“Anh Tề.” Cậu có cảm giác hình như mối quan hệ giữa Cố Triều và Tề Kiệt trở nên căng thẳng, khiến cậu muốn bắt chuyện với anh cũng không được. Hiện tại Cố Triều không còn ở đây, cậu mới mạnh dạn nói chuyện với anh.
“Anh không làm ở Lạc Thủy nữa sao?” Thu Trì hạ giọng hỏi, xung quanh có nhiều người, cậu không muốn ai nghe được cuộc trò chuyện của cậu.
Nhưng vóc dáng Tề Kiệt cao ráo rất nổi bật, thân hình lại rất đẹp, một người có thân hình nổi bật như vậy lại bị thương trên mặt, điều này càng khiến họ bị chú ý nhiều hơn.
“Bị đuổi rồi.” Tề Kiệt không nhanh không chậm nhả ra một câu.
Thu Trì lập tức sửng sốt, Tề Kiệt tiếp quản Lạc Thủy nhiều năm, có thể coi như là một trong những tay chân thân tín của Cố Triều, người có thể đuổi việc được anh, không cần nói thẳng cậu cũng đoán được là ai.
“Tại sao vậy?” Thu Trì nhìn những vết thương trên mặt anh, trong lòng cũng chắc chắn những vết thương này do Cố Triều ban cho. Rốt cuộc Tề Kiệt đã phạm phải lỗi lầm gì mà khiến Cố Triều phải nặng tay như vậy.
Nhìn những vết thương trên mặt Tề Kiệt, Thu Trì không khỏi rùng mình, Cố Triều luôn dùng vẻ mặt dịu dàng đối xử với cậu, dù cậu có làm mình làm mẩy cũng chưa từng tức giận hay nặng lời với cậu, lâu ngày khiến cậu quên mất việc hắn vốn là người rất đáng sợ.
Tề Kiệt im lặng, anh dường như không có ý định trả lời câu hỏi vừa rồi, cậu cũng không làm khó anh. Hai người im lặng cho đến khi Thu Trì vào phòng thi.
“Cậu vào đi, tôi sẽ đứng đợi ngoài này.” Tề Kiệt hiện tại không giống lúc trước, bây giờ anh nói chuyện rất khiêm tốn với cậu, mang cho cậu cảm giác rất xa lạ.
“Vâng.” Thu Trì gật đầu, Tề Kiệt đứng ở hành lang, không một giành viên nào lên tiếng, xem ra Cố Triều đã giải quyết việc này.
Thu Trì thi đến trưa là xong, sau khi buổi thi kết thúc cậu lại cùng Tề Kiệt ra khỏi trường, giữa đường thì bị Lâm Đặng gọi lại.
“Tiểu Trì.” Lâm Đặng từ phía xa chạy đến, cậu và cô không thi cùng phòng, sau khi chạy đến liền hỏi thăm sức khỏe Thu Trì: “Cậu đã khỏe hơn chưa?” Nói ggiữa chừng ánh mắt liếc nhìn qua người đứng bên cạnh cạu, sau khi nhận ra người đó là Tề Kiệt liền tỏ vẻ kinh ngạc, biểu cảm y hệt cậu hồi sáng: “Anh Tề? Nhìn từ xa thì chỉ tưởng là vóc người giống thôi, không ngờ là anh thật.”
Lâm Đặng vốn đang vui vẻ nhưng nhìn thấy vết thương trên mặt anh liền hốt hoảng: “Anh Tề, anh bị thương à? Nhìn nặng quá, anh có làm sao không?”
Trong ấn tượng của Lâm Đặng, Tề Kiệt là người đánh nhau rất giỏi, một mình anh có thể đập một nhóm côn đồ đến kiếm chuyện ra bã mà bản thân không một vết trầy xước, khi nhìn anh bị thương nặng như vậy cô không khỏi kinh ngạc.
“Không sao.” Anh thấp giọng nói.
Tề Kiệt từ lúc xuất hiện tính tình đã luôn không vui, Thu Trì đoán anh không muốn ai nhắc đến vấn đề này quá nhiều. Suy nghĩ một chút Thu Trì liền nắm lấy cổ tay Tề Kiệt nói: “Tiểu Lâm, mình và anh Tề có việc cần phải đi ngay, hẹn gặp cậu sau nhé.”
Nói xong liền kéo Tề Kiệt ra khỏi trường học, Lâm Đặng còn chưa kịp đáp lời thì người đã không thấy bóng dáng. Cô ngơ ngác đứng đó, vẻ mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thu Trì sau khi ra khỏi trường một đoạn rất xa mới thả tay Tề Kiệt ra, nói: “Xin lỗi vì đã đột ngột kéo anh đi.”
Tề Kiệt rũ mắt, nhìn cổ tay mình nói: “Không cần phiền phức như thế đâu.”
Thu Trì nhìn anh nói: “Nhưng mà vẻ mặt anh lúc đó rõ ràng không muốn ai hỏi vấn đề của anh mà.”
Tề Kiệt trầm mặc, không đáp lời cậu. Một lúc sau anh lấy điện thoại ra, nói: “Để tôi gọi xe đến đón.”
Thu Trì thấy anh tính gọi điện thoại liền vội vàng ngăn lại: “Khoan đã anh Tề, em muốn đi đến chỗ này trước khi về nhà.”
Tề Kiệt nhìn Thu Trì dùng cả người cản tay anh lại, đang tính hỏi cậu muốn làm gì thì vẻ mặt lập tức sửng sốt.
“Cậu đứng đây chờ tôi một lát. Đừng đi đâu hết.” Tề Kiệt nói xong liền đẩy cậu ra rồi chạy về phía ngã tư, dáng vẻ vô cùng gấp gáp.
Thu Trì ngơ ngác nhìn anh chạy như ma đuổi, tuy không hiểu anh tại sao lại hành động như vậy, nhưng cậu vẫn rất nghe lời, đứng yên tại chỗ chờ anh.
Chờ một chút Tề Kiệt vẫn chưa quay lại, cậu lại bắt đầu cảm thấy khát nước, phía bên kia đường lại có một siêu thị mini, cậu đi một chút chắc là không sao đâu.
Nghĩ vậy Thu Trì đi qua bên đối diện, vào siêu thị mini mua một chai nước, lúc cậu đi ra vẫn chưa thấy Tề Kiệt quay lại, liền đứng trước cửa siêu thị đợi luôn. Dù sao bên này có mái hiên, có thể che nắng, mát hơn bên kia rất nhiều.
Thu Trì đang uống nước thì bỗng nghe thấy một tiếng mèo kêu, cậu đưa mắt nhìn xuống thì thấy một chú mèo màu đen từ trong hẻm nhỏ bên cạnh siêu thị đi ra.
Mèo nhỏ mở to đôi mắt long lanh nhìn cậu, kêu meo meo hai tiếng. Thu Trì đến chỗ nó, bàn tay của vuốt ve bộ lông mềm mại, mèo nhỏ hình như hiểu ý cậu mà dùng đậu dụi vào ống quần của cậu, kêu mấu tiếng làm nũng.
“Thật đáng yêu.” Thu Trì nắm lấy hai chân trước của mèo nhỏ, đột nhiên lòng bàn tay cậu cảm thấy ướt ướt.
Nghĩ rằng bé mèo này vừa đạp vào nước, cậu liền rút tay ra coi thử, vừa nhìn vào cậu liền ngẩn người. Trong lòng bàn tay cậu in rõ bàn chân màu đỏ của chú mèo, mũi khẽ được mùi tanh thoang thoảng
Thu Trì kinh hãi, cái này rõ ràng là máu!
Thu Trì thấy máu trên tay mình liền nghĩ chân của mèo nhỏ bị thương liền nâng chân của mèo nhỏ lên kiểm tra, nhưng bàn chán của nó hoàn toàn lành lặn, không có một chút tổn thương nào.
Lúc này cậu mới để ý những dấu chân máu của mèo nhỏ ở phía sau, từ trong con hẻm nhỏ kia đi ra.
Trái tim Thu Trì đập thình thịch, cậu thả mèo nhỏ ra rồi bước tới hèm nhỏ nhìn vào trong. Vừa nhìn vào Thu Trì liền che miệng kinh hãi,
“Trời ơi.”
Bên trong con hẻm có một người đang nằm, quần áo rách nát, cả người đều là máu tanh, đầu tóc rũ xuống che khuất gương mặt, không nhìn ra được là còn sống hay đã chết.
Đột nhiên ngón tay của đối phương khẽ nhúc nhích, cổ họng phát ra một tiếng rầm rì đau đớn, gã dường như cảm thấy có người, liền phát ra mấy tiếng rầm rì không rõ nghĩa, âm thanh yếu ớt như muốn cầu xin được cứu giúp.
Thu Trì thấy đối phương còn sống lập tức rút điện thoại ra gọi cho xe cứu thương.
Gọi xong cậu liền nhìn xung quanh, hiện tại là giữa trưa, hai bên đường đều không có người, mấy tiệm hàng quán thì quá xa, cậu không thể bỏ người này lại mà chạy ra đó được.
Hết cách cậu đành phải chạy vào xem đối phương trước, nếu như trên người có vết thương quá nghiêm trọng thì phải tìm cách sơ cứu trước.
“Anh gì ơi, anh ổn không.” Thu Trì hỏi xong liền muốn vả miệng mình một cái, đối phương nhìn thảm như thế này, ổn mới là lạ!
“Anh hãy cố chịu đựng xe cứu thương sắp đến rồi.” Thu Trì vừa nói vừa kiểm tra thương tích trên người gã, gương mặt gã đã bị đánh bầm dập, gương mặt sưng vù lên không thể nhìn ra được hình dạng ban đầu, ở vùng bụng có vết thương rất lớn, máu hầu hết là từ vết thương đó mà chảy ra, hơn nữa vết thương vẫn còn đang rỉ máu.
Hơi thở của đối phương cũng rất yếu ớt.
Thu Trì nhìn vào nhịn không được mà rùng mình, cậu cố kìm nỗi sợ lại, vội vàng cởϊ áσ khoác của mình ra giúp gã cầm máu.
Vải đè lên miệng vết thương khiến gã đau gầm gừ một tiếng, Thu Trì giật mình động tác càng thêm nhẹ nhàng.
“Ráng thêm chút nữa thôi nhé.” Thu Trì nói lời an ủi và động viên đối phương. hy vọng gã có thể nghe thấy và ráng ngượng qua được.
Trong lòng cậu lại rất khẩn trương, miệng không ngừng lẩm bẩm xe cứu thương mau tới, cậu sợ gã sẽ chịu không nổi mà chết. đến lúc đó cậu tuyệt đối là nghi phạm lớn nhất.
“Nướ…” Đôi phương yết ớt kêu lên một tiếng đứt quãng, "… nướ… c "
Nước? Thu Trì rất nhanh đã hiểu ý của đối phương, cậu vội vàng quay lại siêu thị mùa hai chai nước, mở một chai đặt lên môi của gã, giúp gã uống từng miếng nước nhỏ.
Sau khi uống nước xong, tuy vết thương không giảm đi, nhưng hô hấp của anh ta đã không còn yếu ớt đứt quãng như vừa rồi nữa.
“Thu Trì!”
Từ bên ngoài Thu Trì nghe thấy tiếng của Tề Kiệt, cậu không biết làm sao, nếu Tề Kiệt biết, chỉ sợ Cố Triều cũng biết, Cố Triều nhất định sẽ giận cho coi.
Thu Trì do dự một chút rồi cậu quyết định lấy bóp tiền ra, lấy toàn bộ tiền mặt trên người nhét vào túi áo của đối phương, cậu nhỏ giọng nói: “Tôi phải đi rồi, tôi chỉ có ít tiền này thôi, nhưng đủ để anh trả tiền viện phí và thuốc men, anh cố gắng chờ thêm một chút, xe cứu thương sẽ đến ngay.”
“Thu Trì?”
Bên ngoài Tề Kiệt không ngừng gọi tên cậu, Thu Trì vội vàng dùng chai nước còn lại rửa sạch máu trên hai cánh tay, cạu liếc nhìn gã thêm lần cuối rồi chạy ra khỏi hẻm.
Ánh mắt gã khẽ nâng lên, muốn nhìn thấy gương mặt của người tốt vừa cứu giúp mình, nhưng lúc mắt gã có thể mở ra một khe hở nhỏ thì chỉ thấy được bóng lưng. Gã cố gắng nhìn theo bóng lưng ấy, khắc khi vào trong đáy mắt.