[Hệ Thống Xuyên Thư] Sau Khi Xuyên Qua Nam Chính Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Tôi

Chương 118




Cố Triều không biết mình rời khỏi cửa tiệm hoa bằng cách nào, chờ đến khi hắn hồi thần thì hắn quay lại nghĩa trang mất rồi.

Cố Triều ngồi trên xe, những câu nói của cậu thiếu niên kia vẫn luôn vây quanh tâm trí hắn.

"Khi thất vọng trở thành tuyệt vọng, tôi sẽ rời đi."

"Cùng lắm tôi mất đi một người không yêu mình."

"Còn đối phương sẽ mất đi một người trong mắt chỉ có họ"

"Chờ đến khi hoa tàn héo úa, anh mới quay lại nhìn nó thì đã không thể cứu vãn được nữa rồi."

Cố Triều siết chặt vô lăng, hắn nhìn qua bó hoa hồng ở ghế bên cạnh, không biết qua nhiêu lâu cuối cùng hắn cũng cầm lấy bó hoa rồi xuống xe.

Hắn đi vào nghĩa trang, Lâm Đặng không chỉ gửi địa chỉ mà vị ngôi mộ ở đâu cũng chỉ rất rõ cho hắn. Cho nên chỉ chưa đầy năm phút hắn đã tìm được ngôi mộ của thiếu niên.

Ngôi mộ đơn bạc chỉ có vài hàng chữ, rõ ràng là giống như bao ngôi mộ khác, nhưng Cố Triều lại có thể cảm nhận được rõ sự cô đơn và tủi thân.

Bên dưới ngôi mộ có một bó hoa tươi, hương khói thoang thoảng không khí khiến người ta cay mũi.

Đây có thể là của vợ cũ của hắn. Cố Triều thầm nghĩ đồng thời khom lưng làm phủi đi cánh hoa rơi rụng xunh quanh rồi ngồi xuống.

Cố Triều đặt bó hoa trên tay xuống, hắn không có đồ cúng cũng không có nhang để đốt cho thiếu niên, chỉ có bó hoa này.

"Tôi biết cậu sẽ không dễ dàng tha thứ cho tôi..."

Cố Triều lẩm nhẩm mấy tiếng liền im bặt, hắn nhận ra bia mộ chỉ là một vỏ bọc trống rỗng, hắn không nghĩ cậu hiện tại sẽ nghe được lời hắn nói, dù có nghe cũng chỉ là vô nghĩa. Bởi vì những chuyện hắn làm với cậu, làm sao thiếu niên lại có thể dễ dàng tha thứ cho hắn.

Thiếu niên chắc chắn sẽ không tha thứ cho hắn.

Hắn chắc chắn như thế. Bởi nếu là hắn, hắn cũng sẽ không tha thứ.

Cố Triều rũ mắt, trên gương mặt không giấu nổi nét tan thương. Mười năm trước, thiếu niên chết trước mặt hắn, hắn rõ ràng một chút đau lòng cũng không có, tại sao bây giờ mới biết đau? Mới biết thống khổ?

Cố Triều nhìn ngôi mộ trước mặt, trong lòng cảm thấy vô cùng trống rỗng, hắn không biết được cảm giác của mình lúc này là gì? Cảm thấy tội lỗi? Hối hận?

Ngay lập tức hắn bật cười, tự giễu chính mình, hắn nhận ra hắn không có tư cách để xám hối với cậu, bởi vì hắn đã không còn nhớ rõ gương mặt của cậu nữa.

Mười năm. Đã hơn mười năm rồi.

Mười năm đối với một đời người không dài cũng chẳng ngắn, nhưng lại đủ để xóa nhòa đi rất nhiều ký ức trong quá khứ, một trong số đó chính là gương mặt của cậu. Giờ đây xuất hiện trong ký ức của hắn chỉ có bóng lưng mơ hồ cùng giọng nói của cậu.

Cố Triều thò tay vào túi áo lấy ra một hộp thuốc đã bị vò nát, hắn dùng hai ngón tay kẹo lấy điếu thuốc sau đó lại lấy bật lửa ra châm lên. Cố Triều rít một hơi thật sâu rồi thở ra một làn khói mỏng manh, cơ thể được nạp thêm nicotine khiến hắn thỏa mãn đến híp mắt, tinh thần cũng trở nên tỉnh táo, những lúc như thế này thuốc lá thật sự giống như một cọng rơm cứu mạng hắn.

Bây giờ tỉnh táo hắn cuối cùng cũng có thể suy nghĩ đến rất nhiều vấn đề.

Vấn đề đầu tiên hắn nhận ra chính là bản thân không đến mức yêu người vợ cũ của hắn đến mức chết đi sống lại, hy sinh mọi thứ vì cô. Lâm Đặng chắc chắn cũng có suy nghĩ giống hắn, bằng chứng là hai năm trước, tình cảm giữa hắn và cô đã bắt đầu nhạt dần, để rồi đến khi cô ấy đưa đơn ly hôn đến trước mặt hắn, điều đầu tiên hắn cảm nhận được lại là một sự giải thoát.

Thứ hai chính là thiếu niên Thu Trì... nghĩ đến cậu ngón tay Cố Triều khẽ run lên, điếu thuốc lá cũng sắp rơi xuống đất. Cố Triều khép chặt hai ngón tay, đưa điếu thuốc lệ miệng hút một hơi để bản thân bình tĩnh lại.

Hắn không kỳ thị cậu, nói đúng hơn hắn không hề ghét những người đồng giới, nhưng hắn lúc đó lại cảm thấy chán ghét và kinh tởm thiếu niên.

Nếu không thích hắn chỉ cần đuổi người đi là được, nhưng hắn đã không làm như thế, hắn giữ thiếu niên lại bên mình, rồi làm tổn thương thiếu niên hết lần này đến lần khác, giống như hắn buột phải làm như vậy, hắn phải làm như vậy mới đúng. Kết quả đổi lại là hắn đã khiến cậu dừng lại ở tuổi hai mươi hai mãi mãi.

Nhìn lại mười năm qua, hắn có được cái gì và đánh mất cái gì?

Hắn có được một người vợ xinh đẹp cùng một đứa con trai, để có được hai điều này hắn đã đánh đổi đi tính mạng của người bạn thân duy nhất của hắn, tương lai tươi sáng của thiếu niên, còn có rất nhiều mạng người khác...

Nhưng bây giờ hắn cái gì cũng không còn nữa... vợ và con trai hắn cũng đã rời khỏi hắn, đến cuối cùng hắn vẫn cô độc.

Hắn chẳng còn lại cái gì.

Đây là quả báo của hắn chăng? Là sự trừng phạt của ông trời dành cho hắn.

"Xin lỗi..." Ngón tay Cố Triều khẽ run lên, hắn tưởng tượng thiếu niên bây giờ cũng ngồi đối diện hắn, khiến hắn khẽ thốt lên hai chữ kia.

Ngay khi nói xong, Cố Triều cũng nhận ra, hai chữ "xin lỗi" này, hiện tại chính là thứ vô dụng nhất, người cần nghe cũng không nghe được, đáp cũng không thể đáp được nữa rồi, cũng không đem tương lai và mạng sống của thiếu niên đổi về.

Bây giờ đến gương mặt cậu hắn còn không nhớ rõ, thì hắn càng không có tư cách gì để nói hai chữ này. Hắn thậm chí còn tưởng tượng đến dáng vẻ kinh thường của cậu khi hắn nói ra hai từ đó.

Mày không có tư cách đấy! Cố Triều nói với chính mình, mày không có tư cách để nói hai chữ ấy, cậu ấy cũng sẽ không tha thứ cho mày.

Bàn tay khẽ siết chặt, hắn đưa thuốc lá lên miệng hút một hơi cuối rồi thả xuống đất sau đó dùng múi giày dụi tắt.

Hắn ngồi đó thêm một chốc rồi mới đứng lên, muốn nói gì đó cuối cùng lại thôi, hắn lẳng lặng nhìn ngôi mộ lạnh lẽo kia lần cuối rồi lủi thủi rời khỏi nghĩa trang.

Đến lúc hắn về được đến nhà trời cũng đã tối đen, trời bên ngoài bắt đầu đổ mưa, bầu không khí nhất thời càng trở nên ảm đạm, khiến Cố Triều càng thêm khó chịu.

Vừa về đến nhà Cố Triều lập tức nhốt mình vào phòng làm việc, hắn muốn chuyển hướng sự tập trung của mình vào công việc, chỉ có như vậy hắn mới không có thời gian suy nghĩ đến bất cứ điều gì khác.

Sức khỏe và tinh thần Cố Triều trong một thời gian ngắn mà suy giảm nghiêm trọng, nhưng hắn vẫn không ngừng làm việc, nhiều lúc quá mệt hắn sẽ ngủ thiếp đi nhưng cũng chỉ được vài tiếng là hắn đã thức dậy, mà đã thức dậy thì hắn sẽ lại lao đầu vào công việc. Cố Triều hiện tại giống như thể muốn kiệt sức mà chết.

Ân Trung không nhìn nổi bộ dạng hiện tại của hắn, nhưng vẫn không cản hắn được. Ông biết Cố Triều đang bị dày vò bởi điều gì nhưng lại chỉ có thể bất lực đứng nhìn.

Cho đến cuối cùng Ân Trung không thể chịu đựng nổi bộ dạng này của hắn nữa, ông đến trước mặt hắn đưa cho hắn một chiếc chìa khóa, nhẹ nhàng nói: "Boss, xin hãy nghĩ cho sức khỏe của mình."

Cố Triều nhìn ông với đôi mắt sâu hoắm, quần thâm dưới hai mắt lộ rõ, trên cầm cũng toàn là lởm chởm râu. Hăn nhìn chìa khóa trên tay Ân Trung, hỏi: "Chìa khóa?"

Ân Trung nói: "Boss đây là chìa khóa của căn phòng đó."

Nghe xong Cố Triều ngay lập tức mở to mắt, nhìn chìa khóa trên tay ông đến ngây dại.

Từ sau khi thiếu niên mất, Cố Triều đã ra lệnh khóa cửa căn phòng đó lại, không cho bất cứ ai vào, chìa khóa thì đem đi phá hủy, hắn lúc đó hoàn toàn muốn căn phòng đó triệt để biến mất khỏi căn nhà này.

Nhưng Ân Trung đã len lút giấu chìa khóa đi, thi thoảng khi Cố Triều vắng nhà thì sẽ cho người lên đó quét dọn, cho nên căn phòng hiện tại vẫn luôn sạch sẽ như mới.

Cố Triều đã luôn muốn quên đi, cố kìm hãm bản thân không được tìm người làm lại một chiếc chìa khóa khác, hắn đã cố gắng như thế nhưng khi biết Ân Trung vẫn còn giữ chìa khóa lại còn ngay trước mặt hắn, mọi công sức của hắn giống như đổ sông đổ bể.

Hắn cầm lấy chìa khóa, hắn nhìn bàn tay mình rồi nhận ra cánh tay hắn, không, phải nói là toàn bộ người hắn đều đang run lên.

Hắn bước vào căn phòng của thiếu niên hoàn toàn là do bản năng và cơ thể tự chuyển động, mọi thứ đúng là đều được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ, những món đồ mà thiếu niên đã từng sử dụng, tất cả đều vẫn còn ở đây.

Cố Triều thở từng hơi nặng nề, hắn lê bước đến giường rồi ngồi xuống, mọi thứ trong căn phòng này đều lưu giữ hình ảnh và mùi hương của thiếu niên. Nếu nói trên đời này lưu lại ký ức duy nhất của cậu thì chỉ có thể là căn phòng này.

Cố Triều nhắm mắt, cảm giác hít thở không thông này khiến hắn không chịu nổi, hốc mắt cũng trở nên cay xè.

Đột nhiên bên tai hắn nghe tiếng bước chân, Cố Triều ngay lập tức mở mắt, ngay sau đó hắn trợn trừng mắt giống như không thể tin vào mắt mình.

Thu Trì đứng đối diện cách hắn năm bước chân, lẳng lặng nhìn hắn.