Cố Triều lại một lần nữa mở mắt, nhưng lần này hắn đã không còn ở trong phòng của mình nữa, nơi này là một không gian tối tăm màu đen, ngoài chính mình ra, xung quanh không còn ai khác.
Hắn đứng thẳng người dậy, tay trái đặt lên tim, hoàn toàn không có cảm giác đau đớn gì, cứ như những việc ban nãy mà hắn làm chỉ là ảo giác.
Cố Triều đứng yên tại chỗ hít thở vài hơi thật sâu, sau khi bình tâm lại thì hạ tay xuống, đồng thời ngẩng đầu quan sát xung quanh.
Nơi hắn đang đứng tối đen mực, phía trước phía sau đều không nhìn thấy điểm sáng, ngoài trừ bản thân mình ra hắn không thể nhìn thấy thứ gì khác.
Cố Triều cẩn trọng xem xét xung quanh, cả người đều trong trạng thái phòng thủ lẫn tấn công bất cứ lúc nào. Bởi vì hắn có cảm giác có ai đó đang không ngừng quan sát mình, dù xung quanh ngoài trừ hắn thì không còn bất cứ sinh vật sống nào khác.
Hắn cảm thấy nơi này giống như một cái vực sâu không thấy đáy, mà bản thân hắn chính là đang rơi xuống vực, cái cảm giác không thể đoán được tình hình xung quanh bản thân khiến hắn cực kỳ khó chịu.
Cố Triều đứng thẳng lưng, hai tay tùy tiện cho vào túi quần, suy nghĩ một chút liền nhắm đại một hướng mà đi.
Chưa đi được bao lâu, phía trước hắn đột nhiên xuất hiện một một người khiến Cố Triều ngay lập tức dừng bước, vẻ mặt có chút kinh ngạc nhìn người đối diện.
Cố Triều mở to mắt kinh ngạc nhìn người trước mặt, mà đối phương cũng đang chăm chú nhìn hắn.
"Tiểu Trì?"
Đối diện thật sự là Thu Trì, nhưng Cố Triều lại nhận ra ở chỗ nào có gì đó không đúng, có hơi khác so với bé cưng của hắn.
Sau đó hắn ngay lập tức phát ra, điều không đúng ở đây chính là màu tóc và trang phục hiện tại của cậu.
Mái tóc của cậu lúc này chính là màu đỏ nổi bật kia, trên người là quần jean ôm sát đôi chân thon gọn cùng với chiếc áo thun màu trắng hơi rộng so với thân thể, bên hông chính là chiếc cặp cũ kỹ.
Bộ dạng lúc này của cậu khiến hắn kinh hãi không thôi, đây chẳng phải là cậu mới gặp hắn lần đầu hay sao?
Cố Triều còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì Thu Trì đột nhiên chạy về phía hắn. Cố Triều gần như là theo bản năng dang tay ra chờ đón một cái ôm từ thiếu niên. Nhưng hắn lại không chờ được cái ôm này, tốc độ Thu Trì chạy không hề giảm, cậu chạy mỗi lúc một nhanh, sau đó chạy xuyên qua cơ thể hắn.
"!?" Cố Triều sửng sờ trong thoáng chốc, sau khi phản ứng lại đã quay người nhìn theo bóng lưng Thu Trì vẫn đang chạy về phía trước.
Mà phía trước cậu bỗng nhiên trở nên bừng sáng, mà đầu nguồn sáng ấy lại có một bóng người khác, mà kẻ đó không ai khác lại chính là bản thân hắn.
Cố Triều kinh hãi nhìn chính mình ở phía trước, nhìn Thu Trì chạy đến trước mặt kẻ giống hệt mình. Lúc này Cố Triều liền nhận ra điểm không đúng khác ở cậu, ánh mắt cậu nhìn hắn sáng rực, là nhìn hắn với đôi mắt tràn đầy sự yêu thích và chân thành.
"Anh trai ơi, anh đẹp quá, em thích anh." Thu Trì nhìn "hắn" rồi bật thốt lên một câu như thế.
Trái tim Cố Triều bỗng chốc co thắt lại, trong phút chốc khiến hắn cảm thấy khó thở, Thu Trì chưa từng nhìn hắn với đôi mắt sáng rực như thế. Lần gặp mặt đầu tiên của hai người, Thu Trì lúc nào cũng chỉ lén lút nhìn hắn, cậu luôn sợ sệt không dám nhìn thẳng hắn. Nào giống như thiếu niên phía trước kia, ánh mắt thiếu niên rực rỡ sáng trong, không chút e dè chạy đến gần nói thích hắn.
Hắn ngàn vạn lần không ngờ rằng sẽ có một ngày bản thân lại đi ghen tị với chính hắn, mà đối phương thậm chí còn không có hình thể thật.
Nhưng lại kỳ lạ là "hắn" vẫn ngồi yên trên ghế, gương mặt hơi ngẩn đầu nhìn thiếu niên, vẻ mặt lạnh nhạt thờ ơ, trong ánh mắt còn thoáng qua một tia lãnh khốc, dường như "hắn" không có bất kì phản ứng nào với lời tỏ tình của thiếu niên.
Cố Triều không hiểu tại sao bản thân lại không phản ứng lại, tình huống lúc đó dù hắn chưa có tình cảm với Thu Trì thì hắn tuyệt đối sẽ không phớt lờ cậu như vậy.
Bởi vì hắn đã bị cậu thu hút ngay từ lần gặp đầu tiên, cho nên phớt lờ là tuyệt đối không thể.
Trong lòng Cố Triều hoài nghi, "hắn" kia là hắn thật sao? Thiếu niên Thu Trì kia là bé cưng của hắn thật sao?
Cố Triều không lên tiếng, hắn đoán dù có lên thì hai nhân ảnh kia cũng không thể nghe thấy được giọng của hắn.
Một phần sức mạnh còn lại là dùng trên người hắn. Cố Triều đột nhiên nhớ lại lời nói này, chẳng lẽ cái người tên Chủ Thần trong miệng Tiểu Thất kia muốn hắn nhìn thấy một màn này thôi sao? Hay còn dụng ý gì khác.
Cố Triều nhìn Thu Trì không rời mắt, thầm nghĩ Thu Trì có để tóc màu gì cũng thật đáng yêu, nghĩ như vậy hắn nhịn không được mà bật cười.
Nhưng hắn còn chưa cười được bao lâu thì hình ảnh phía trước đột nhiên trở nên méo mó, vặn theo hình xoắn ốc cuối cùng từng chút một xâm nhập vào đầu hắn.
Cố Triều dùng tay muốn xua đi nhưng lại không thể, chỉ có thể bất lực đứng nhìn. Từng hình ảnh đan xen khiến đầu hắn đau nhức, đau đến mức khiến hắn suýt đứng không vững.
Đầu đau nhưng Cố Triều lại cảm thấy trái tim ở lòng ngực hắn còn đau đớn gấp bội, khiến hắn đau khổ, khiến hắn hối hận, sống không bằng chết.
"Muốn quen tôi không phải không thể. Vừa hay tôi đang thiếu một thú vui để tiêu khiển, nếu cậu nguyện ý thì có thể thử."
Thiếu niên bị hắn hạ nhục đến thế nhưng ánh mắt nhìn hắn vẫn như cũ, hào hứng nói: "Em nguyện ý."
"Cậu nghĩ mình là ai? Muốn ăn thì cút xuống bếp!"
Hắn đau đớn nhìn Thu Trì tủi thân vừa rơi nước mắt vừa ăn cơm ở dưới bếp, trái tim giống như bị ai đó hung bạo bóp nát, mà kẻ đó lại là chính hắn.
"Ai cho cậu vào phòng tôi, nếu chê phòng tôi chuẩn bị cho cậu vậy từ giờ không cần dùng, trực tiếp dùng nhà kho đi."
"Không phải cậu muốn lên giường với tôi sao? Tôi thành toàn cho cậu"
"Khóc cái gì mà khóc, chảy máu mà thôi, cậu chưa từng chảy máu sao? Phía dưới đau thì tự đi bác sĩ, muốn tôi đưa cậu đi? Mơ cũng thật đẹp."
"Cái thứ rác rưởi này cũng được xem là hội họa sao? Trẻ lên ba còn vẽ đẹp hơn cậu."
"Cậu sao có thể tự so sánh mình với người khác? Cậu không xứng."
Ký ức giống như một dòng nước chảy siết, không ngừng chạy trong đầu hắn, khiến hắn đau đớn nhìn bản thân không ngừng nhục mạ thiếu niên.
Sao hắn có thể nói ra những lời như thế?
Bé cưng trong lòng hắn trân quý hơn bất kì thứ gì lại bị "hắn" trong ký ức coi không bằng một con tấm vải rách, gọi là đến, đuổi thì đi, tùy tiện phát tiết lên người thiếu niên, coi cậu là một cỗ máy để xả những cảm xúc mệt mỏi.
Mà việc càng khiến hắn khó chịu hơn là ánh sáng trong mắt cậu vẫn trước sau như một, yêu thương cuồng nhiệt nhìn hắn, chịu đựng vì hắn.
Nhưng ánh sáng không thể vĩnh viễn tồn tại, thiếu niên bị hắn bức vào đường cùng, từng ánh sáng trong mắt cậu cũng bị hắn dập tắt.
Cậu đứng trên mũi tàu, cả người xơ xác, thống khổ gào khóc.
"Em không ngoan sao?"
Thiếu niên gào khóc đến khàn cà cổ họng vẫn gào to hỏi hắn.
"Em thích anh như vậy, thích đến điên rồi! Anh không thể thích lại em dù chỉ một chút sao?"
"Em vì anh mà vứt bỏ sự tự tôn, sở thích lẫn ước mơ, thậm chí còn vứt bỏ cả chính mình. Em vì anh mà biến thành bộ dạng như bây giờ, vậy mà tình cảm của em, anh lại nhẫn tâm chà đạp."
"Trong mắt anh... em là kẻ đệ tiện bỉ ổi dơ bẩn leo lên giường dụ dỗ anh sao? Là kẻ có bệnh cần phải chữa trị sao?"
"Anh đừng có yên lặng như vậy mà! Anh nói gì đi, nói gì đó đi mà!"
"Trái tim em không vá nổi nữa rồi, đầy rồi, cũng rách rồi, em không thích anh nữa... sẽ không thích nữa."
"Em... em không có bệnh..."
"Bây giờ em đối với anh, ba phần hận, bảy phần cũng là hận. Sau này mặc kệ thế gian có điên đảo thế nào... dù có trải qua bao nhiêu kiếp, em cũng không muốn gặp lại anh nữa."
Thiếu niên nói xong câu này liền hướng súng vào trái tim mình, không chút do dự mà bóp còi, rồi lao vào vòng tay của đại dương sâu thẳm.
Màu xanh của đại dương bao la hòa cùng với sắc đỏ diễm lệ, nhưng sự phối hợp này lại khiến người nhìn vô cùng chói mắt.