Hai người đang nói chuyện vui vẻ thì Thu Trì cảm thấy có ai đó đang kéo ống quần mình. Cúi đầu nhìn xuống thì thấy Tiểu Thất không biết từ bao giờ đã chạy đến bên cạnh cậu.
Lâm Đặng vừa nhìn thấy Tiểu Thất lập tức nhận ra đây chính là cô nhóc mình đã gặp ở buổi tiệc từ thiện kia.
Tiểu Thất cũng chú ý đến cô, nó ngẩn đầu lên, nói một tiếng “Hello” với cô.
“Đây có phải cô bé ở buổi tiệc từ thiện không?” Lâm Đặng ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt ve mái tóc của Tiểu Thất: “Công chúa nhỏ đáng yêu quá.”
“Ừm.” Thu Trì gật đầu xác nhận, lúc này cậu mới chợt nhớ ra mình chưa nói với cô việc Cố Triều đã nhận nuôi Tiểu Thất.
“Tiểu Lâm.” Thu Trì đang tính mở miệng giải thích, nhưng Tiểu Thất đã nhanh miệng giới thiệu bản thân trước.
“Chào chị, em là Cố Tiểu Thất.”
Biểu cảm Lâm Đặng đông cứng, vẻ mặt khϊếp sợ nhìn Tiểu Thất, “Cố Tiểu Thất?”
Cô kinh hãi nhìn Thu Trì lắp bắp hỏi: “Cố, Cố Triều có con từ bao giờ thế? Hắn có con á? Hắn, cái tên đểu cáng đó dám lười dối cậu?”
Càng nói giọng cô càng run rẩy.
Thu Trì: “…”
Thu Trì không thể hiểu nổi Lâm Đặng sao có thể suy nghĩ mọi chuyện theo hướng kia, trí tưởng tượng của cô so với cậu còn cao chạy xa bay gấp mấy lần.
“Là con nuôi.” Thu Trì vội vàng giải thích: “Hai bọn tớ đã nhận nuôi Tiểu Thất.”
Lâm Đặng tỏ vẻ nửa tin nửa ngờ, trong mắt cô Cố Triều có thể làm ra nhiều việc còn tồi hơn thế, nhưng cô nhìn gương mặt của Tiểu Thất thật sự không có nét nào tương đồng với Cố Triều mới tạm tin tưởng.
Lúc này đây Tiểu Thất lại một lần nữa kéo ống quần Thu Trì, rồi đưa tay chỉ về một hướng rồi nói: “Thân ái, đằng kia.”
Thu Trì và Lâm Đặng đưa mắt nhìn theo hướng tay Tiểu Thất chỉ, nhưng cũng chỉ thấy khắp xung quanh đều là người với người.
Ở đó có cái gì à? Thu Trì thầm nghĩ, thậm chí cậu còn nheo mắt muốn nhìn cho rõ nhưng dù có cố thế nào cũng chẳng thấy có gì khác lạ.
Có vẻ Lâm Đặng cũng cảm thấy thế, cô cúi đầu đầu nhìn Tiểu Thất hỏi: “Em đang chỉ cái gì vậy?”
Tiểu Thất nhìn Lâm Đặng có chút bối rối, bàn tay nắm lấy ống quần Thu Trì siết chặt.
Đúng lúc này Thu Trì cũng lập tức hiểu ra ý tứ của Tiểu Thất, xem ra Tiểu Thất không phải muốn cậu nhìn theo hướng mà nó chỉ, mà là muốn cậu đi theo nó.
Có vẻ xem ra có chuyện nó muốn cho cậu xem nhưng không muốn Lâm Đặng liên lụy vào.
Nghĩ như vậy, Thu Trì lập ôm Tiểu Thất lên. Năm tuổi nhưng cả người Tiểu Thất núng nính, ôm lên rất nặng tay, lần nào ôm lên cũng nặng hơn lần trước. Thu Trì ước tính Tiểu Thất bây giờ chắc phải gần ba mươi cân, đã vào giai đoạn béo phì của trẻ nhỏ rồi, sau này phải nhắc chú Ân về chế độ ăn của Tiểu Thất mới được.
“Tiểu Lâm, tớ ra phía kia xem thử một chút, cậu cứ vui chơi thỏa thích đi nhé.” Thu Trì nói.
“Để tớ đi với cậu.” Lâm Đặng đề nghị, dù sao cô cũng chẳng làm gì, chi bằng cùng đi với nhau.
Thu Trì dĩ nhiên không thể để Lâm Đặng đi theo, những lúc thế này chỉ có thể nhờ vào sức công phá của trẻ con thôi.
Thu Trì nhẹ nhàng vỗ mông Tiểu Thất hai cái. Hai người như đọc được suy nghĩ của nhau, Tiểu Thất lập tức ôm lấy Thu Trì ra vẻ hờn dỗi mà nói: “Không được, bí mật này Tiểu Thất chỉ muốn cho thân ái coi thôi!”
Nói rồi còn giả bộ sụt sịt mấy tiếng, gương mặt đáng thương lại vừa đánh yêu, người lớn nhìn thấy đều phải thương tiếc.
Thu Trì vừa nhìn đã cảm thán, cái trình độ diễn xuất này lớn lên không làm diễn viên thật sự rất uổng phí. Cố Triều và Tiểu Thất không có chung huyết thống, nhưng Thu Trì lại nhận ra có vài điểm tương đồng trong tính cách của hai người, ví dụ như trình độ diễn xuất tỏ vẻ đáng thương này, hạng nhất hạng hai phải luôn phiên nhau mà đứng.
“Xin lỗi nhé Tiểu Lâm.” Thu Trì cười cười nói, vẻ mặt có phần bất đắc dĩ: “Tớ đi một chút rồi quay lại ngay.”
Trẻ con bướng bỉnh là chuyện bình thường, Lâm Đặng thấy vậy cũng không đòi theo nữa, cô chỉ vào đám lớp trưởng đằng kia rồi nói: “Không sao, tớ ra đó cùng đám lớp trưởng chơi, cậu cứ đi đi.”
Thu Trì gật đầu, cậu giả vờ dỗ dành Tiểu Thất, rồi quay người rời đi.
Sau khi không còn thấy Lâm Đặng, Tiểu Thất lập tức thu lại vẻ mặt đáng thương, chỉ về hướng ban nãy nói: “Thân ái, Cố Triều đang ở đó.”
Nơi mà Tiểu Thất chỉ là hướng đi ra khu vườn phía sau, nơi đó có cây cối vườn hoa rất đẹp, nhưng Thu Trì rất ít khi đi ra đó.
Hơn nữa chỗ đó chính là nơi mà Cố Triều bị ám sát, nhưng Trần Dụ lại là người chết thay.
Thu Trì giật mình: “Cố Triều ở đó làm gì?”
“Không biết.” Tiểu Thất nói: "“Thân ai đi xem là rõ.”
Ban nãy Cố Triều để cậu lại vui chơi cùng bạn bè, một mình đi chào hỏi khách khứa, sau đó cậu cũng không để ý, vậy mà chỉ trong chốc lát đã đi đến khu vườn phía sau.
Chỉ là Thu Trì không hiểu, Cố Triều đã biết vị trí xảy ra tại sao còn ra phía đó làm gì.
Trong lòng dãy lên lo lắng bất an, Thu Trì bước chân càng lúc càng nhanh hơn.
Nhưng Thu Trì không ngờ, giữa đường lại có người chạy đến chào hỏi cậu, thân phận cậu và Tiểu Thất trong nháy mắt trở nên vô cùng nổi tiếng, việc Cố Triều yêu một nam thanh niên và có một cô con gái năm tuổi đã không khiến ít người xôn xao.
Đối với những người làm kinh doanh thì hai người bọn họ chính là chỗ tốt nhất lấy lòng Cố Triều.
Người làm kinh doanh đều là cáo già, Thu Trì thật sự không giỏi đối phó với mấy người như vậy, trước giờ cậu đều có Cố Triều bảo vệ cho nên mấy phương diện này càng thêm phần ngây thơ.
Cuối cùng cậu chỉ qua loa chào hỏi một câu sau đó lấy cớ bản thân không khỏe mà rời đi trước.
Cuối cùng cũng ra khỏi sảnh chính, Thu Trì tiếp tục đi dọc hành lang lối liền với cửa dẫn ra khu vườn phía sau.
Biệt thư của Cố gia rất lớn, dường như có thể là sánh ngang với một lâu đài nhỏ, Thu Trì trước có đi tham quan qua và đã thuộc từng vị trí khu vực trong nhà nhưng ngoài nhà ăn phòng khách và phòng ngủ, cùng với phòng vẽ ra thì những chỗ khác Thu Trì hầu như chẳng đi tới. Cho nên bây giờ đi vào chỗ này Thu Trì vẫn có cảm giác mới lạ như lần đầu đến chỗ này vậy.
Thu Trì vừa đi vừa thầm nói, trong nhà này phần lớn đều là đàn em của Cố Triều, người làm tính thêm chú Ân chỉ có sáu người, nhà rộng như vậy, người làm chắc hẳn mỗi ngày lau dọn cũng đều rất cực.
Cậu nghe trước kia chú Ân kể, gia chủ đời trước chính là ba của Cố Triều thật ra người làm đông hơn gấp bốn lần. Chỉ là tính Cố Triều lúc đó vô cùng đa nghi, những người bên cạnh đều có thể phản bội hắn bất cứ lúc nào, ngoài Diệp Tu thì hắn không tin tưởng bất cứ ai, cho nên không muốn quá nhiều người ở bên cạnh mình, sau này thuê người làm cũng phải vượt qua tiêu chí vô cùng gắt gao.
Vừa đi vừa nghĩ Thu Trì chẳng mấy chốc đã đến khu vườn phía sau. Cậu đi xung quanh tìm kiếm Cố Triều, chỉ trong chốc lát đã loáng thoáng nghe được tiếng người nói chuyện đằng xa.
Tiếng người xì xào nói chuyện, Thu Trì không nghe ra được nội dung, hơn nữa tiếng xì xào đó không chỉ có một hai giọng nói, mà có đến hơn mười giọng nói khác nhau.
Trong tiếng nói chuyện đó Thu Trì nghe loáng thoáng có tiếng Cố Triều, nhưng lẫn trong tiếng nói của hắn có xen lẫn với một âm thanh giống như của một người câm cố nói chuyện vậy.
Thu Trì thấy làm khó hiểu vội vàng bước nhanh vê phía giọng nói phát ra, quả nhiên cậu đã thấy bóng lưng của Cố Triều ở phía trước.
“Anh…” Thu Trì cất giọng gọi môt tiếng, đột nhiên có một thứ gì đó bay rất nhanh, lao vυ"t qua mặt cậu rồi đâm thẳng xuống đất phía sau.
Thu Trì giật mình, cậu hoàn toàn không thể phản ứng cho đến khi nhận ra mặt mình bị rách một đường mỏng, mà phía sau cậu, nơi mà cái vật bay qua kia tiếp đất xuất hiện một cái lỗ đang bốc lên một làn khói mỏng.
Vết thương trên mặt chảy máu, dây thần kinh lúc này mới phát ra cảm giác đau đớn, Thu Trì nhìn phía sau, mặt mày tái mét, hai chân run rẩy đứng không vững mà khụy xuống đất.
Tiểu Thất cũng kinh hãi mà ôm chặt lấy cậu, nhìn thấy vết thương trên gương mặt Thu Trì, nó liền mếu máo như sắp khóc.
Hai người thật sự bị việc bất ngờ vừa rồi dọa cho cả người đều kinh hồn bạt vía.
“Bé cưng!”
Lúc này Thu Trì nghe được giọng Cố Triều gào lên, sau đó cả người cậu đều được Cố Triều ôm vào lòng che chắn.
Thu Trì cả kinh, không biết Cố Triều đã chạy đến chỗ mình từ lúc nào, nhưng giờ là lúc cậu không thể nghĩ đến việc này, nhìn vết đạn trên mặt đất, Thu Trì ôm lấy Tiểu Thất, nắm chặt lấy cánh tay hắn nói: “Anh ơi, chạy mau!”