[Hệ Thống Xuyên Thư] Sau Khi Xuyên Qua Nam Chính Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Tôi

Chương 120




Cố Triều mang một cảm xúc nặng nề rời khỏi phòng.

Khi bước ra khỏi phòng, hắn chạm mặt với một người làm trong nhà, mà phản ứng của đối phương khi nhìn hắn đều là ngạc nhiên. Sau khi xác nhận hắn từ phòng nào bước ra liền vội vàng cúi đầu chào hắn rồi chạy đi.

Cố Triều nhìn bóng lưng của người làm kia trong chốc lát rồi quay về phòng mình. Đối phương làm ra vẻ mặt đó cũng phải thôi, bởi vì đến chính hắn cũng không ngờ mình lại bước vào căn phòng kia rồi còn ngủ một đêm ở đó.

Hắn trở lại phòng của mình, nhìn căn phòng rộng lớn ảm đạm, lần đầu trong đời hắn lại cảm thấy căn phòng mình ngủ gần nửa đời người lại cảm thấy trống trải như thế.

Bỗng trong đầu hắn chợt nhói lên, thiếu niên năm ấy xuất hiện trong tâm trí hắn, nụ cười đẹp như nắng xuân, ánh mắt trong veo nhìn hắn đề nghị: "Phòng anh ảm đạm quá, hay em giúp anh trang trí chút nha, đây là nghề của em đó. Em cực kỳ tự tin là em sẽ làm anh hài lòng."

Thiếu niên vỗ ngực tự tin yêu cầu của với hắn.

Cố Triều dựa lưng vào cửa, hắn nhíu mày đưa tay đỡ trán, ký ức cứ nghĩ đã quên đi kia giờ xuất hiện trong đầu hắn thật rõ ràng.

Lúc đó hắn đã đáp lại như thế nào?"

Hắn đã làm gì?

Hắn đã làm gì?

Hắn... hắn, hắn đã dùng tay bóp chặt lấy chiếc cổ mảnh khảnh của thiếu niên...

Hắn còn nói gì...

"Sao cậu dám tùy ý vào phòng tôi? Cậu nghĩ mình là ai?" Hắn canh thời gian rất chuẩn, vào lúc thiếu niên có dấu hiệu muốn ngạt thở thì hắn lập tức buông tay. Thiếu niên vì thiếu dưỡng khí mà ôm cổ ho điên cuồng, nước mắt sinh lý cũng trào ra khỏi hốc mắt. Còn hắn chỉ nhìn thiếu niên rồi lấy khăn lau tay, anh mắt đều là sụ lạnh nhạt nhạt kinh thường, "Nếu lần sau tôi còn thấy cậu bước nửa bước vào phòng tôi, thì cậu không còn cơ hội ho như thế này nữa đâu! Cút."

Gương mặt Cố Triều tái mét, hắn dường như không thể tin được là bản thân cậu lại có thể hành xử như thế.

Sau đó thì sao? Thiếu niên ôm cổ khóc nức nở lủi thủi ra khỏi phòng hắn, từ giây phút đó, cậu đã không còn bước vào phòng của hắn nữa.

"Aaaaa!!!!" Cố Triều hét lên một tiếng, hắn dùng tay đánh liên tục lên trán mình, gằn giọng mắng chính mình: "Sao mày có thể như thế? Sao mày có thể như thế!? Khốn nạn, mày thật khốn nạn... tao cũng khốn nạn——"

"Hức!" Cuối cùng Cố Triều nghẹn một tiếng nức nở ở cuốn họng, chờ đến lúc hắn nhận ra thì hai bên má đã ướt đẫm nước mắt.

Cố Triều mệt mỏi ngồi thụp xuống, hắn oán hận bản thân mình trong quá khứ, cũng chán ghét mình của hiện tại. Nếu như có thể đổi mạng hắn lấy lại mạng cho thiếu niên, hắn sẽ không chút do dự mà đồng ý.

Cố Triều ngồi đó đến một lúc thật lâu, mãi cho đến khi Ân Trung gõ cửa hắn mới vào nhà vệ sinh rửa mặt, thay quần áo rồi đi xuống lầu.

Ân Trung nhìn gương mặt hắn ngay lập tức giật mình, vội vàng nói: "Boss, mặt của ngài..."

"Mặt?" Cố Triều nhìn ông, "Mặt cháu làm sao cơ?"

"Giống..." Ân Trung ấp úng một lúc mới nhẹ giọng nói ra: "Mặt ngài giống như sắp chết đi vậy."

"Hôm nay ngài ở nhà nghỉ ngơi đi." Ân Trung tận tình khuyên hắn.

Cố Triều im lặng một lúc rồi lắc đầu: "Không, nếu bây giờ không bận rộn thì cháu sẽ điên mất."

"Bây giờ giữa kẻ điên và ngài cũng không khác nhau chỗ nào đâu." Ân Trung vẫn tiếp tục khuyên ngăn, Cố Triều từ mấy năm trước đã bắt đầu xuống tinh thần, nhưng cũng không đến mức như bây giờ. Lúc nào ông cũng sợ hắn một ngày nào đó chết vì kiệt sức lúc nào không hay.

Cố Triều lại suy nghĩ không giống ông, hắn nghĩ cứ chết đi có khi lại tốt, ở bên kia, hắn có thể gặp lại thiếu niên, dùng cả linh hồn của hắn tạ lỗi với cậu.

Hắn không đáp lại lời Ân Trung, chờ ông nói xong liền đi xuống dưới.

Nhìn phản ứng của hắn, Ân Trung chỉ có thể bất lực thở dài, nếu bây giờ ai đó có thể khiến Cố Triều chú ý sức khỏe của bản thân hơn thì ông sẽ quỳ xuống cảm tạ người đó.

Cố Triều qua loa uống một tách cà phê rồi lập tức đến công ty, thức ăn trên bàn hắn một ngón tay cũng không động vào. Hắn không có hứng ăn, cũng nuốt không nổi.

Cố Triều tinh thần không tốt, một thân tràn đầy quỷ khí đến công ty, khí chất của hắn dọa cho nhân viên sợ chết khiếp, mỗi nơi hắn đặt chán đến tất cả đều chẳng có lấy một tiếng động. Áp lực từ sếp cao, khiến mọi người không thể không tăng năng suất làm việc lên, chỉ sợ sơ xuất một chút thôi thì đừng nói chỉ bị ăn mắng, đến công việc cũng khó mà giữ được.

Cố Triều làm từ sáng cho đến tận tối muộn, đến gần nửa đêm hắn mới lết thân về nhà.

Ân Trung vẫn luôn chờ hắn suốt đêm, thấy hắn mệt mỏi cùng không nói nhiều chỉ giúp hắn cầm cặp rồi nhìn hắn đi lên lầu rồi lại lặng lẽ thở dài. Ân Trung nhận ra bản thân dạo này luôn thở dài quá nhiều, khiến chính bản thân ông cũng già đi không ít.

Cố Triều vừa vào phòng liền ngã xuống giường, hắn đến quần áo cũng không thèm thay, đã trực tiếp nhắm mắt đi ngủ.

Trước khi nhắm mắt lại, hắn lẩm nhẩm một câu: "Nếu lần này vẫn có thể gặp lại em ấy thì tốt quá."

Cố Triều nhanh chóng bị sự mệt mỏi đánh úp, hai mắt nhắm chặt, chìm vào giấc sâu.

Một đêm không mộng mị.

Sáng hôm sau Cố Triều tỉnh dậy, điều đầu tiên hắn cảm nhận lại chính là tiếc nuối, đêm qua hắn không mơ thấy thiếu niên, nhưng lại có thể ngủ một giấc ngon đến sáng mà không hề tỉnh lại giữa chừng.

Bởi vì được ngủ ngon giấc liên tiếp hai ngày, tâm tình Cố Triều đã tốt hơn một chút. Hắn rời giường đi tắm, vừa nghĩ làm cách nào mới có thể mơ thấy thiếu niên.

Lúc hắn xuống lầu ăn sáng, Cố Triều vẫn tiếp tục chỉ uống cà phê, đồ ăn trên bàn dù Ân Trung có nói gì cũng không đụng đũa đến.

Ân Trung nhiều lần cũng hết cách, chỉ có thể chăm sóc hắn đến đâu thì hay đến đó thôi.

Cố Triều uống cạn ly cà phê trong tay nhưng hắn không vội đi ngay, hiếm hoi nán lại ngồi một chút, qua một lúc sau hắn mời ngẩn đầu hỏi Ân Trung: "Làm thế nào mơi có thể năm mơ gặp người bản thân muốn gặp."

Ân Trung không kịp theo đề tài của hắn, phải ngẫm nghĩ một lúc sau mới trả lời: "Nghe nói chỉ cần cả ngày nghĩ về đối phương thì đến tối năm mơ sẽ thấy, hoặc là để ảnh có gương mặt của đối phương dưới gối."

Cố Triều nghe xong thì gật gù, sau khi có được đáp án thì đứng dậy rời đi. Ảnh không biết có không, nhưng cách đầu tiên hắn có thể làm được.

Tối đến, Cố Triều vào phòng thiếu niên, lục tìm trong đồ đạc của cậu hơn hai tiếng đồng hồ mới tìm thấy một tấm thẻ sinh viên có gắn hình cậu.

Cố Triều nhìn bức hình đến ngẩn người, cậu trong ảnh là lúc vừa bước vào đại học, mái tóc đen, da trắng mắt to, nhìn đáng yêu vô cùng.

Cố Triều vừa nghĩ xong liền lập tức sửa lại, không, cậu để tóc đỏ cũng đáng yêu lắm.

Cố Triều cầm thẻ sinh viên của thiếu niên quay trở lại phòng mình, ngày hôm hắn đã luôn suy nghĩ về cậu, bây giờ có thêm ảnh, chắc chắn đêm nay hắn lại có thể mơ thấy thiếu niên, nghĩ như vậy tâm tình cũng trở nên tốt hơn.

Nhưng trái lại với sự kỳ vọng của hắn, cậu không hề xuất hiện. Cố Triều tỉnh dậy tránh không khỏi sự thất vọng, thầm nói bản thân chưa nghĩ về cậu đủ, hôm nay hắn phải nghĩ đến cậu nhiều hơn, nhưng dù thế nào kết quả cũng đều giống nhau.

Tại sao lại không được, sai sót ở chỗ nào?

Cố Triều vò đầu, sau đó nhận ra lần đó mơ thấy là hắn ngủ trong phòng cậu, có thể mấu chốt hắn thiếu chính là chỗ này.

Tối tiếp theo, Cố Triều đi đến phòng Thu Trì ngủ lại, hắn đặt thẻ sinh viên của cậu dưới gối, thậm chí trước khi ngủ không ngừng nghĩ đến cậu.

Nhưng rốt cuộc cũng không mơ thấy.

Cố Triều tìm hiểu rất nhiều cách, làm rất nhiều thứ, hắn thậm chí còn in một bức hình có gương mặt cậu thật to dán khắp quanh phòng, nghĩ rằng làm như vậy hắn có thể nghĩ đến cậu mọi lúc mọi nơi.

Hắn vẫn luôn có thể nhìn thấy cậu một lần nữa, dù chỉ là trong mơ thôi cũng được. Chỉ có điều kết quả đều không đúng như nguyện vọng của hắn.

"Tại sao!?" Cố Triều rống giận đấm mạnh lên tường khiến các các khớp ngón tay trầy da chảy máu, "Tại sao vẫn không thấy?"

Rốt cuộc là còn thiếu sót cái gì?

Bây giờ hắn không chỉ sợ không thể gặp thiếu niên, mà hắn còn sợ đến một ngày nào đó đến cả việc đi ngủ, hắn cũng không thể ngủ được nữa, đến lúc đó đến cả một lý do để có thể nhìn thấy thiếu niên hắn cũng không còn nữa.

Cố Triều chỉ cần nghĩ đến điều này, cả người lập tức suy sụp, hắn sẽ phát điên mất.

Nhưng ngày qua ngày, thoáng chốc đã qua nửa tháng. Công ty vào những ngày gần đây bị một công ty khác mới mọc lên gây ra không ít khó khăn, hắn ngoại trừ lúc ngủ thì phải làm việc liên tục, thường xuyên phải làm việc thâu đêm. Dù cả người đều mệt mỏi đến rã rời nhưng Cố Triều lại thấy như vậy cũng tốt, kéo sự chú ý của hắn vào công việc, chỉ có như vậy hắn mới quên đi tất cả.

Chỉ trong vòng nửa tháng Cố Triều đã gầy đi thấy rõ, cả người tiều tụy, ngoài trừ những lúc làm việc ra thì hắn lúc nào cũng trong tình trạng ngẩn người.

Cho đến một ngày khi hắn từ công ty trở về nhà thì thấy Lâm Đặng đang ngồi trong nhà, phản ứng đầu tiên khi thấy cô chính là kinh ngạc, sau đó hắn khẽ nhíu mày, hỏi: "Em đến đây làm gì?"

Lâm Đặng đưa cho hắn một tấm thiệp: "Em sẽ tái hôn, nếu được anh hãy đến chúc phúc cho em nhé."

Cố Triều nhìn tấm thiệp trên tay cô, hoàn toàn không có ý nhận, nói: "Quan hệ chúng ta bây giờ chưa ổn đến mức có thể đi dự đám cưới chúc phúc lẫn nhau đâu."

Lâm Đặng nghe hắn nói vậy cũng cũng không nói gì, cô đặt tấm thiệp trên bàn rồi nói: "Nếu anh đổi ý thì hãy đến nhé."

Nói xong cô đứng lên, nói: "Em đến đây chỉ có vậy thôi, em về đây."

Lâm Đặng bước qua hắn, nhưng đi được vài bước thì cô ngừng lại, cô thở dài một tiếng rồi quay đầu nói: "Anh đừng để chú Ân phải lo lắng nữa, chú đã lớn tuổi rồi, chẳng lẽ anh bắt chú ấy phải chăm lo cho anh suốt sao?"

Ánh mắt Cố Triều lạnh lẽo: "Không cần em lo, về đi."

Lâm Đặng bất lực thở dài một tiếng, "Dù thế nào anh cũng phải tự chăm sóc tốt cho bản thân chứ? Anh tính để bản thân như vậy mãi sao? Anh có biết bản thân mình bây giờ trông như thế nào không?"

Thấy Cố Triều im lặng, Lâm Đặng hạ giọng khuyên hắn: "Coi như em xin anh, đừng hạnh hạ chính mình nữa. Đừng để mọi người lúc nào cũng phải..."

"Em vừa nói cái gì?" Cố Triều đột nhiên cắt ngang lời cô.

Lâm Đặng khẽ giật mình, khó hiểu nhìn vẻ mặt kinh hãi của hắn, rồi nói lại: "Em nói, anh đừng để mọi người phải lo lắng cho anh nữa."

"Không phải!" Cố Triều kích động nói: "Câu trước nữa."

"Ờ... Đừng hành hạ chính mình?" Lâm Đặng nghi hoặc nhìn Cố Triều, "Em nói gì sai à?"

Cố Triều mở to mắt, trong miệng không ngừng nhẩm đi nhẩm lại câu nói này.

Trong giấc mơ thiếu niên hiện về gặp hắn, cậu đã nói với hắn: "Đừng hành hạ chính mình."

Vào giây phút gắn ngộ ra được cũng đồng thời tát chính mình một cái, hành động này dọa cho Lâm Đặng giật mình, vội vàng giữ tay hắn lại, nói: "Anh điên à? Sao lại đột nhiên đánh mình?"

"Ha ha" Cố Triều hoàn toàn không nghe được Lâm Đặng đang nói cái gì, hắn bật cười, hốc mắt lại trở nên cay xè.

"Mày là đồ ngu." Cố Triều chửi, "Em ấy rõ ràng đã ra yêu cầu, vậy mà mày lại không nhận ra. Đồ ngu."

Trước khi rời đi, thiếu niên đã yêu cầu hắn đừng hành hạ chính mình.

Nói đến đây Cố Triều nhịn không được bật khóc: "Tôi rõ ràng đã đối xử với em như thế... tại sao em còn quan tâm đến tôi?"