[Hệ Thống Xuyên Thư] Sau Khi Xuyên Qua Nam Chính Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Tôi

Chương 143




Xe rất nhanh sau đó đã về đến nhà, Thu Trì đứng ở trước cửa trong lòng không khỏi căn thẳng. Nếu thật sự là người thân của cậu, không biết họ sẽ như thế nào.

Cố Triều nhìn cậu, một cánh tay vòng qua vai, ôm cậu vào lòng ngực, cúi đầu nhẹ nhàng nói vào tai cậu: “Không sao đâu, có anh ở đây.”

Thân nhiệt Cố Triều luôn trái ngược với vẻ bề ngoài của hắn, cảm nhận được thân nhiệt ấm áp quen thuộc, Thu Trì giống như động vật nhỏ theo bản năng dựa sát vào người hắn.

Trái tim Cố Triều giống như bị cào nhẹ một cái, thời gian này hắn thật sự là nghẹn sắp hỏng.

“Em cứ bình thường là được, có anh ở đây chống lưng cho em.” Bóng dáng Cố Triều to lớn, dễ dàng che phủ đi Thu Trì, giúp cậu che chắn gió lạnh phía sau, ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn cậu, Thu Trì trong phút chốc cảm thấy hắn không chỉ giúp cậu che gió chắn mưa, dù cả trời đất có sập xuống thì Cố Triều nhất định cũng không để cậu chịu một chút ủy khuất nào.
Thu Trì cong môi cười, ngửa đầu nhìn hắn, ánh mắt đen của cậu rực sáng tựa như cậu cất giấu cả một dãi ngân hà bên trong.

Lo lắng, căng thẳng, hồi hộp, trong phút chốc đã không còn, trong lòng bây giờ giống như một mặt nước tĩnh lặng, cậu bình tĩnh vô cùng.

Thu Trì mở cửa đi vào nhà, Ân Trung đã đợi sẵn ở cửa, vừa thấy cậu liền theo bản năng của người cha mà nở một nụ cười hiện từ, giúp cậu cầm lấy áo khoác, sau đó mới nhìn Cố Triều gật đầu một cái.

“Khách đã chờ từ lâu, hiện tại vẫn đang ở phòng khách.” Ông nhẹ giọng nói.

Cố Triều gật đầu, vòng tay ôm eo Thu Trì đi vào.

Eo Thu Trì rất bé, dù hiện tại đã bị hắn nuôi trở thành bụng nước lèo thì hắn vẫn cảm thấy chỉ một cánh tay cũng có thể ôm gọn eo của cậu.

Trong phòng khách lúc này có ba người đang ngồi, một nữ hai nam, mà một người trong số đó Thu Trì lại quen biết.
Nhìn thấy y cậu không khỏi kinh ngạc, lần đầu nhìn Ngạn Từ Dương cậu không phải không nghĩ qua nhưng khi ở trong tình huống này cậu vẫn không nhịn được mà kinh ngạc.

Chẳng lẽ máu chó như cậu nghĩ thật à?

Ba người dường như cũng đã nhìn thấy cậu, cả ba đều đồng thời đứng lên, người phụ nữ và người đàn ông còn lại nhìn cậu với ánh mắt ửng đỏ, hai tay nắm chặt dường như đang kìm nén sự kịch động trong lòng.

Cuối cùng người đàn ông không nhịn được mà tiến lên, hai mắt đẫm lệ nhìn cậu, bàn tay vươn ra muốn chạm vào cậu, xúc động hỏi: “Cháu là Thu Trì?”

Thấy có người lạ đột nhiên lại gần, Thu Trì liền hành động theo bản năng lùi lại, nép sát vào người Cố Triều, bàn tay nắm chặt tay áo hắn.

Cố Triều cũng vòng tay qua ôm vai cậu, kéo cậu vào lòng ngực hắn, nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, có anh ở đây.”
Động tác của người đàn ông cứng lại, Ngạn Từ Dương liền đi lên vỗ nhẹ lên vai ông, nói: “Ba, đừng dọa em ấy.”

Người đàn ông tên là Ngạn Tân, ông rất nhanh đã bình tĩnh lại, lùi lại về vị trí cũ nói: “Xin lỗi, là ba quá vội vàng.”

Ngạn Tân nhìn cậu nở một cười hiền từ, từ tốn nói:“Chào cháu Thu Trì, Bác tên là Ngạn Tân, là anh trai của mẹ cháu.”

Từ lúc nhìn thấy Ngạn Từ Dương, Thu Trì cũng đã ngờ ngợ đoán được rồi, chỉ là chính miệng xác nhận vẫn khiến cậu cảm thấy không thể tin được, có chút không chân thật.

“Cháu chào hai bác ạ.” Thu Trì cúi thấp đầu.

Nhìn bộ dạng bối rối khép nép của cậu, Cố Triều dở khóc dở cười, ai không biết nhìn vào còn tưởng ba người kia mới là chủ nhà.

Bàn tay phía sau lưng cậu không ngừng vỗ nhẹ, sau đó dẫn cậu ngồi xuống ghế, còn hắn ngồi sát ngay bên cạnh cậu, đối diện là gia đình Ngạn Từ Dương.

Thu Trì ngồi thẳng lưng, dù đã cố nhưng khi đối diện thật sự vẫn không thể tránh khỏi căng thẳng. Cậu cố hít một hơi thật sau để bản thân giảm bớt chút căng thẳng, cuối cùng hỏi ra nghi vấn trong lòng mình.

“Bác nói bác là anh trai của mẹ cháu, nhưng mẹ cháu đâu phải họ Ngạn.” Thu Trì nhìn Ngạn Từ Dương, dù muốn phủ nhận nhưng nhìn người có gương mặt hao hao giống mình như vậy thì cũng chẳng phủ nhận nổi.

Nhưng ánh mắt và thần thái không bao giờ có thể giống nhau. Ánh mắt luôn toát ra vẻ tự tin và kiên định kia là thứ mà cậu có đầu thai mấy kiếp nữa cũng không thể nào có được.

“Về việc này thì cho anh xin lỗi em.” Ngạn Từ Dương giống như biết trước nghi vấn của cậu, y lấy ra một tập phong bì đã được niêm phong, đẩy đến trước mặt Thu Trì nói: “Lần gặp nhau ở bệnh viện, anh đã trộm lấy tóc của em đi xét nghiệm.”

Thu Trì lập tức nhớ ra, trước khi Ngạn Từ Dương đi, y quả thật có xoa đầu mình, thì ra lúc đó y đã lấy đi tóc của cậu.

Ánh mắt nhìn vào phong bì, Thu Trì căng thẳng cầm lên, Cố Triều từ đầu đến giờ đều im lặng lúc này ghé sát vào tai cậu nói nhỏ: “Đừng căng thẳng. Anh mở giúp em nhé.”

Thu Trì lắc đầu, cậu không thể cái gì cũng nhờ Cố Triều được, việc này phải do chính tau cậu làm mới được.

Thu Trì lén hít một hơi thật sau rồi tháo niêm phong trên phong bì ra, thật sự là giấy khám xét nghiệm ADN. Thu Trì nhanh chóng đọc đến hàng cuối cùng, kết quả xét nghiệm lên đến 90%, cậu và Ngạn Từ Dương thật sự có cùng huyết thống.

Ngạn Tân vẫn luôn nhìn cậu, trên gương mặt đều là dáng vẻ đau lòng, cùng hối hận không nguôi, ông đưa tay lên day nhẹ khóe mắt, cố gắng kìm sự xúc động nói: “Tên tuổi thì chỉ có thể dùng tiền là có thể thay đổi được, muốn từ họ Ngạn đổi sang họ Trần không hề khó.”

Nói đến đây, Ngạn Tân hơi ngẩn đầu thở ra, biểu cảm day dứt, trong ánh mắt đều là sự ăn năn hối hận.

Ông nói: “Gia đình bác đến đòi ông nội đã đi sang Pháp định cư, đến giờ bác vẫn còn nhớ rất rõ, Ngạn Dao vì Thu Thành mà cãi nhau một trận lớn với ba mẹ của bác. Ba mẹ của bác lúc ấy không thể chấp nhận được Thu Thành, họ cho rằng hoàn cảnh của ba cháu không xứng với Ngạn gia, xứng với Ngạn Dao. Ba bác lúc ấy thật sự là rất tức giận cho nên đã mắng em ấy, nói em ấy nếu như còn tiếp tục quen Thu Thành thì cút khỏi nhà, từ giờ trong nhà không có đứa con gái nào tên Ngạn Dao cả.”

Thu Trì nghe xong không khỏi sửng sốt, cậu không ngờ cái hố này cũng sâu như vậy.

Ngạn Tân nén một tiếng thở dài nói tiếp: “Ba của bác lúc ấy cũng chỉ là quá tức giận nên mới buột miệng thốt ra những câu như vậy, phận là ba mẹ sao có thể không đau lòng vì con cái cãi lại mình cơ chứ, sao có thể đành lòng để con mình ra ngoài chịu khổ. Chỉ là không ngờ rằng Ngạn Dao lại thật sự bỏ đi, lúc ấy bác không có ở nhà cho nên không thể ngăn cản em ấy…”

Nói đến đây giọng Ngạn Tân run lên, kìm không được xúc động trong lòng, hai mắt đỏ hoe nói: “Đợi đến khi bác quay về và biết mọi việc thì đã quá muộn, ba mẹ bác lúc đó chỉ nghĩ rằng để em ấy chịu khổ bên ngoài ít hôm, chịu không nổi thì buộc phải quay về thôi. Nhưng đó lại là lần cuối cùng gia đình bác nhìn thấy em ấy.”

“Bác lúc sau khi biết chuyện đã tìm Ngạn Dao khắp nơi, nhưng tìm thế nào cũng không có tung tích gì. Không ngờ nó thật sự từ bỏ họ tên của mình, dùng mấy ngày ít ỏi đó đổi họ tên, rồi cùng Thu Thành rời khỏi đất Pháp. Mãi đến khi Từ Dương gặp được cháu, chúng ta mới có thể tìm được tung tích, chỉ là…” Nói đến đây Ngạn Tân cúi thấp đầu, nghẹn ngào nói: “Bác đã không thể gặp lại em gái mình lần nào nữa. Trước khi đi công tác, bọn ta còn hứa sẽ về dự lễ tốt nghiệp của nó.”

“Nó hẳn hận Ngạn gia lắm, vì đã để nó sống khổ cực như vậy.”

Ngạn Tân đau thương rơi lệ, trái tim Thu Trì cũng thắt lại.

Trong ký ức cậu được nghe kể lại, lúc mẹ mang thai trong nhà thật sự rất khó khăn, ngay cả sữa dành cho phụ nữ mang thai cũng không mua nổi, cuối cùng mẹ vì suy dinh dưỡng dẫn đến khó sinh mà qua đời.

Lúc đó lẽ ra mẹ vẫn còn cơ hội để sống tiếp, chính là bỏ đứa trẻ trong bụng, nhưng chính bà đã từ bỏ mạng sống để sinh cậu ra.

“Mẹ đã mất khi sinh ra cháu.” Thu Trì nói: “Cho nên cháu không hiểu về con người bà ấy, nhưng có một lần cháu nhìn thấy ba say rượu đến bật khóc, ông ấy nhìn di ảnh của mẹ rồi nói nhưng từ mà lúc đó cháu nghe không hiểu. Bây giờ nhớ lại, đó đều là nỗi ăn hận và day dứt của ông.”

Nói đến đây Thu Trì dường như nhớ ra việc gì đó, cậu lập tức đứng dậy chạy vọt lên lầu.

Mọi hành động của cậu đều làm trong phút chốc khiến ai cũng không kịp phản ứng. Chỉ có Cố Triều là phản ứng ngay lập tức, vội vàng đuổi theo cậu.

Thu Trì chạy về phòng, cậu mở tủ, lục lọi hết tất cả các ngăn của mình, Cố Triều đuổi theo phía sau nhìn thấy cảnh này nhịn không được mà lên tiếng hỏi: “Em sao vậy bé cưng?”

Thu Trì không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ đáp: “Em nhớ là mình để nó ở đây!”

“Em muốn tìm cái gì?”

Cố Triều vừa dứt lời cũng là lúc Thu Trì phấn khích nói: “Tìm thấy rồi!”

Trên tay Thu Trì là một cuốn sổ tay đã cũ, Cố Triều vừa nhìn liền không khỏi liên tưởng cuốn nhật ký mà cậu đã để lại, nhưng kiểu dáng của hai cuốn đều khác hẳn nhau.

“Đây là vật cũ của ba.” Thu Trì nói: “Nói đúng hơn là nhật ký của mẹ, em chưa từng đọc nó lần nào, nhưng thật may là em đã giữ nó lại.”

Cố Triều lập tức hiểu ý định của cậu, hắn tiến đến xoa nhẹ mái tóc của cậu, nói: “Bé cưng thật thông minh.”

Thu Trì được khen không khỏi có chút tự đắc, cậu kéo tay hắn trở lại phòng khách, cậu sẽ trao cuốn sổ tay cho Ngạn Tân.

Ngạn Tân thấy cậu quay trở lại liền đứng lên, Thu Trì lập tức đưa cuốn sổ tay qua, nói: “Chuyện xưa cháu thật sự không biết rõ, nhưng cháu có thể chắc chắn một điều là mẹ chưa từng hận bác hay Ngạn gia đâu ạ.”

“Đây là nhật ký của mẹ cháu, cháu nghĩ bác sẽ cần nó đấy ạ.”

Hốc mắt Ngạn Tân cay cay, ông day day khóe mắt nhận lấy cuốn sổ tay từ Thu Trì, nói: “Cảm ơn cháu.”

Lúc này Ngạn phu nhân luôn ngồi bên cạnh ông lúc này liền lên tiếng: “Tiểu Trì, bọn ta có thể cùng cháu dùng một bữa cơm không? Hãy để hai bác bù đắp cho cháu.”

Ngạn phu nhân vừa dứt lời, Cố Triều phía sau đã lập tức lên tiếng, “Không được!”

Ngạn phu nhân nhìn hắn.

Tiếng tăm và quyền lực của Cố gia bọn họ hiểu rất rõ, để tìm đến đây bọn họ dĩ nhiên là biết mối quan hệ của Thu Trì và Cố Triều.

Nhưng bà không khỏi nhíu mày, dù thế nào Thu Trì vẫn có quyên tự do ngôn luận, người bà hỏi là Thu Trì, không phải hắn, được hay không được đều không đến phiên Cố Triều thay Thu Trì quyết định.

Bà nhìn Thu Trì với ánh mắt mong chờ: “Ý Tiểu Trì thế nào? Cháu không thể dùng một bữa cơm với bác ư?”

Không chỉ Ngạn phu nhân mà ngay cả Ngạn Tân cũng nhìn cậu với ánh mắt mong chờ, chỉ duy có Ngạn Từ Dương tỏ vẻ bất lực, nói: “Nếu em bận thì…”

Ngạn Từ Dương còn chưa nói hết câu thì đã bị Ngạn phu nhân dùng đôi chân đang mang giày cao gót dẫm một cú thật mạnh, khiến anh đau nói không lên lời.

Ngạn phu nhân lườm anh một cái, ý bảo anh đừng có lắm lời.

Thu Trì đột nhiên bị đưa vào một tính thế có chút khó xử, cậu cố gắng cười giảng hòa, ánh mắt lén nhìn Cố Triều. Vẻ mặt Cố Triều hầm hực thấy rõ, cực kỳ bất mãn.

Thu Trì nắm tay áo hắn kéo nhẹ, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được nói với hắn: “Anh đừng giận.”

Sau đó cậu quay sang nhìn Ngạn Tân và Ngạn phu nhân, bàn tay đang kéo áo hắn chuyển sang nắm lấy bàn tay hắn, nói: “Hôm nay không được đâu ạ, bởi vì hôm nay là ngày mà bọn cháu hẹn hò.”