Trước khi cất bản phác họa đi, Thu Trì nhìn lại một lần cuối, nhìn tổng thể thì chiếc nhẫn so với những chiếc nhẫn cao cấp trong cửa hàng thì tương đối đơn giản, chiếc nhẫn màu trắng bạc, mặt trên được làm nổi bật với với hai đường viền màu vàng, chính giữa hai đường ấy là một viên kim cương bằng một hạt đậu cỡ nhỏ, ở phía dưới lại có hoạt tiết mặt trăng lưỡi liềm.
Tổng thể thì thiết kế này của cậu thuộc kiểu trung tính, nam hay nữ đeo đều hợp cả, nhưng Cố Triều về mặt ngoại hình lại cực kỳ xuất sắc, đeo lên khẳng định sẽ vô cùng nổi bật.
Cố Triều rất ít đeo trang sức, ngoài trừ đồng hồ, cậu chưa từng thấy hắn đeo cái gì khác, cho nên cậu mới quyết định tặng phụ kiện trang sức như nhẫn.
Nhưng thiết kế lại được cậu hoàn thành trong vòng nửa buổi chiều, sợ lại có chi tiết nào đó sai sót, vẫn lên kiểm tra kỹ lưỡng lại một lần.
Đúng lúc này cửa phòng vang lên một tiếng "cạnh", Thu Trì hoảng hốt, vội vàng đem bản phác thảo nhét vào cuốn ôn tập tiếng Pháp.
"Anh về rồi." Cậu kìm lại trái tim đang đập nhanh của mình, nói.
Cố Triều nhận bén nhận ra bộ dạng thấp thỏm của cậu, mà cũng không phải hoàn toàn là hắn nhận ra, mà là gương mặt cậu ghi rõ như thế.
Hắn nhịn cười, cũng không vạch trần cậu, trái lại còn chậm rãi cởi bỏ áo khoác bị lớp sương lạnh ẩm ướt bám lấy, rồi mới đi đến gần cậu, đưa tay chạm vào vành tai cậu, khẽ hỏi: "Đã ăn gì chưa?"
Cố Triều vừa mới từ bên ngoài đi vào, bàn tay vốn dĩ phải rất lạnh, không biết Cố Triều trời sinh thân nhiệt cao hay không mà Thu Trì cảm thấy rất ấm áp.
Bàn tay Cố Triều rất lớn nhưng lại không hề thô kệch, trái lại ngón tay anh lại rất dài, rất thon, đốt xương rõ ràng, nhìn rất săn chắc.
"Bàn tay anh lớn thật đó."
Thu Trì cảm thán, Cố Triều đúng là nam chính, chỗ nào cũng đẹp đến toàn diện, chỉ tay thôi cũng đẹp đến mê người.
Cố Triều nghe vậy khóe miệng liền nhếch lên, trầm thấp cười một tiếng, ghé sát vào tai cậu nói: "Cục cưng, vật kia cũng rất lớn."
Thu Trì: "...?"
Thu Trì mất hai giây mới nhận ra hắn đang ám chỉ cái gì, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, đưa tay nhéo eo hắn một cái mắng: "Anh đứng đắn chút đi!"
"Tổng tài các anh ai cũng vậy hả?"
Cố Triều nhanh chóng nắm được trọng tâm câu nói của cậu, hắn ngay lập tức từ cười chuyển sang trầm mặc, hắn đẩy cậu xuống giường hỏi: "Các anh? Bé cưng, ý em là ngoài anh ra thì có người đã làm những chuyện thế này với em phải không?"
Thu Trì sửng sốt, cảm thấy Cố Triều đột nhiên nguy hiểm vl.
Cố Triều tiếp tục hỏi: "Ngoan, trả lời cho anh biết, gồm bao nhiêu người, tên là gì?"
WTF!!!
Thu Trì chửi thề một tiếng, thầm nói Cố Triều nắm bắt trọng điểm ở đâu vậy?
"Anh nghĩ bậy cái gì đó." Thu Trì phồng má: "Anh nhìn lại mà xem, anh quản em chặt như vậy, còn chỗ nào cho em vượt tường chứ?"
Tư bản anh là người đầu tiên của em đó có biết không!
"Có cho cũng không được phép." Cố Triều nhéo cằm cậu, "Tốt nhất là không nên có, biết không?"
"Đã biết." Thu Trì nâng người hôn lên cằm hắn một cái, vuốt lông hắn, nói "Anh tốt như vậy, em sợ không thể tìm người thứ hai tốt bằng anh."
Cố Triều nghe xong dĩ nhiên rất hài lòng, liền cúi người cùng cậu hôn môi, lăn lộn một hồi mới buông.
Sáng hôm sau Thu Trì đã nhận được một tin nhắn từ phía bên Dior, nói rằng sếp tổng rất ưng bản thiết kế của cậu, muốn gặp bàn bạc về việc mua lại bản thiết kế.
Thu Trì bất ngờ, cậu không ngờ bên Dior lại thích thiết kế nhẫn của mình.
"Thiết kế của tôi thật sự đã được duyệt sao?" Hiện tại cậu đang trò chuyện với nhân viên bên Dior qua điện thoại, ngữ điệu thật sự không thể tin.
Hôm qua đọc thông tin, cậu thật ra chỉ chú ý đến mục có thể đặt làm thiết kế theo ý mình, không nghĩ lại được ông chủ bên đó ưng ý muốn mua lại thiết kế.
Nhân viên nói chuyện là một người phụ nữ, giọng nói hòa nhã điềm đạm, nói chuyện rất dễ nghe.
"Đúng vậy. Ông chủ rất thích thiết kế của cậu." Người phụ nữ nói: "Nếu cậu đồng ý, chúng ta có thể đưa ra một mức giá khiến cậu hài lòng.
"Xin lỗi chị, thật ngại quá. Thật ra tôi cũng không có ý định bán." Thu Trì nói.
Cậu vừa dứt lời, đối phương liền đưa ra một con số khiến cậu vừa nghe xong sửng sốt.
"Nếu chưa hài lòng, bên tôi có thể tăng thêm, hoặc cậu có thể đưa ra mức giá mà mình muốn."
"Không không không." Thu Trì điên cuồng lắc đầu, thầm nói bản thân vừa rồi mém tý nữa là bị đồng tiền mê hoặc rồi, chỉ một chiếc nhẫn mà có thể đưa ra một con số lên đến cả gần trăm triệu như vậy, hơn nữa thiết kế của cậu so với thiết kế của bên Dior lại đơn giản, đặt chính giữa lại càng thêm mờ nhạt so với những chiếc nhẫn nạm kim cương to bự kia.
Phải nói tiền công cậu lấy từ chỗ Dạ Phong cũng không cao như vậy!
Bây giờ bên đó không chỉ thích thiết kế của cậu lại có thể đưa ra số tiền lớn để mua lại, nếu không phải bên Dior điên thì là cậu điên rồi!
"Không phải, số tiền đó quá lớn rồi..." Thu Trì cố gắng để bản thân không được hoảng loạn, nói: "Thiết kế của tôi thật sự không đáng có được số tiền lớn như vậy."
Đối phương lại nói: "Cậu Thu cứ yên tâm. Ông chủ nói thiết kế của cậu đáng giá, giá tiền này rất phù hợp, ngài ấy cũng có thể tăng thêm."
Thu Trì không dám nhận lời khen này, cậu sẽ bị ám ảnh tâm lý mất.
"Thật ra, thiết kế này tôi muốn làm quà tặng sinh nhật cho người quan trọng nhất của tôi." Thu Trì nói: "Tôi thật sự rất biết ơn, cũng rất vui khi thiết kế của tôi có thể được ông chủ chú ý đến. Nhưng tôi vẫn phải xin lỗi và từ chối lời đề nghị này, dù có trả cao hơn tôi cũng sẽ không bán."
Cậu muốn hôm đó có thể nói cho Cố Triều biết rằng chiếc nhẫn này là độc nhất vô nhị, trên đời chỉ có một chiếc duy nhất, cũng giống như đời này của cậu cũng chỉ có mỗi hắn.
Sau khi Thu Trì nói xong, đầu dây bên kia đột nhiên im lặng một hồi lâu, đến khi cậu nghĩ đối phương đã đi mất định cúp máy thì người phụ nữ lại lên tiếng: "Nếu ý cậu đã như vậy thì chúng tôi sẽ không ép, nhưng nếu cậu đổi ý thì có thể liên lạc với chúng tôi bất cứ khi nào."
Thu Trì thở phào một hơi, "Cảm ơn."
"Hiện tại chiếc nhẫn đã được những nhân viên khác phác họa 3D, cậu có yêu cầu nào cần phải chú ý đến hay không? Để thuận tiện chúng ta có thể gặp mặt bàn bạc chi tiết hơn."
Thu Trì nhìn cửa bất đắc dĩ nói: "Ngại quá, tôi bị tai nạn, hiện tại phải dưỡng thương trong bệnh viện, hay là chúng ta trao đổi qua điện thoại đi."
Đối phương nghe vậy liền nói: "Cậu Thu thứ lỗi, bên chúng tôi có nguyên tắc, để tránh một vài trường hợp xảy ra tranh chấp, chúng tôi cần cậu phải trực tiếp ký tên xác nhận giấy cam kết."
Người phụ nữ nói thêm: "Nếu cậu không thể đi vậy thì chúng tôi có thể đến gặp cậu."
Thu Trì nghe vậy cũng không nghĩ ra cách nào tốt hơn, bên đó cũng vì đảm bảo lời ích của hai bên, cậu không thể làm khác được, đành nói: "Vâng, làm phiền chị rồi ạ."
Thu Trì dặn dò đối phương hãy đến vào buổi sáng, bởi vì buổi chiều Cố Triều sẽ về nhà, hắn rất nhạy bén, sẽ không giấu được lâu.
Sau khi cúp điện thoại, Thu Trì nghĩ rằng ít nhiều gì ngày mai đối phương mới đến, không ngờ chỉ chưa đến hai tiếng người ta đã xuất hiện trước cửa phòng bệnh của cậu.
Thu Trì sửng sốt, bản thân cậu còn chưa gấp, tại sao đối phương lại gấp gáp hơn cả cậu thế.
Hiệu suất làm việc đúng là quá nhanh.
Hiện tại người phụ nữ đang bị vệ sĩ chặn ở bên ngoài, Thu Trì thở dài một hơi, thầm nghĩ, đến cũng đã đến rồi, nhanh vẫn hơn là chậm mà.
Thu Trì đi ra mời đối phương vào, người phụ nữ tên Thư Hoa, trên người mặc tây trang màu xám tro, cả người toát lên phong thái nhã nhặn.
Thư Hoa ngồi xuống ghế, không dài dòng vào chủ đề chính, nói: "Dựa vào bản thiết kế." Từ trong túi xách tay, cô lấy ra một chiếc máy tính cỡ nhỏ, bấm một hàng số rồi đưa đến trước mặt Thu Trì, nói tiếp: "Đây là tổng tiền của chiếc nhẫn, hơn nữa trước khi bắt đầu gia công, bên chúng tôi bắt buộc phải cọc trước 30%, phần còn lại sẽ thanh toán sau khi cậu nhận được hàng." Sau đó cô lại lấy ra một xấp giấy, nói: "Đây là bản cảm kết, cậu đọc kỹ rồi ký tên là xong rồi. Nếu còn gì thắc mắc cậu cứ việc hỏi."
Thu Trì nhìn vào hàng số trên máy tính, nghi hoặc nhìn Thư Hoa ngồi trước mặt, im lặng hai giây mới khẽ hỏi: "Giá tiền này đã tính chính xác rồi sao?"
Thư Hoa gật đầu: "Đúng vậy."
Thu Trì nhìn hàng số một lần nữa, giá tiền không quá cao, so với giá cậu nghĩ đã rẻ hơn rất nhiều, hơn nữa giá tiền còn vừa đúng với số dư trong tài khoản của cậu.
Trùng hợp vậy sao? Hay do mình đột nhiên nhạy cảm quá đây?
Mà chẳng lẽ một hãng trang sức cao cấp như Dior lại lừa cậu? Nghĩ như vậy cậu liền tổng kết rằng là do bản thân suy nghĩ quá nhiều.
Sau khi ký xong, Thư Hoa thu lại bản cam kết nói: "Năm ngày sau nếu cậu đã xuất viện thì có thể đến lấy, hoặc nếu cậu muốn bên chúng tôi có dịch vụ giao tận nhà."
Còn có thể giao tận nhà? Dior với tiêu chí Chất Lượng - Tin Cậy - Nhanh Nhẹn, xem ra không sai chút nào.
"Năm ngày là xong rồi sao? Tôi cứ nghĩ là sẽ lâu hơn cơ." Thu Trì không nhịn được mà khen: "Hiệu xuất làm việc của các cô thật tốt."
Thư Hoa cười đáp: "Cảm ơn."
Thu Trì đọc một lượt qua bản cam kết rồi hạ bút ký tên, còn tiền Thu Trì chuyển khoản cho cô
Trước khi Thư Hoa rời đi, cô nhìn cậu nói: "Ông chủ tôi vẫn rất mong cậu có thể suy nghĩ lại về việc kia, nếu cậu đổi ý thì có thể liên lạc với tôi bất kỳ lúc nào."