắm.

Đối với những người như thế Đường Dịch khá khinh bỉ, còn những người khác thì thầm cảm thông trong lòng.

Sau khi về nhà thấy Ôn Ngôn cũng vừa mới rời giường, Đường DỊch không nỡ để y lại phải cực nhọc nấu cơm nên dẫn y và Đường Đại Hổ, cũng mời tất cả mọi người đến tửu lâu của phủ thành ăn, tửu lâu ở phủ thành san sát nối tiếp nhau, mọi người nhìn qua đều thấy rất xa hoa hoa lệ, Đường Dịch không thể quyết định chắc chắn nên đi chỗ nào, thấy vậy Quách Thùy Tâm liền đề nghị mọi người đến tửu lâu Tâm Duyệt của nhà hắn, tất cả mọi người đều đồng ý.

Quách Thùy Tâm dựa vào thân phận ông chủ nhỏ của mình mà giảm giá một nửa cho Đường Dịch, cười đùa nói: "Đừng từng rằng ăn ở quán của ta là có thể miễn phí nhá, thế nhưng huynh là người đứng đầu, không thịt huynh một bữa thì ta không cam tâm mà, haha!"

Đường Dịch cũng cười lớn, mấy người khác cũng cười cười theo.

Ôn Ngôn đi theo sau Đường Dịch về phía nhã gian, thấy dáng vẻ hăng hái vui vẻ của Đường Dịch cũng cảm thấy vui theo, dáng vẻ tiêu sái của tướng công của y luôn luôn thu hút được sự chú ý của người khác, không thấy mấy tiểu thư ở bên kia đang thầm nhìn về phía bên này sao, lòng Ôn Ngôn tràn ngập niềm tự hào kéo ống tay áo Đường Dịch, kiêu ngạo mà tuyên bố chủ quyền.

Đường Dịch không nhận ra tâm tư ấu trĩ nhỏ bé đó của Ôn Ngôn, cảm giác được Ôn Ngôn đang nắm lấy tay áo của mình liền tưởng rằng y sợ đông người đi lạc, nên vui mừng nằm lấy tay của Ôn Ngôn, mấy người Phó Trung Hành bắt gặp được liền ồ lên một tiếng, chỉ có Đoạn Vân Phi tuổi còn nhỏ nên cảm thấy hơi ngại ngùng.

Quách Thùy Tâm biết tửu lâu nhà mình có những món gì ngon nên toàn gọi những món chiêu bài của quán, Ôn Ngôn sau khi ăn thử xong đều nói rất ngon, Đường Dịch thì lại cảm thấy cũng được nhưng không quá xuất sắc, mặc dù ở thế giới này xem như rất ngon rồi nhưng so với những mỹ vị mà hắn từng ăn hồi đó thì vẫn có sự chênh lệch.

Trong lòng đột nhiên nảy ra một ý tưởng, có lẽ bọn họ có thể mở một tửu lâu?

Cơm nước no nê xong mọi người tách ra ai về nhà nấy, hoặc là nghỉ ngơi hoặc là chuẩn bị cho trận thi thứ hai.



Trận thi thứ hai là thi thơ, phương diện này thì Đường Dịch không tốt lắm, nhưng mà cũng có thể làm thơ đúng quy tắc, tuy rằng không xuất sắc nhưng cũng không sai lỗi nào.

Trận thi này thứ hạng của hắn tương đối thấp, trong năm người đứng nhất từ dưới đếm lên, cũng may mà qua sát nút, vẫn được xem là trúng tuyển như cũ.

Ngoại trừ làm thơ thì những đề mục khác thì đều tương đối thuận lợi, thành tích của Đường Dịch rất ổn, cùng với Đoạn Vân Phi thay nhau đứng nhất đứng nhì, khiến cho mấy người Quách Thùy Tâm đợi người mà ngứa răng, vì vậy lôi kéo Đường Dịch tới tửu lâu nhà mình làm thịt vài lần.

Mấy người này mặc dù hơi tinh nghịch nhưng vẫn rất hiểu chuyện, không ai tới nháo Đoạn Vân Phi cả, biết gia cảnh nhà cậu không tốt nên chỉ nhắm vào Đường Dịch mà thôi, chỉ ngắn ngủi mấy ngày mà tình cảm giữa năm người họ tăng cao nhanh chóng, trở thành bạn bè chí cốt.

Thi xong ngày thứ năm xong, mọi người cũng không rời đi ngay, Thôi Trọng đã có kinh nghiệm trước đó nói rằng sau khi thi Viện xong thì nên ở lại bảy ngày sau đợi kết quả rồi mới nên quay về, vì vậy mọi người đều ở lại đợi thêm bảy ngày nữa.

Chưởng quỹ chỗ môi giới Thành Tín rất hào phóng mà cho bọn họ thuê miễn phí mười ngày nữa, tên này cũng là người có mắt nhìn, những người dành được bốn vị trí đầu thi Viện thì tám phần mười sẽ có hi vọng trúng tuyển nên chưởng quỹ sẽ không đi đắc tội những người này, ngược lại còn bán một phần nhân tình để về sau dễ gặp lại.

Vì vậy trong những ngày rảnh rổi đó, mấy người họ đều phải căng thẳng chuẩn bị cho kỳ thi, bây giờ hiếm hoi được rảnh rỗi nên đương nhiên sẽ lập tức đi chơi.

Bạc mà Đường Dịch mang theo đủ dùng, còn dặn dò Ôn Ngôn thích cái gì hãy mua ngay, không quan tâm Ôn Ngôn có nỡ tiêu hay không, chỉ cần hắn nỡ là được, mọi người thấy vậy liền dồn dập ước ao tình cảm thần tiên quyến lữ của hai người bọn họ, thật thân mật.

Ngoài việc đi chơi dạo phố thì Đường Dịch cũng lưu tâm để ý những cửa hàng ở phủ thành, ở đây có rất nhiều loại của hàng, trên phố lớn đều nhộn nhịp đông đúc, là cảnh sắc phồn hoa như gấm. Đường Dịch vừa xem kỹ những loại hình cửa hàng đặc sắc vừa ghi nhớ lại, nếu như hắn đã tới phủ thành phồn hoa và đông đúc như thế rồi, sinh sống ở nơi thuận tiện như vậy rồi sẽ không muốn quay lại về cuộc sống khổ sở ở thôn nhỏ trong núi nữa. Hắn ước chừng khả năng của bản thân một lúc, cảm thấy có lòng tin sẽ sống tốt với Ôn Ngôn ở đây, vì vậy liền nói với Ôn Ngôn về dự định sắp tới của hắn.