Hệ Thống Thăng Cấp Cải Tạo Phú Nhị Đại

Chương 5: Tiệm sách Bác Quảng




edit: Tiểu Khê

Hai huynh đệ đi tới tiệm sách phía tây đầu trấn, Đường Dịch ngẩng đầu nhìn bảng hiệu của tiệm sách, trên đó viết 4 chữ "Tiệm sách Bác Quảng", chỉ là biển hiệu rất cũ, tiệm sách cũng không nhỏ, so với tiệm sách Phụng Lai hồi nãy thì trông tàn hơn nhiều.

Đường Dịch bước vào trong, bên trong cửa hàng không có một tiểu nhị nào cả mà do một chưởng quỹ khoảng 50 – 60 tuổi tự mình tiếp khách, thấy Đường Thực và Đường Dịch cả người là quần áo thô cũ, trên người còn có mùi mồ hôi do làm công cả ngày nhưng cũng không nói gì, ngược lại còn híp mắt cười, khách khí hỏi: "Hai vị đây cần mua gì?"

Đường Dịch nghe chưởng quỹ trả lời, bút giấy ở đây so với bên Phụng Lai đúng là có rẻ hơn một chút, nhưng chất lượng thì lại không bằng, có điều thái độ của chưởng quỹ bên đây rất tốt, tỉ mỉ hỏi thăm Đường Dịch biết được Đường Dịch bây giờ ngay cả chữ to cũng không biết nhưng về sau vẫn muốn đọc sách liền cảm thấy kính phục.

"Tiểu tử, ngươi biết cầu tiến là chuyện tốt, nhưng tiệm nhỏ của ta rất nhỏ cho nên thực sự không thể rẻ hơn được nữa, có điều nếu ngươi có lòng như vậy thì có thể đến chỗ ta đọc sách, sách ở chỗ ta hơi cũ nên không bán được, nhưng để đọc thì vẫn tốt, mỗi quyển trả 1 văn là được."

Lão bản tốt như vậy thực sự không nhiều, Đường Dịch thấy hơi cảm động nên trò chuyện thêm vài câu: "Chưởng quỹ, ở đây có những loại sách gì?"

Chưởng quỹ nói: "Ba trăm ngàn từ vỡ lòng (?) có, tứ thư ngũ kinh cũng có, có điều cũng chỉ có 2 quyển. Ở đây chỉ có thể đọc không thể mang về, ngoài ra cũng có vài quyển thoại bản được hoan nghênh nhất hiện nay."

(*) nguyên văn là 启蒙的三百千

Đường Dịch gật gật đầu, hỏi: "Chưởng quỹ buôn bán như vậy thì lợi nhuận đến từ đâu vậy?"

Chưởng quỹ nở nụ cười, cũng không trách hắn hỏi trắng trợn như vậy: "Ôi chao, ta lớn tuổi rồi, buôn bán cũng không thể nào sánh bằng Phụng Lai ở phía đông trấn nên giữ lại cái tiệm nhỏ này, có thể bán được bao nhiêu hay bấy nhiêu, bán không được thì giữ lại cho những thanh niên trẻ tuổi đến đây đọc cũng tốt."

Thì ra đây là lão bản phật hệ, Đường Dịch thầm nói trong lòng, có điều sao lão bản này lại không muốn làm ăn phát đạt chứ, chẳng qua do không cạnh tranh nổi với tiệm sách Phụng Lai mà thôi, vì thế không thể không làm một phật hệ.

Đúng lúc này, hai thư sinh đứng trong góc đọc sách lúc nãy lại đây trả tiền, vừa đây vừa thuận miệng thảo luận tình tiết trong sách mới đọc xong.

Một thư sinh nói: "Tiểu thư Quý Chi đẹp người đẹp nết như vậy, đáng lẽ ra không nên có kết cục như thế chứ."

Thư sinh còn lại cũng than thở: "Nói cũng đúng, đáng tiếc đời này không gặp được, nếu có duyên gặp được chắc chắn ta sẽ liều mạng không để nàng chịu những thống khổ đó."

Thư sinh đầu liền đáp lại: "Thôi quên đi, tiểu thư Quý Chi là thần tiên sao có thể nhìn ngươi chứ, ha ha."

Thư sinh đó bị nói như vậy cũng không giận, lại còn mong chờ nói: "Cũng không biết tiểu thư Quý Chi trông như thế nào nhỉ, nói là thỏ ngọc biến thành, chẳng lẽ đôi mắt cũng có màu đỏ ư?"

"Đừng nói nữa, đôi mắt của tiểu thư Quý Chi đỏ là do khóc thương cho thằng ngu kia..."

Hai người vừa đi vừa cảm thán cho thỏ tinh mỹ mạo trong sách, vừa thương cho cuộc đời đáng thương của nó. Đường Dịch ở bên cạnh nghe mà thầm tính toán trong lòng, đi đến cầm quyền sách mà 2 thư sinh đọc lật vài chương xem qua.

Đường Dịch đặt sách xuống hỏi: "Chưởng quỹ, chỗ này của ông có cho thuê giấy giấy bút không?"

Chưởng quỹ kinh ngạc, sau đó vừa lắc đầu vừa cười nói: "Không có chuyện đó, chỉ là ngươi thật sự muốn học ư?"

Đường Dịch nghiêm túc trả lời lại: " Thật sự."

Chưởng quỹ cười đáp: "Vậy được rồi, ở chỗ ta có vài tờ giấy cũ, mặt giấy có vết nước loang nên không bán được, nếu ngươi muốn vậy bán cho ngươi 1 văn 1 tờ, còn bút có vài cây bút cũ bị chuột gặm nhưng đầu viết vẫn dùng được, đem nó đi sửa cũng chẳng đáng là bao nên ta bán cho ngươi 20 văn, còn mực thì ở chỗ ta loại rẻ nhất cũng phải 5 lượng bạc, nếu ngươi thật sự muốn thì ta sẽ mài ra lấy chút dịch, ngươi mang về nhà hòa với chút nước là có thể viết được."

Đường Dịch cực kỳ vui, dù là giấy nát bút tàn đi chăng nữa thì chỉ cần hắn có cơ hội để vẽ thì sẽ không sợ không sống được. Hắn lập tức kích động đồng ý, có điều tuy chỉ có mấy văn như vậy nhưng bây giờ hắn không có nổi, cuối cùng đành hẹn với chưởng quỹ mấy ngày nữa sẽ lấy. Chưởng quỹ híp mắt cười đồng ý với hắn.

Thời gian cũng không còn sớm nữa nên hai huynh đệ nhanh chóng trở lại thôn, dọc đường đi Đường Thực vẫn luôn im lặng, cuối cùng đến đầu thôn mới mở miệng nói, nếu như Đường Dịch thật sự muốn đọc sách thì đại ca đây sẽ cắn răng mà cung cấp cho hắn.

Nghe xong Đường Dịch liền nở nụ cười, người đại ca rất giống với anh trai kiếp trước của hắn, mạnh miệng nhưng mềm lòng, đại ca này dù rằng không biết vì sao đệ đệ muốn đọc sách nhưng chỉ cần đệ muốn vẫn dốc túi cung cấp cho, cũng giống anh trai của hắn, rõ ràng khổ cực làm nên cái hệ thống cải tạo phú nhị đại nhưng lại cố tính thiết lập 3 cái nhiệm vụ nhằm trợ giúp người bị cải tạo có thể an ổn sống ở đây.

Đột nhiên Đường Dịch có hơi chua xót, hắn rất nhớ người nhà của mình, đặc biệt là anh trai và ông nội, tuy rằng hai người họ luôn hung dữ và nghiêm khắc bắt hắn học này học kia, nhưng hắn biết họ là muốn tốt cho hắn, hơn nữa cũng chẳng phạt hắn nặng bao nhiêu cả.

Nhưng chịu khổ ở thế giới này thì hắn mới biết hồi trước hắn sống sung sướng đến bao nhiêu, đây chắc cũng là mục đích mà anh trai hắn tạo nên cái hệ thống này đi.

Đường Dịch vừa cười vừa xụt xịt nói: "Đại ca, đệ cũng đã 20 tuổi rồi, sao còn có mặt mũi mà tiêu tiền của huynh nữa, huynh cứ yên tâm, đệ có thể tự nghĩ được biện pháp kiếm tiền cho mình mà, sẽ không để cho hai nhà chúng ta phải giật gấu vá vai cho đệ đọc sách đâu."

Đường Thực ngạc nhiên nói: " Đệ thế mà lại biết ăn nói như vậy, chắc hẳn là lên trấn uống rượu nghe người ta nói rồi học theo, aiii, tùy đệ vậy, nhưng đệ nhất định phải đảm bảo với ta không được làm chuyện phạm pháp. Tuy rằng chúng ta nghèo nhưng bình bình đạm đạm sống cũng rất tốt, huynh không mong đệ giàu sang phú quý gì nhưng nhất định phải bình an mà sống."

"Ai, đệ nhớ mà!" Đường Dịch đáp.

Từ cổng thôn đi vào một lúc hai huynh đệ liền tách ra, từ xa Đường Dịch liền thấy ống khói nhà mình đang bốc khói, nghĩ thầm chắc Ôn Ngôn đang nấu ăn, nghĩ vậy khiến lòng Đường Dịch đột nhiên cảm thấy thật ấm áp, hóa ra có người ở nhà nấu ăn đợi mình lại tốt như vậy. Hồi trước hắn sống trong biệt thự lớn của gia tộc, mọi người trong nhà đều có nhà riêng của mình nên ít khi về ở, mỗi đêm say rượu trở về chủ thấy đèn trong nhà đều đã tắt hết, chỉ có một dì ở nhà. Đợi đến khi dì bật đèn nấu xong cơm cho hắn thì hắn đã say quá ngủ mất rồi.

Hiếm khi về nhà mà có ăn cơm canh nóng hồi để ăn, cũng do vậy mà hắn cũng ít khi về nhà, hắn thà ra ngoài uống rượu còn hơn, ít nhất thì ở quán bar cũng có người bồi rượu với hắn, chẳng sợ cứ cách vài ngày là hắn lại thay người.

Chỉ là lúc này đã nấu cơm thì chẳng lẽ... bữa trưa thiếu niên ấy không ăn no hả chăng?

Ạch...

Đường Dịch bước nhanh chân chạy về nhà, vừa đẩy cửa vào liền nhìn thấy Ôn Ngôn đang mở nắp nồi, hơi nước mờ mịt mông lung khiến khuôn mặt thanh tú của thiếu niên như nhiễm một tầng hơi nước.

Ôn Ngôn nghe thấy tiếng mở cửa liền quay đầu lại, nhìn thấy Đường Dịch liền khẽ cười nói: "Đúng lúc ta mới nấu nước xong, ngươi nhanh đi tắm đi." Hôm qua thấy Đường Dịch vừa đến đã bắt tắm rửa sạch sẽ là biết, chắc chắn người này thích sạch sẽ rồi. Nghĩ thì hôm nay hắn làm việc cả ngày trời nhất định ra nhiều mồ hôi nên y liền đốt lửa nấu nước cho Đường Dịch về là có thể tắm rửa luôn.

Đường Dịch thấy chỉ là đang nấu nước liền cảm thấy yên lòng, nói: "Cảm ơn nhé, quá tốt rồi, ta đang muốn tắm đây, cả ngày làm việc ra mồ hôi khó chịu chết đi được."

Hắn lấy túi lương thực sau lưng ra đặt lên giá: "Đây là 10 cân lương thực phụ, cậu nhận lấy đi."

Ôn Ngôn vui mừng mở túi ra, nắm một nắm lên nhìn, ò một tiếng nghi ngờ hỏi: "Bột mịn quá, có phải tốn nhiều tiền lắm đúng không?"

Đường Dịch cười nói: "2 cân 1 văn, tốn mất 5 văn, à đúng rồi..." Lấy từ trong túi ra 7 văn, nói tiếp: "Còn lại 7 văn, cậu tìm chỗ nào rồi cất kỹ đi."

Ôn Ngờ ngơ ra, không thể tin được mà chỉ bản thân mình: "Ta ư? Ngươi đưa tiền cho ta ư?"

Đường Dịch xem như chuyện hiển nhiên nói: "Đúng rồi, mỗi ngày ta phải ra ngoài làm việc mà, chuyện trong nhà không phải đều do cậu quản sao?"

Ôn Ngôn muốn nói sao ngươi không sợ ta cầm tiền bỏ trốn ư nhưng lại cảm thấy không nên nói ra, vì vậy do dự một chút rồi xoa xoa tay nhận lấy tiền, sau đó chạy vào trong phòng kiếm một cái bình sạch rồi bỏ tiền vào trong đó.

Đường Dịch múc nước nóng đổ vào trong thùng tắm, thử độ ấm của nước thất ổn rồi chuẩn bị cởi quần áo ra thì đột nhiên nghe thấy tiếng Ôn Ngôn chạy đến nói: " Ta có làm bánh trứng gà, ngươi muốn ăn trước không?"

Thiếu chút nữa là Đường Dịch ngã thẳng vào trong thùng tắm rồi, hắn liền quay đầu lại hỏi: "Trứng gà ở đâu ra, đừng nói cho ta là hôm nay cậu chưa ăn no đấy."

Không ngờ Đường Dịch lại quan tâm mình đến vậy, không chỉ căn dặn mình không được để bụng đói trước khi đi mà khi về nhà cũng quan tâm đến vấn đề này đầu tiên, điều này khiến y cảm thấy trong lòng vừa ấm áp lại có chút chua xót, y không muốn để cho Đường Dịch lo lắng liền vội vàng giải thích: "Ta ăn no rồi, buổi sáng ăn một cái bánh bột đậu và một quả trứng, buổi trưa ăn hai cái bánh, hơn nữa còn xào một đĩa khoai tây, ta ăn no lắm."

Nghe vậy Đường Dịch mới thấy an lòng một chút, hỏi: " Khoai tây ở đâu ra đấy."

Ôn Ngôn đáp: "Là do hôm nay chị dâu mang đến, đưa khoai tây và một ít rau."

Đường Dịch nghĩ một chút rồi nói: "Vậy cậu đi gọt mấy củ khoai tây trong phòng đi, thêm vào bột tạp lương mới mua về, buổi tối chúng ta ăn bánh nướng."

"Được."

Ôn Ngôn vui sướng đi vào trong nhà lấy khoai tây, bột tạp lương trên trấn là đồ tốt, làm bánh rất thơm và ngon, ăn cũng no nữa, hai hôm nay thức ăn trong nhà thật sự quá tốt.

Đường Dịch cởi hết quần áo bước vào trong thùng tắm, sung sướng thoải mái ngâm mình trong nước nóng, lòng thầm nghĩ thức ăn trong nhà quá tệ rồi, cả ngày chỉ có thể ăn tinh bột, về sau kiếm nhiều tiền chút để mua rau dưa và thịt mới được, nếu cứ để vậy thì lâu ngày sẽ bị thiếu dinh dưỡng mất.

Tắm xong thì Đường Dịch mới hậu tri hậu giác nhận ra mình chưa chuẩn bị quần áo sạch, đang tính ảo não mặc tạm quần áo dơ lúc này thì lại thấy bên cạnh kệ bếp có một bộ quần áo sạch sẽ, nhất định là do Ôn Ngôn chuẩn bị trước, lòng thấy cực kỳ cảm động.

Mặc dù quần áo là vải thô, trên đó còn vài miếng vá to nhỏ nhưng được giặt dũ rất sạch sẽ, còn được đặt trên kệ bếp được hun nóng nên khi mặc vào rất ấm áp thoải mái.

Trong nhà Ôn Ngôn nghe thấy tiếng Đường Dịch mặc quần áo xong liền bước ra nấu cơm. Khoai tây được thái mỏng, phía trên còn có bột tạp lương, cho thêm chút hành thái nhỏ và chút nước khuấy đều lên, sau bỏ vào trong nồi một chút dầu rồi múc từng muỗng đổ hỗn hợp mới trộn vào, một lát sau liền có mùi thơm bay ra.

Đường Dịch ngó qua bình dầu của nhà mình, trong đó chỉ còn có một chút mỡ lợn trắng đục, trông chất lượng không được tốt lắm nhưng có được là tốt rồi, ăn tạm cũng được.

Cũng may là tay nghề nấu ăn của Ôn Ngôn rất tốt, bánh khoai tây dù không có trứng gà những ăn cũng ngon lắm, còn cái bánh trứng gà kia bị Đường Dịch bẻ thành hai nửa, một nửa bỏ vào trong bát của Ôn Ngôn.

Đường Dịch đang đói bụng nên ăn hết bốn cái bánh khoai tây, đang chuẩn bị ăn cái thứ năm thì trong đầu đột nhiên hiện lên dòng chữ đỏ: ""Nhiệm vụ vừa hoàn thành tiến độ (130), xin hãy tiếp tục cố gắng, cố lên."

Đường Dịch ngẩng đầu nhìn qua Ôn Ngôn, quả nhiên thấy cậu thiếu niên đấy đặt đũa xuống không ăn nữa, thầm nghĩ hệ thống này tốt ghê, có thể phát triển ra làm một hệ thống giảm béo, khi ăn no rồi sẽ thông báo đến, như vậy sẽ tránh khỏi tình trạng vì quá tham ăn mà ăn no quá mức, giống như hắn bây giờ vậy.

Thức ăn trong nhà có hạn, Đường Dịch thả bát đũa xuống bàn, trên bàn còn lại hai cái bánh nữa, có thể giữ lại sáng mai ăn cũng được.

Cứ đều đều như vậy mà trôi qua mười ngày, vào buổi sáng ngày thứ mười khi vừa xong việc thì quản sự báo cho bọn họ không cần phải đến nữa, mọi người cũng đã biết trước rồi nên cũng chẳng bất ngờ gì lắm. Hôm nay Đường Dịch mang theo chút tiền định đi mua giấy bút và đồ dùng trong nhà, nhưng không ngờ lúc định đi thì bị quản sự gọi lại.

Liền như vậy, tại mỗi ngày quy luật trong cuộc sống, mười ngày đi qua rất nhanh, ngày thứ mười buổi sáng làm xong việc, quản sự báo cho bọn họ có thể không cần trở lại, đại gia đã sớm chuẩn bị, thì cũng chẳng có gì bất ngờ. Đường Dịch hôm nay dẫn theo chút tiền đồng ở trên người, dự định đi mua chút bút giấy cùng gia dụng phẩm. Không nghĩ tới trước khi đi lại bị quản sự gọi lại.