Hệ Thống Thăng Cấp Cải Tạo Phú Nhị Đại

Chương 38: Có người vui mừng có người buồn




Edit: Tiểu Khê

Huyện lệnh phừng phừng lửa giận đi tới trước phòng vang đầy tiếng rên rỉ thống khổ, một cước đá tung cửa phòng, trong phòng đèn đuốc sáng bừng, quả thật là một đôi nam nữ đang làm chuyện không thể miêu tả, nữ thì gào khóc đau đớn, cánh tay vung vẩy giãy dụa trong tuyệt vọng, nam thì đang vận động thân thể béo tốt của mình không chút thương hương tiếc ngọc tẹo nào...

Mập... To béo

Hình như Đường Dịch đâu có mập như vậy nhỉ?

Đây là...

Mặt Huyện lệnh từ đỏ biến thành đen, từ đen thành tím, từ tím biến thanh ---

Đây là thằng con ngu xuẩn nhà mình, cởi sạch vậy cha đẻ tất nhiên là nhận ra rồi!

Động tĩnh này quá lớn khiến thằng con huyện lệnh mê mê tỉnh tỉnh quay đầu lại, nhìn thấy cha mình liền bị dọa gần chết, lại nhìn thấy đám người đám đứng phía sau cha liền nhũn hẳn người ngay, hoảng loạn leo từ trên người nữ nhân đấy xuống, lượm quần áo phủ đại lên, chột dạ hỏi: "Cha à... Sao cha lại tới đây... Hơn nữa... Còn dẫn theo nhiều người như vậy nữa?"

Huyện lệnh đang giận mà không có chỗ trút, nghe vậy trong lòng đột nhiên tỉnh ra, đúng vậy, sao mình lại tới đây? Ông ta đột nhiên quay ra nhìn Lâm Thừa Quang đứng bên cạnh mình, chính là thứ này đề nghị ông ta tới đây!

Lâm Thừa Quang đang trợn tròn mắt nhìn con trai của huyện lệnh, vẻ mặt này hoàn toàn bán đứng ông ta, Huyện lệnh vừa thấy liền biết đang xảy ra chuyện gì, bùng lên lửa giận đẩy thằng con mình ra, bước nhanh tới bên giường kéo nữ tử trên đó xuống: "Ngươi là ai, tại sao lại ở hậu viện nhà ta?"

Còn có thể là ai chứ, tất nhiên chính là Lâm Tú Tú – người mà mỗi ngày đều mong cầu Đường Dịch lấy mình, ả ta và Lâm Thừa Quang đã tính toán hết cả rồi, phải nhân lúc Đường Dịch say rượu hiến thân cho hắn, sau đó để Lâm Thừa Quang dụ Huyện lệnh xuất hiện, lúc đó Đường Dịch vì thanh danh của mình, dù phải hay không cũng phải thừa nhận chuyện này, sau đó dù hắn có muốn hay không cũng phải cưới mình về nhà.

Nhưng mà ai có thể nghĩ đến, nàng ta điểm trang xinh đẹp như thế, mặc y phục từ lụa mỏng như thế, lại chờ đợi được một nam nhân béo khỏe thô lỗ xông đến, gã kia vừa thấy nàng ta liền bị mê hoặc, nhào tới ngay lập tức...

Cả người Lâm Tú Tú phát run, cảm giác bị người ta bắt nạt sắp trở thành một ác mộng của cả đời nàng ta, nàng ta run lên cầm cập, không thể thốt ra nổi từ nào, chỉ có thể bất lực mà nhìn vào Lâm Thừa Quang, xin chú nàng ta có thể vì nàng ta mà nói một câu,

Huyện lệnh thấy thế cũng nhìn về phía Lâm Thừa Quang, lạnh lùng nói: "Lâm Tú tài nhận ra cô ta sao?"

"Chuyện này..." Lâm Thừa Quang hận mài sắt không thành kim được, lúc này nói gì cũng không được cả, đầu ông ta xoay chuyện nhanh chóng, vội vã liếc nhìn Huyện lệnh nói: "Đại nhân, đây là cháu gái của nhà ta, hồi trước có lên trấn có bắt gặp được công tử, bị phong thái của công tử mê hoặc, ờm... Không thể thoát ra được... Cho nên cầu tiểu nhân đẫn nó đến, chỉ vì mong được ở xa liếc nhìn công tử một cái, không.... không nghĩ tới là..."

Đầu óc Huyện lệnh xoay chuyển nhanh chóng, bây giờ thằng con mình đã làm ra chuyện gièm pha này rồi, còn có biết bao cặp mắt nhìn thấy, nếu không xử lý không khéo sẽ trở thành chuyện cười trong huyện mất.

Tiếp nhận ánh mắt Lâm Thừa Quang quăng tới, ngay lúc này dù ông ta hận đến nghiến răng nghiến lợi cũng không thể không phối hợp diễn với gã ta được, vì thế ông ta làm bộ như đột nhiên nhớ ra, nói: "Ồ hóa ra là Lâm tiểu thư sao, ta từng nghe thằng con nhà mình nhắc tới rồi, cũng là nhất kiến chung tình với Lâm tiểu thư đấy, cứ nhớ mãi không quên thôi, ông nói xem hai đứa nhỏ này thật là, nếu như đã là đều nhất kiến chung tình như thế sao lại không hẹn nhau đang hoàng đi nhỉ, chứ sao lại lén lút như thế chứ, thực sự là không ra thể thống gì mà."

Con trai Huyện lệnh: "???"

Ngơ ngác nhìn về phía cha mình, kết quả nhận lại được cái nhìn đầy sát khí khiến nó sợ rụt cả cổ, một câu cũng không dám nói ra.

Lâm Tú Tú cũng rất bối rối, người mà nàng ta muốn là Đường Dịch chứ không phải là người này, nhưng trông huyện lệnh đang rất giận dữ, nàng ta còn có thể làm gì khác hơn, hơn nữa Lâm Thừa Quang còn đang hung hăng nháy mắt ra dấu cho nàng ta nữa, vì thế đành cắn răng nhịn xuống, cúi thấp đầu không nói câu nào.

Huyện lệnh lắc lắc đầu, nói: "Thôi vậy, hai đứa dọn dẹp gọn gàng lại đi, lát nữa ta trao đổi lại sau."

Quay đầu nói với mấy người đang hóng hớt ở phía sau: "Để mấy vị xem trò cười của nhà ta rồi, đứa nhỏ không hiểu chuyện, mới biết đến tình ái không biết làm sao ấy mà, không có chuyện gì đâu, đi thôi, đều quay lại uống rượu tiếp đi thôi."

Mọi người: "...." Con trai ông lần đầu mới biết đến ái tình? Đùa gì vậy trời?

Mà nếu như huyện lệnh đã nói như thế rồi nên mọi người cũng không tiện nói thêm gì nữa, đều cười xòa vài tiếng rồi tản đi cả.

Để lại Lâm Tú Tú ngồi ngơ ngác trên đất, tròn mắt thất thần nhìn mọi người.

Xong, hoàn toàn xong rồi.

Con trai huyện lệnh lúc này cũng nhận ra có gì không đúng, nữ nhân này làm sao có thể xuất hiện ở hậu viện nhà mình được, rõ ràng là có kẻ đang tính kế mình!

Vì vậy gã cũng lạnh mặt phất tay áo rời đi.

Lâm Tú Tú vẫn ngơ ngác với y phục lộn xộn, ngổn ngang, thân dưới đau đớn như bị xé rách, máu chảy lan ra trên nền nhà lạnh băng, dần tụ lại thành một vũng như cái miệng rộng đang mở to cười nhạo nàng ta.

Ta đã làm những gì vậy! Lâm Tú Tú như thức tỉnh từ một giấc mộng dài, lập tức lạnh cả người như đang rơi vào hầm băng.

Đoạn Vân Phi thấy người gây chuyện không phải là Đường Dịch liền thở phảo nhẹ nhõm, trong lòng mấy người họ đều có mấy suy đoán nhưng vẫn im lặng đi theo sau huyện lệnh, lúc đến cuối hành lanh thì thấy bóng dáng Đường Dịch với Ôn Ngôn đang ngồi ngắm sao trên đống gỗ chất thành đống ở khúc rẽ hành lang.

Đường Dịch đang nói chuyện với Ôn Ngôn thì thấy một nhóm người đang đi tới, liền vội vã đứng dậy cười vui vẻ hỏi: "Đại nhân cũng ra đây ngắm sao ư?"

Huyện lệnh nghẹn họng không xả được, tức giận nói: "Sao Đường tú tài lại ở đây?"

Đường Dịch cười đáp: "Là công tử của đại nhân mời học trò tới đây, không ngờ giữa đường thì bị người hầu dẫn đi nên ta đành ở đây đợi hắn."

Huyện lệnh: "..."

Nghĩ tới tên hầu nói thấy bóng dáng Đường Dịch đi tới hậu viện lúc nãy, huyện lệnh càng thêm giận mà không xả được, cái tên kia ngay cả chủ nhân mình hay Đường Dịch còn không nhận ra được, rõ ràng là người ngoài trà trộn vào để làm chuyện xấu, muốn dụ Đường Dịch nhưng nhận nhầm người, thành ra hãm hại đến con trai bảo bối của mình!

Huyện lệnh tức muốn chết, giận dữ lườm Lâm Thừa Quang bằng ánh mắt sắc như dao, Lâm Thừa Quang nhìn mà sợ đến run chân, giương mắt liếc nhìn qua Đường Dịch lại bắt gặp ánh mắt như cười như không đầy sự lạnh lùng của đối phương.

Tim Lâm Thừa Quang suýt chút như dừng lại, còn gì mà không hiểu nữa, này là tên Đường Dịch biết được tin rồi tương kế tựu kế chọc lại mình một đao đây mà!

Trong lòng Lâm Thừa Quang vừa hận vừa hối hận lại vừa sợ hãi, không biết làm gì đành cúi đầu thủi thủi đi theo sau Huyện lệnh, chuyện quan trọng bây giờ là phải làm yên lòng Huyện lệnh, nếu không thì cuộc sống sau đó của mình khẳng định không tốt nổi.

Vẻ mặt Đường Dịch đầy vẻ vô tội không biết gì hết, Đoạn Phi Vân đợi mọi người đi bớt mới lại gần nhỏ giọng kể lại mọi chuyện cho hắn nghe, Đường Dịch nghe mà giật mình sợ hãi đến biến sắc: "Sao lại như vậy chứ?"

Đoạn Phi Vân đỏ mặt không nói nữa, hắn còn nhỏ, còn trải qua chuyện như vậy quả thực có hơi khiến tam quan của hắn lung lay.

Quách Thủy Tâm đến gần nhỏ giọng nói: "Cái này gọi là trộm gà không thành còn mất nắm gạo, Đường huynh hẳn là đắc tội người nào rồi chăng?"

Mặt Đường Dịch vẫn một vẻ mờ mịt, ngơ ngác: "Ta cũng không biết nữa!"

Thôi Trọng vỗ vỗ vai Đường Dịch, nói: "Đường lão đệ à, sau này làm việc cần cẩn thận hơn, thế gian này tiểu nhân nhiều lắm, có lúc đệ không biết được lòng họ mưu tính gì, không cần thận sẽ vấp phải ngay."

Đường Dịch khiêm tốn tiếp thu.

Hắn và Ôn Ngôn đi ở cuối, nắm chặt tay Ôn Ngôn, tay Ôn Ngôn vẫn còn hơi run rẩy, nghĩ lại mà có chút sợ.

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào thì trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, nhưng hai người họ quyết định ngậm miệng không nói ra, tuyệt đối không thể để người thứ ba biết được, bất kể là bạn bè hay người nhà, đều tránh đi không nói tới, người ngoài biết càng ít thì mọi người đều an toàn cả.

Ôn Ngôn cảm thấy hổ thẹn với công tử nhà huyện lệnh, y cảm thấy dù người này là một kẻ ác bá nhưng mà gã đâu trêu chọc mình, thế mà mình lại đi tính kế gã, quả thực cảm thấy lương tâm bất an. Ôn Ngôn chưa bao giờ tính kế ai cả, lần này vì Đường Dịch mà làm ra việc mà không phù hợp với nguyên tắc của mình.

Có điều Đường Dịch vẫn động viên y: "Nếu như công tử nhà huyện lệnh mà là người có chính khí thì cũng sẽ không làm chuyện đó với nữ nhân đó, ngày thường gà chính là kẻ chuyên ức hiếp bách tính, bắt nạt kẻ yếu, trêu ghẹo nữ nhân, làm nhiều chuyện dơ bẩn, lần này là gã tự làm tự chịu cả, tự mình nếm vị đắng của mình mà thôi, A Ngôn chớ có nhẹ dạ mềm lòng với những kẻ ác như này."

Ôn Ngôn nghe hắn nói như vậy mới cảm thấy nhẹ lòng hơn một chút.

Tối nay quá căng thẳng nên hai người cũng ngủ không được yên ổn, vừa đến rạng sáng hôm sau liền gọi mấy người khác vội vã gấp rút lên đường về, còn việc Huyện lệnh với Lâm Thừa Quang như thế nào thì không liên quan đến bọn họ. Mới đầu Ôn Ngôn còn lo lắng Huyện lệnh sẽ giận chó đánh mèo làm khó Đường Dịch, có điều Đường Dịch cười đến chuyện phân bón ruộng thì Ôn Ngôn mới bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Chuyện phân bón cho ruộng đất đã tô lên chút chiến tích cho Huyện lệnh, ông ta cũng đã từng phái người tới khen ngợi cho Đường Dịch nên dù bây giờ ông ta có ghét như thế nào cũng không làm khó Đường Dịch, như vậy là tự đánh mặt mình rồi, nếu như để cấp trên biết được phương pháp đó từ một kẻ có phẩm hạnh kém thì chút chiến tích kia cũng mất luôn, vì vậy nên tạm thời thì Đường Dịch là an toàn.

Mấy người họ tách nhau ở trấn, Đường Dịch đi tới Tiệm sách Bác Quảng trước, không ngờ rằng Phó chưởng quầy lại không có ở tiệm, chỉ để lại một người làm trông cửa, hỏi ra thì mới biết ông ấy nhiễm phong hàn hai ngày nay, có điều cũng đã hết bệnh rồi, đoán chừng ngày mai là có thể tới tiệm rồi.

Đường Dịch và Ôn Ngôn liền cố gắng nhanh chóng quay về thôn, lý chính đã sớm đứng trước cửa thôn nghênh đón họ, thôn họ có một vị tú tài, hơn nữa còn là một Lẫm sinh, là một chuyện vinh quang cả thôn.

Trong thôn bừng bừng tiếng chiêng gõ tiếng pháo bắn từng chùm, lý chính còn tìm đến một đội múa lân, không khí vui mừng náo nhiệt như khiến tâm tình đang buồn bực của Đường Dịch và Ôn Ngôn tan biến, bọn họ nhìn thấy Đường Thực và Chu Dung trong y phục mới cũng đứng đó, đều đang tươi cười rạng rỡ và đầy kiêu ngạo, họ liền vội vã tiến lên nghênh tiếp.

Lý chính vái họ một cái thật sâu, nói: "Tú tài lão gia, chúc mừng chúc mừng ngài."

Đường Dịch vội vã nâng lý chính dậy, nói: "Chú Trịnh à, chú đang làm gì vậy, sao lại xa lạ như thế chứ."

Lý chính cười nói: "Đây là quy củ, bây giờ cháu là tú tài lão gia đầy phong quang mà, ai thấy cháu cũng phải hành lễ."

Đường Dịch xua xua tay, nói: "Cháu có thể thi đậu tú tài cũng là nhờ có công của ngài, của toàn thôn đã trợ giúp cháu, sau này thì trước đó chúng ta thế nào thì như thế đó nhé, không cần phải làm mấy nghi thức xã giao này đâu."

Lý chính cười ha ha khách sao một lúc, Đường Thực chạy tới trước hai người Đường Dịch và Ôn Ngôn hỏi đông hỏi tây, trong nhà có một tú tài lão gia, là chuyện lớn rạng rỡ tổ tiên, phải đến trước từ đường thông báo tổ tông một tiếng.

Bận rộn hết nữa ngày mới tạm xong việc, Ôn Ngôn mời mọi người trong thôn kẹo đã sớm chuẩn bị trước đó, mọi người cũng đều rất vui mừng nhận kẹo, nói là ăn kẹo của ngài tú tài có thể dính chút phúc của ngài.

Buổi trưa là do lý chính mời rượu, đến buổi tối mấy người nhà họ Đường mới thu xếp xong xuôi ngồi lại với nhau, ở trong sân nhà Đường Dịch dọn lên một bình rượu, một vài món ăn, yên bình mà chia sẻ niềm vui với nhau.

Đường Dịch không ở nhà suốt hai, ba tháng nay, mọi chuyện trong nhà đều do Đường Thực giúp đỡ quán xuyến, Chu Dung cũng thường tới giúp đỡ. Ngay lúc này, vườn rau trong nhà mơn mởn màu xanh của rau tươi, gà cũng rất khỏe mạnh, còn tích lũy được hai rổ trứng gà, mấy loại như bột mì cũng đều mới mua về thêm, tất cả đều tươi mới cả. Hai người Đường Dịch chỉ cần sắp xếp một chút là có thể tiếp tục trải qua cuộc sống như trước, phảng phất như chưa từng rời khỏi nhà.

Nhà xưởng cũng đều đâu vào đấy, tiền kiếm được Đường Thực đều đưa đủ cho Đường Dịch, Đường Dịch cũng không từ chối, nhà đại ca hắn không thiếu tiền mà là hắn mới là người thiếu tiền.

Sau khi đậu tú tài thì nhà bọn họ đều được miễn thuế, bởi vì Đường Thực và Đường Dịch vẫn chưa chính thức ở riêng nên bọn họ đều xem như một nhà, vì vậy nhà Đường Thực cũng được miễn thuế, bất kể là thuế nông nghiệp hay là thuế kinh thương đều được miễn thuế, trọng trách trong nhà cũng nhẹ nhàng hơn một nữa.

Dựa theo quy củ thì Đường Dịch sẽ có hơn mười mẫu đất, lý chính đã sớm dẫn người đo đạc xong, đều là phần đất bằng phẳng và màu mỡ, thêm vào phân bón của Đường gia nữa thì phần đất đó khẳng định sẽ thu hoạch không tệ,

"Đệ dự định chuyển đến sống ở phủ thành," Đường Dịch uống chút rượu rồi nói: "Dù sao thì đến thu thì đệ cũng phải đi đến đó học, nên dứt khoát định cư ở bên đó cũng tiện."

Đường Thực khựng lại chút rồi nói: "Cũng được, chỉ là định cư ở phủ thành thì nói dễ hơn làm, ở đó chi tiêu nhiều, về sau mỗi tháng ta sẽ cấp cho đệ chút bạc đi."

Đường Dịch cảm động nhưng lắc đầu nói: "Đệ tự có cách của đệ, huynh không cần phải bận tâm vì đệ đâu." Thấy Đường Thực còn muốn nói nữa, liền nói: "Nếu thật sự không qua nổi thì đệ sẽ tự nhiên tìm tới nhờ huynh hỗ trợ đệ."

Đường Thực cũng không thể nói gì hơn đành đồng ý, hai người nói rất nhiều, đa phần đều là cảm khải.

Ôn Ngôn và Chu Dung yên lặng nghe hai người nói chuyện, thấy sắc mặt Chu Dung không được tốt lắm nên y hỏi thăm, nàng thế mà có hơi thẹn thùng.

"Tháng trước có nhờ đại phu xem qua, nói là đã có thai hai tháng rồi, mấy tháng đầu nên tinh thần hơi kém chút, không có gì đáng lo cả."

Ôn Ngôn vui mừng nói: "Đây là chuyện tốt!"

Đường Dịch nghe xong cũng vui mừng, trong nhà thêm người là chuyện lớn, vội bảo Ôn Ngôn lấy khối vải mềm mới từ trong đồ đạc mang về ra, nói là để làm tã lót cho em bé.

Người một nhà càng thêm chuyện vui, tiếng vui cười bên trong ngôi nhà nhỏ vang vọng thật lâu không tiêu tan.