Bữa tiệc nhanh chóng tàn cuộc, một ngày lại trôi qua mà không nghe tin ai phải bỏ mạng, Thu Trì thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng qua được cửa ải này.
Nhưng Thu Trì càng nhẹ nhõm hơn là cậu có thể đem mấy bαo ©αo sυ giấu hết. Đợi đến khi Cố Triều đi tắm cậu mới mang toàn bộ giấu vào ngăn kéo ở trong tủ đồ của mình.
Tối hôm ấy, hai người nằm trên giường ôm chặt lấy đối phương.
Cố Triều gối lên cánh tay Thu Trì, hai tay vòng qua ôm chặt eo cậu, vùi mặt vào lòng ngực cậu, tham lam ngửi mùi hương trên người cậu.
Rõ ràng là dùng chung một loại sữa tắm, cớ sao Cố Triều lại cảm thấy nó vô cùng khác biệt, dễ chịu đến mức hai mắt hắn híp lại, biểu cảm trên khuôn mặt tỏ vẻ cực kỳ tận hưởng.
Còn Thu Trì là lần đầu tiên được ôm Cố Triều như vậy, bình thường đều là cậu rúc vào lòng ngực hắn thôi, ôm như vậy cậu cảm thấy rất đặc biệt.
Vốn dĩ cậu muốn mở quà nhưng ôm Cố Triều như vậy cũng không tệ, quà để qua ngày mai hẵng mở cũng được.
“Ngày mai nghỉ học một hôm nhé.” Cố Triều rúc trong lòng cậu đột nhiên nói: “Chúng ta đi hẹn hò.”
Thu Trì nhớ đúng là Cố Triều có nói sau khi qua sinh nhật hắn thì cậu hãy xin nghỉ một ngày.
Chỉ là bây giờ Thu Trì mới biết là Cố Triều lên kế hoạch để đi hẹn hò vào ngày ấy.
Nhưng mà nghe hắn nói vậy Thu Trì bỗng nhiên ngẫm nghĩ, quả thật là từ khi bên nhau đến giờ, sống chung thì cũng đã sống chung rồi, chuyện nên làm cũng đều đã làm cả rồi, nhưng cả hai đều chưa từng hẹn hò chính thức lần nào.
Gần cuối năm là thời điểm bận rộn nhất, cuối năm cậu bận rộn với việc học hành thi cử, đồ án nhiều vô số kể, còn Cố Triều dĩ nhiên là công việc ngập cả đầu, lắm lúc không kịp ăn cơm, bận đến không thở nổi.
Nhưng dù bận đến mấy thì Cố Triều vẫn về nhà đúng giờ để có thể cùng Thu Trì ăn cơm tối.
Để có thể dành ra một ngày nghỉ này, hắn đã phải làm việc điên cuồng cả một tháng, mỗi đêm đều đợi Thu Trì đi ngủ hắn mới lén lút lấy máy tính ra làm việc, làm đến gần năm giờ sáng mới thôi. Lúc đó mỗi ngày hắn ngủ không quá ba tiếng, nhưng vì tránh để Thu Trì nhìn thấy lo lắng, hắn mỗi ngày đều ép mình phải tính táo, nhiều lúc hắn phải dùng kem che đi quần thâm trên mắt.
“Vâng ạ.” Thu Trì cười nói: “Chúng ta hình như đảo ngược quá trình rồi thì phải.”
Người khác là thổ lộ trước, hẹn hò rồi mới lên giường, còn cậu và hắn lên giường trước, thổ lộ rồi mới đi hẹn hò.
Sau đó Thu Trì mới nhớ ra việc gì đó liền thích thú nói với Cố Triều: “Anh nhớ Ngạn Từ Dương không? Người đã cứu em đo.”
Cố Triều im lặng một chốc, sau đó mới chậm rãi gật đầu, cổ họng vừa chua vừa đắng nói: “Nhắc đến y làm gì?”
Chua vì Thu Trì gọi tên một người đàn ông khác, dù hắn biết rõ mối quan hệ giữa hai người, nhưng giấm đổ thì không thể cản.
Đắng vì ngày hôm đó người bên cạnh cậu ngay giây phút nguy hiểm nhất lại không phải là hắn, lúc đó hắn không thể làm gì ngoài trừ việc cầu nguyện cho cậu. Khi ấy, hắn mới biết bản thân mình cũng có chuyện không thể làm được, nỗi bất lực khiến lòng ngực không ngừng siết chặt, đau đớn biết bao.
Cố Triều rúc mặt trong lòng Thu Trì, không muốn để cậu nhìn thấy biểu cảm bây giờ trên gương mặt hắn, nhưng cánh tay đang ôm cậu lại càng siết chặt, càng khiến khoảng cách đã hẹp nay còn hẹp hơn, sát đến không còn kẽ hở.
Chỉ cần Thu Trì có thể sống một cuộc đời vô lo vô nghĩa, hắn nguyện thay cậu gánh thảy hết mọi nỗi đau, gánh hết tất thảy mặt đen tối của thế giới này, để cậu có thể rực rỡ tiến về nơi có ánh sáng.
Thu Trì không thấy được cảm xúc hay suy nghĩ của hắn, cậu vô tư nói: “Hình như Ngạn Từ Dương và Lâm Đặng biết nhau á. Trong tiểu thuyết không có nhắc đến y, vậy mà bây giờ lại xuất hiện rồi còn nói là quen biết Lâm Đặng từ hồi còn tấm bé. Kỳ diệu ghê á.”
Chỉ có mỗi Thu Trì là không hiểu rõ được bản chất thật của thế giới này, những gì cậu biết đều chỉ là những con chữ miêu tả trên những trang giấy.
Nó viết thế nào, cậu tin như thế, không có nửa điểm nghi hoặc. Để có thể khiến một Thu Trì ngây thơ đánh yêu không nhớ bất cứ thứ gì như vậy, đều là do hắn đã đánh cược cả sinh mạng của mình để đổi lấy.
Cố Triều sau khi tiếp nhận ký ức, so với Thu Trì hắn càng biết rõ tận tình về thế giới này. Dĩ nhiên biết rõ mối quan hệ của Ngạn Từ Dương và Lâm Đặng, nhưng hắn sẽ không nói thẳng cho cậu biết.
“Em nói thế giới này chỉ là một cuốn tiểu thuyết.” Cố Triều nói: "Thế giới trong tiểu thuyết nhìn thì rộng lớn nhưng thật ra lại rất chật hẹp. Thế giới mà em thấy khi đọc chỉ là một bề nổi của nó, nhưng ẩn sau lớp bên dưới sẽ không bao giờ được khai phá. Người đọc dõi theo câu truyện chỉ muốn nhân vật chính ở đoạn kết hạnh phúc bên nhau, họ có thể nghĩ vô vàn câu truyện hạnh phúc sau đó, nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ của họ, họ làm sao có thể biết được khi câu truyện kết thúc, không còn tác giả dẫn dắt, nhân vật chính sẽ phải trải qua những gì. Thật sự hai nhân vật chính sẽ hạnh phúc bên nhau cả đời sao, không có gì là chắc chắn cả. .
Quen biết cũng đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên Thu Trì thấy Cố Triều nói dài đến như vậy, những lời hắn nói Thu Trì câu hiểu cậu không, nhưng Cố Triều sau khi biết bản thân là nhân vật chính tiểu thuyết lại có suy nghĩ như vậy ư? Giống như hắn thấu hiểu tất cả, cũng giống như, giống như…
“…Giống như, anh thật sự đã trải qua việc này vậy.”
Cho nên hắn mới thấu hiểu đến thế.
Cố Triều lúc này mới ngẩn đầu, nhẹ nhàng hôn lên cằm cậu, khẽ nói tiếp: “Ý anh là gì em đọc không có miêu tả rõ về quá khứ của Lâm Đặng như thế nào, tác giả không nhắc đến, không có nghĩa là Ngạn Từ Dương không tồn tại, không có nghĩa là không được phép quen biết Lâm Đặng.”
Thu Trì lần này hiểu ý hắn, cậu nói: “Vậy không phải là do nam chính là anh không làm theo cốt truyện nên thế giới này mới đưa nhân vật khác lên làm nhân vật chính thay anh hả?”
“Ngốc.” Cố Triều nói: "Thế giới này không thể quản nhiều như vậy đâu, vô vàn khả năng sẽ xảy ra, em không biết ngày mai mình sẽ trải qua cái gì, bất kỳ ai cũng đều là nhân vật chính trong câu chuyện của riêng mình, nhưng không phải nhân vật chính nào cũng bắt buộc phải là kết thúc có hậu. Nếu không trên thế giới này ai ai cũng thành công, chả có ai thấy bại nữa hết.
Cố Triều ôm cậu thật chặt, bàn tay đeo nhẫn giơ cao, hắn chăm chú nhìn nó, trong mắt đều là niềm vui sung sướиɠ, hắn dịu dàng nói: “Bé cưng, những điều anh vừa nói, em không cần phải hiểu, nhưng có một chuyện anh muốn em phải biết rõ. Mặc kệ nhân vật chính về sau có sống hạnh phúc hay không thì anh và em nhất định sẽ hạnh phúc bên nhau cả đời. Anh sẽ mãi mãi bên cạnh em, đến khi cả hai đầu tóc bạc phơ, trở thành hai ông lão lú lẫn. Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, anh hứa với em đấy.”
Thu Trì hai mắt mở to, vẻ mặt không giấu nổi sự kinh ngạc, hai mắt cậu dần nhèo đi vì nước mắt, hôm nay Cố Triều đã khiến cậu đã trải qua quá nhiều niềm vui chưa từng có trong cuộc đời.
Ngày hôm nay nhất định là ngày quan trọng nhất của cuộc đời cậu.
Không kìm được hạnh phúc mà bật cười, “Vâng.”
Nhưng sau đó cậu lại thêm: “Có một câu anh nói sai rồi, em biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì đó nha.”
Cố Triều nhìn cậu, Thu Trì dõng dạc nói: “Ngày mai chúng ta sẽ đi hẹn hò.”
Cố Triều bật cười, khẽ đáp một tiếng: “Ừ, bé cưng đoán đúng rồi.”
Sau đó hai người im lặng ôm nhau như vậy, không cần dùng ngôn từ cũng có thể thấu hiểu đối phương hết thảy.
Một đêm bình yên an giấc.
Ngày hẹn hò đầu tiên vô cùng quan trọng, cả hai đều dậy cực kỳ sớm, bởi lẽ cả hai đều háo hức về buổi hẹn hò đầu tiên này.
Cố Triều ngồi dậy trước, hắn khẽ hôn lên trán cậu, nói: “Bé cưng chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Thu Trì đáp lại bằng cách hôn chụt một cái lên má hắn.
Thu Trì hỏi: “Chúng ta sẽ đi chơi ở đâu vậy ạ?”
Cố Triều ánh mắt cưng chiều, “Trước tiên ăn sáng đã nhé.”
Sau khi ăn sáng xong, Cố Triều đưa Thu Trì đến một viện bảo tàng mỹ thuật cực kỳ lớn, nó là bảo táng lớn nhất đất nước này, treo vô vàn tác phẩm xuất của họa sĩ trong nước và ngoài nước. Thu Trì vừa nhìn bên ngoài thôi mà trái tim đã không ngừng rạo rực, hai mắt sáng rực như ánh sao.
Cậu biết nơi này, đây chính là nơi tổ chức cuộc thi nghệ thuật mùa thu năm sau, là sự kiện đem đến thành công cho Lâm Đặng, là cuộc thi mà hàng vạn những thi sinh có niềm yêu thích hội họa như cậu thi nhau trổ tài.
Quán quân của cuộc thi, tác phẩm sẽ được đóng khung và treo và trừng bày ở vị trí chung tâm, đó chính là nơi sáng giá nhất của bảo tàng.
“Cuộc thi năm sau em có tham gia đó.” Thu Trì hí hửng nắm tay Cố Triều tung tăng đi vào bên trong.
“Ừm.” Cố Triều nói: “Đã nghĩ ra được đề tài chưa?”
Đề tài cuộc thi là tự do, ban tổ chức sẽ nhìn vào cảm xúc của họa sĩ thông qua tác phẩm để bình chọn.
“Cuộc thi có ba vòng, hai vòng đầu tiên em đã nghĩ ra được rồi, chỉ có vòng cuối là chưa nghĩ ra.” Thu Trì nhìn hắn, ánh mắt cong lên mỗi khi cậu cười, “Nhưng bây giờ thì em nghĩ ra vòng cuối cùng mình phải vẽ cái gì rồi.”
Hai người vừa đi vừa nói chẳng mấy chốc đã đến được vị trí trung tâm kia, ở đó hiện tai đang trưng bày tác phẩm của quán quân cuộc thi trước.
Đó là một bức tranh sơn dầu một cách đồng hoa hướng dương nở rộ, ánh sáng trên bầu trời tỏa ra khiến những cánh hoa phủ thêm một tầng sắc rực rỡ. Dù đang ở bên ngoài nhìn nhưng Thu Trì lại có cảm giác như chính mình đang ở bên trong bức tranh, cậu đứng giữa vườn hoa hướng dương, hương thơm của hoa ngọt ngào dạy vị khứu giác. Cảm nhận từng tia nắng từng cơn gió thổi qua cánh đồng, khiến từng cành hoa nghiêng ngả, nhưng chúng rất nhanh lại đứng thẳng, kiên cường bất khuất. Mọi thứ xung quanh đều khiến cậu cảm thấy bình yên vô tận, khiến cậu muốn đắm chìm vào sự bình yên này mãi mãi.
Người đã vẽ ra tác phẩm này, chắc hẳn cũng đã đắm chìm vào sự bình yên này, tác giả thổi hồn vào từng lớp màu, lay động trái tim bất kỳ ai nhìn thấy được nó.
Thu Trì có thể cảm nhận được trái tim rạo rực không ngừng vì phấn khích. Cậu nhìn xuống bên dưới muốn tìm tên tác phẩm.
Tác phẩm tên là “Đồi Hướng Dương”
“Đây thật sự là một tác phẩm xuất sắc.” Thu Trì nhìn nó: “Liệu em có thể tạo nên được một tác phẩm lay động trái tim người khác như vậy không?”
Đây đúng là một tác phẩm xuất sắc, Cố Triều không quá yêu thích mỹ thuật cũng phải nhìn nó hồi lâu. Khi cậu nói lên cậu ấy, Cố Triều lặng lẽ nhìn cậu rồi đưa tay lên xoa nhẹ mái tóc cậu, nói: “Bé cưng rất giỏi, em nhất định sẽ chiến thắng.”
Hắn nhớ kết quả cuối cùng thuộc về Lâm Đặng, nhưng khi ấy Thu Trì đã không còn cho nên cuộc thi sẽ không có mặt cậu.
Lâm Đặng là một thí sinh tài năng, hắn không phủ nhận, cô truyền đạt cảm xúc qua bức họa rất tốt, khắc họa cảm xúc của chính cô. Nhưng tranh Thu Trì vẽ, hắn cũng đã thấy rất nhiều, hắn cón thể khẳng định tài năng và thiên phú của cậu tuyệt đối không thua kém gì cô cả, thậm chí có thể còn cao hơn cô một bậc.
Hơn nữa phong cách và lối vẻ của hai người cũng khác nhau hoàn toàn. Nếu nói Lâm Đặng có thể đem cảm xúc của mình vào bức họa để lay động trái tim người khác, thì Thu Trì chính là đem cả linh hồn của mình vào đấy, khắc lên một thế giới sắc màu chỉ riêng cậu mới có.
-----------
Kể mọi người nghe một ngày trầm cảm của tôi vào hôm qua.
Hôm qua tôi đột nhiên dở hơi lên mạng tra thử tên tác phẩm của mình, sau đó phát hiện tác phẩm vậy mà được đánh giá cao phết, thậm chí còn được donate luôn, nhưng dĩ nhiên người nhận được donate không phải là tôi rồi ha ha ¯(◉‿◉)/¯.
Thậm chí tôi còn thấy mục Shopee có tên tác phẩm luôn, tôi kiểu bất ngờ luôn á. •́ ‿ ,•̀ Là ai! Là ai đã lên tận Shopee gõ từ khóa thế?
Sau đó tôi còn trầm cảm hơn là phát hiện có người đăng lại tác phẩm của tôi ngay trên chính app luôn, còn không thèm đổi tên luôn á mọi người.
Dù bạn ấy mới chỉ đăng có hai chương thôi, nhưng tôi vừa tức lại vừa buồn. Bị đăng lên wed khác thì tôi không nói, cái đấy app không bảo vệ nổi tác phẩm đã ký hợp đồng, tôi nhìn riết cũng quen. Nhưng tại không thể bảo vệ nổi bản quyền trên chính app luôn thế.
Mọi người giúp tôi report tác phẩm của bạn ấy nha, hôm qua tôi làm rồi, muốn mọi người giúp tôi một tay gỡ tác phẩm mà bạn đó đăng lên nhé. Mọi người gõ tên tác phẩm lên thanh tìm kiếm là ra nha.
Sự việc lần này khiến tôi có ý định muốn chuyển nhà luôn á, nhưng mà tại lười cũng chưa biết có app nào khác tốt hơn hay không, cho nên tôi trước mắt vẫn sẽ cấm trụ tại đây, chỉ là thất vọng về app đã nhiều lại càng nhiều.