Sáng sớm hôm sau, binh lính dưới quyền Viên Hoàn đã mua được tất cả dược liệu mà hắn yêu cầu. Viên Hoàn vội vàng mang theo Điển Vi đi vào trướng được cấp riêng gia đình hắn, đồng thời sai hạ nhân sắc thuốc theo phương pháp điều chế hắn đưa.
Nhưng Điển Vi lại cau mày đi qua đi lại trong trướng một cách lo lắng, thỉnh thoảng liếc nhìn nồi thuốc rồi nhìn sang mẹ già, bây giờ tâm trạng của hắn nặng hơn núi.
“Cha yên tâm đi, bà nội nhất định sẽ khỏi bệnh mà.”
Thằng nhóc Điển Mãn lẽo đẽo theo cha nó, không ngừng lắc cánh tay đầy cơ bắp của Điển Vi.
“Đúng rồi phu quân, lần này mẹ nhất định sẽ khỏi bệnh.”
Lý thị đứng bên cạnh an ủi.
“Ha ha, lão Điển đừng lo, bản thiếu chủ đã biết được bệnh của mẹ ngươi là gì, đương nhìn có thể chữa khỏi.”
Viên Hoàn cười nói bằng một giọng cực kì tự tin, nhờ thế mà Điển Vi cảm thấy bình tĩnh lại.
“Bẩm thiếu chủ, thuốc đã sắc xong!”
Phía bên này quân y gật đầu báo cáo với Viên Hoàn.
Cách đây vài hôm hắn đã lết cái thân già đến để xem bệnh cho một người cũng già không kém, chính là bà lão đang ngồi trong trướng này. Theo kinh nghiệm từ ngày hắn xuất sư và đi hành y trong quân đội nhiều năm nay, mẹ Điển Vi đã chuẩn bị đi đến cuối hành trình cuộc sống. Tuy nhiên hắn sẽ không nói ra, vì thiếu chủ nhà mình nhất quyết đòi cứu người, một quân y nho nhỏ không thể dẫu mỏ lên cãi lại thiếu chủ được.
Điển Vi chẳng thể nghe được những đấu tranh trong nội tâm quân y, hắn cầm chén canh, dùng miệng thổi nguội rồi đến bên đầu giường. Lý Thị cũng dìu mẹ hắn ngồi dậy, hai người phối hợp với nhau một cách nhịp nhàng.
Cảnh tượng này nói thật làm Viên Hoàn khá bất ngờ. Tên thống lĩnh nhà mình ngày thường cẩu thả như heo, nhưng khi mớm thuốc động tác lại cẩn thận từng li từng tí, thậm chí mỗi lần mớm một muỗng, hắn đều nhìn xem mẹ mình đã nuốt hết nước vào bụng chưa rồi mới rút thìa ra. Ài, Viên Hoàn thầm thở dài, gia đình luôn là cái nôi của tình yêu thương bao la, mẹ Điển Vi đã hy sinh cả đời cho hắn, bây giờ đến lượt hắn trả lại.
“Mẹ thấy trong người sao rồi?”
Có vẻ như sợ Điển Vi suy sụp, Lý thị vội vàng trấn an:
Loading...
“Phu quân à, tác dụng thuốc không thể nhanh như vậy được đâu, ít nhất mẹ cũng phải dùng bảy đến tám thang thuốc mới có hiệu quả.”
Điển Vi vẫn còn cảm thấy hơi lạc lõng, đang muốn quay người đem chén canh giao cho quân y, hắn cảm thấy có một đôi tay già nua nhăn nhúm đang vịn vào vai mình.
“Mẹ?”
Điển Vi vui mừng ngẩng đầu nhìn về phía bà, hắn phát hiện đôi mắt đã khép chặt nhiều năm nay bắt đầu chậm rãi mở ra, khóe môi mẹ hắn có chút run run giống như muốn nói gì đó.
Giờ phút này Điển Vi cũng nhịn không được nữa, Mắt hổ chảy ra hai dòng lệ nóng, hắn vội vàng kề sát tai vào miệng mẹ để nghe xem bà đang muốn nói điều gì. Lý thị cũng có thể cảm nhận được cơ thể mẹ chồng mình đang trở nên tốt hơn.
Điển Mãn gào khóc ôm chặt lấy mẹ Điển Vi:
“Bà nội! Cuối cùng thì bà cũng tỉnh rồi, Mãn Nhi rất nhớ bà!”
Quân y đứng bên cạnh lau mồ hôi trên trán lẩm bẩm:
“Không thể nào! Chuyện này không thể nào xảy ra…”
“Kí chủ làm Điền Hồn kinh ngạc, +888 điểm chấn động.”
“Kí chủ làm Điển Vi cảm động, +1000 điểm chấn động.”
“Kí chủ làm Lý thị cảm động, +1000 điểm chấn động.”
“Kí chủ làm Điển Mãn cảm động, +1000 điểm chấn động.”
Viên Hoàn cũng chết lặng nghe từng tiếng thông báo từ hệ thống. Con mẹ nó không hổ là Điển Vi, cảm động một phát trực tiếp mang lại cho hắn số điểm cao nhất. Qua việc này hắn cũng nhận ra Điển Vi đã từng chữa bệnh cho mẹ thất bại rất nhiều lần, nên mới bị chấn động đến như thế.
“Con…con trai… đừng lo…mẹ không sao hết!”
Bà ta thì thầm vào tai Điển Vi, cố gắng trấn an con trai mình.
Quân y Điền Hồn bước nhanh về phía trước, cúi người thi lễ:
“Thiếu chủ, xin ngài cho phép tôi xem mạch lão phu nhân nhé?”
Điển Vi, Lý thị gật gật đầu, họ chậm rãi nâng cánh tay mẹ mình lên.
Mạch tượng hoàn hảo, cơ thể bà đang chậm rãi hồi phục. Điền Hồn càng xem càng kinh hãi, mặc dù nhịp tim vẫn còn hơi yếu ớt nhưng những dấu hiệu bệnh tật đã biến mất. Ông trời ơi, hắn làm nghề thầy thuốc hơn mười năm, hầu hết các chứng bệnh đều đã tiếp xúc qua, thường thì những bệnh nào hắn không trị được, người khác cũng sẽ bó tay.
Nhưng ai ngờ đâu lần này hắn không trị được cho bệnh nhân này, mà ‘thiếu chủ’ từ trên trời rơi xuống này lại chữa lành hoàn toàn mà chẳng tốn một tí tẹo sức lực nào. Quái lạ thật, thiếu chủ nhà mình học y thuật khi nào thế, sao mình không biết? Rồi thầy của thiếu chủ là đồng chí nào? Sao mình cũng không biết luôn?
Điền Hồn nhìn Viên Hoàn bằng ánh mắt tràn đầy kinh ngạc cùng nghi hoặc.
“Kí chủ làm Điền Hồn kinh ngạc, +999 điểm chấn động.”
Viên Hoàn không muốn quấy rầy Điển Vi đang vỡ òa hạnh phúc, hắn nháy mắt với Điền Hồn rồi lặng lẽ lui ra khỏi trướng. Điền Hồn nhanh chóng bám theo hắn rồi ôm quyền nói:
“Thiếu chủ y thuật vi diệu, giúp lão phu nhân cải tử hồi sinh, thật làm tại hạ phục sát đất. Tại hạ xin mạn phép hỏi thăm, chẳng hay thiếu chủ kế thừa học vấn của vị danh y nào, và ngài đã học tập y thuật trong mấy năm? Thứ cho tại hạ nói thẳng, với căn bệnh trong người Điển lão phu nhân, chỉ có bậc thần y tái thế mới có thể trị khỏi. Điền mỗ hành nghề đến nay đã được mười năm cũng không chắc có thể làm được điều thiếu chủ vừa làm….”
Viên Hoàn lạnh lùng nhìn Điền Hồn, âm thanh hệ thống lập tức vang lên.
“Chúc mừng kí chủ sử dụng chức năng quét thành công, xin mời xem qua bảng thông tin.”
【 Tên 】: Điền Hồn
【 thuộc tính 】: Vũ lực 27; trí lực 82; chính trị 35; mị lực 58;
【 Kỹ năng 】: chữa bệnh
【 điểm yếu 】: 1. Ngày xưa trong đầu có nhọt; 2. Học xong y thuật, hiểu biết nhiều nhưng không tinh thông ; 3. Quá bướng bỉnh…..
Thấy thế Viên Hoàn cười nhạt:
“Thầy ngươi là ai? Chẳng lẽ không phát hiện trên đầu người có mụt nhọt sao?”
Điền Hồn giật mình đáp:
“Bẩm thiếu chủ… sao ngài lại biết điều này? Sư phụ ta từng bảo khối nhọt này trong thiên hạ không ai có thể lấy ra, còn khẳng định ta sống không quá ba mươi tuổi!”
Viên Hoàn đang định há mồm ra phản bác nhưng đột nhiên lại thôi. Hắn nói đúng mà, ngươi có hệ thống Wechat thần cấp nên mới biết được đầu thằng này có nhọt, nhưng sư phụ hắn không có hack thì trị thế quái nào được?
“Mà khoan đã, ý của ngươi là sư phụ ngươi biết trên đầu ngươi có nổi nhọt?”
Điền Hồn gật đầu:
“Vâng ạ! Sư phụ ta có biết.”
“Thế sư phụ ngươi là ai? Đến đây kể cho bản thiếu chủ nghe xem nào.”
“Sư phụ ta tên là Hoa Đà, người ở Huyện Tiêu thuộc Dự Châu, biểu tự Nguyên Hóa, y thuật có thể sánh với các bậc tiên hiền ngày xưa.”
“Cái gì cơ? Hoa Đà? Cũng đúng, nếu như là Hoa Đà thì ta còn có thể hiểu được.”
“Ủa, thiếu chủ biết sư phụ ta sao?”
Hỏi mẹ gì vớ vẩn thế! Thần y Hoa Đà, người cống hiến hết mình cho nền y học cổ truyền Trung Quốc, dân Trung Quốc chỉ có ngu đần lắm mới không biết ông ta. Viên Hoàn lặng lẽ gật đầu:
“Ha ha, đó là bạn tri kỷ lâu năm của ta! Hoa Đà đã là sư phụ của ngươi, vậy ngươi biết ông ta hiện giờ đang ở đâu không? À ngươi nhìn ta xem, phong độ đẹp trai như vậy, liệu có thể thỉnh được thần y vào trong quân doanh không?”
Điền Hồn không cần suy nghĩ lập tức trả lời:
“Ta nói thật, thiếu chủ nên quên ý tưởng đó đi. Trong mắt sư phụ ta, quân đội là một đám đồ phu chẳng biết tiếc thương thân thể, bản thân hắn làm thầy thuốc chỉ muốn chăm sóc người bị thương, tuyệt đối sẽ không ở chung với quân đội, tươi cười nâng niu đám tướng sĩ của thiếu chủ đâu.”
Viên Hoàn lại hăng hái cười cười, vẫy tay với Điền Hồn rồi quay về trướng:
“Chà chà, thật vậy sao? Ngươi nên nhớ, chuyện gì làm chưa chắc sẽ thành công, nhưng hễ cái gì ngươi không chịu làm sẽ không bao giờ thành công được. Ha ha, nhỡ đâu sư phụ ngươi nể cái mặt ‘bốn đời tam công’ của ta thì sao, đời người ai biết được chữ ngờ, nhỉ?”
“Ấy ấy thiếu chủ, ngài còn chưa nói cho ta nghe sư phụ ngài là ai, học y bao nhiêu năm, thiếu chủ! Chờ ta với!”
“Ngươi thật sự muốn biết?”
“Tất nhiên là ta muốn!”
“Được thôi.”
Viên Hoàn lập tức đáp ứng hắn. Điền Hồn thấy thế cười vui vẻ chờ Viên Hoàn trả lời.
“Khi nào ngươi đưa được Hoa Đà đến doanh trại của ta, bản thiếu chủ sẽ lập tức kể hết cho ngươi nghe. Vậy nhé!”
Điền Hồn trố mắt đứng đờ ra đó, mẹ nó mình bị thiếu chủ hố rồi, sư phụ Hoa Đà đi du lịch khắp nơi, biết ông ấy ghé ở đâu mà tìm!