Thu Trì vốn nghĩ rằng chỉ cần nghỉ ngơi hai, ba ngày là ổn, nhưng cậu đã quá coi thường thể lực của Cố Triều rồi!
Mãi đến ngày thứ ba Thu Trì mới có thể miễn cưỡng lết thân ra khỏi giường, đến ngày thứ năm thì coi như bình phục, nhưng Cố Triều để đảm bảo lại cho cậu nghỉ thêm hai ngày, làm tròn một tuần.
Trong một tuần Thu Trì này Thu Trì hơn hai mươi tuổi được ngược dòng thời gian trải nghiệm cảm giác tập đi của trẻ một tuổi.
“Em yếu quá.” Cố Triều ôm chặt cậu vào lòng từ phía sau, nói: “Sau này em thể dục cùng anh nhé.”
“Không!” Thu Trì quả quyết mười phần, từ sau khi tập mãi không nên nổi một múi cơ thì cậu đã chết tâm, từ đó đối với ba chữ “tập thể dục” này cậu mắt không thấy tâm không phiền.
“Không tập thật sao?” Thu Trì lúc này đã bị hắn một tay ôm gọn trong lòng, chân đã rời khỏi mặt đất.
“Không.” Giọng cậu quả quyết mười phần.
Anh đi mà tập một mình đi, đồ con heo!
“Được, vậy không tập.” Cố Triều cũng không bắt ép, nếu chẳng may cậu làm mất cục mỡ dưới bụng thì người tiếc nuối sẽ là hắn.
Thu Trì biểu tình hừ mũi một tiếng, để hắn ôm mình trở về giường.
Qua bảy ngày nghỉ phép, đến ngày thứ tám Thu Trì nhất định phải đi học, năm nay là cấp cuối rồi, việc học rất nhiều, cậu không thể nghỉ thêm một buổi nào nữa.
Buổi sáng Thu Trì chuẩn đi đến trường, đi ra khỏi cửa liền thấy Tề Kiệt đang đứng đợi bên ngoài, bộ dạng nhom biếng nhác cực kỳ.
“Anh Tề.” Thu Trì chạy ton ton đến trước mặt Tề Kiệt, vui vẻ chào hỏi anh."
Tề Kiệt cũng nhìn thấy cậu, gã vội vàng dập tắt điếu thuốc dở trên miệng, dùng tay xua bớt đi mùi khói thuốc rồi xoa nhẹ mái tóc của cậu nói: “Lên xe đi.”
Hôm nay tài xế nghỉ phép cho nên Tề Kiệt sẽ tự mình lái xe chở cậu đi, từ khi Cố Triều đưa Tề Kiệt đến làm vệ sĩ cho cậu, mỗi khi ra ngoài Tề Kiệt đều sẽ phải đi theo.
Thu Trì ngồi bên ghế phó lái, ánh mắt nhìn Tề Kiệt. Thật ra cậu có rất nhiều điều muốn hỏi gã, nhưng vì còn có người nên Thu Trì ngại không dám hỏi. hôm nay chỉ có Tề Kiệt đi với câu, đây chính là một cơ hội tốt.
“Anh Tề.”
“Chuyện gì?” Tề Kiệt đáp, ánh mắt vẫn tập trung nhìn về phía trước…
“An… Mọi người ở Lạc Thủy thế nào rồi ạ?” Thu Trì rất muốn hỏi hắn có phải đã nghỉ ở Lạc Thủy rồi không? nhưng lời đến môi thì lại đổi lời.
Tề Kiệt im lặng, bầu không khí trong xe bỗng chốc trở nên quá mức yên tĩnh, khiến Thu Trì không khỏi lúng túng.
“Anh cứ xem như em chưa nói gì đi ạ.” Thu Trì vội vàng nói, cậu dù tò mò hóng hớt thế nào cũng không muốn Tề Kiệt khó xử.
“Vẫn tốt.” Cuối cùng Tề Kiệt chỉ thốt ra được hai chữ như thế.
Trong xe lại tiếp tục yên ắng, Thu Trì vì để phá vỡ bầu không khí lúng túng này liền cười nói: “Mọi người khỏe mạnh là tốt rồi ạ.”
Sau đó lại tiếp tục yên lặng.
Thu Trì trong lòng âm thầm rơi lệ, cảm thấy bản thân thật nhạt nhẽo, muốn khuấy động bầu không khí cũng không được.
Từ nhà đến trường phải mất hơn nửa tiếng, từ nãy đến giờ trôi qua mới mười phút. Thu Trì vừa rơi lệ vừa thầm mắng thời gian hôm nay trôi qua quá chậm, biết vậy ban nãy chẳng hỏi.
Thu Trì đang suy nghĩ làm sao để bầu không khí không còn trở nên lúng túng thì Tề Kiệt đột nhiên lên tiếng:
“Mấy ngày nay em có xem tin tức không?”
“Không ạ.” Thu Trì bất ngờ vì hỏi nhưng vẫn thành thật trả lời, cậu chỉ xem tin tức về hội họa hoặc anime thôi.
“Cũng phải, nhìn em không giống người sẽ xem thời sự.”
Thu Trì: “…”
Rõ ràng là sự thật như không hiểu sao cứ có cảm giác Tề Kiệt đang chê cậu ngốc.
Tề Kiệt nói: “Em biết số lượng bar trong nước mình là bao nhiêu không?”
Thu Trì lắc đầu, Tề Kiệt lập tức đưa ra một con số, khiến cậu có hơi sửng sốt: “Nhiều đến vậy ạ?”
Tề Kiệt nói: “Nhưng chưa đến một nửa là của Cố tổng điều hành.”
Việc này Thu Trì lúc đọc tiểu thuyết đã biết rồi, cậu cũng không bất ngờ lắm.
“Trong mấy tháng gần đây, số lượng quán bar do Cố tổng điều hành đang không ngừng giảm đi.” Tề Kiệt trầm ngâm, ánh mắt ánh lên một tia đau khổ. “Lạc Thủy cũng đã đóng cửa cách đây hơn hai tuần.”
Lần này Thu Trì kinh ngạc thật, nhớ lại khoảng thế Tề Kiệt đến đây cũng là trong khoảng thời gian đó. Nói vậy việc Tề Kiệt đến đây làm vệ sĩ coi như đã được giải đáp nhưng cậu vẫn còn nhớ bộ dạng cả người đều là vết thương khi mới gặp lại gã thì vẫn không hiểu được.
Tại sao Tề Kiệt lại bị thương nặng như vậy?
Lâm Đặng nói Tề Kiệt đánh nhau rất giỏi. Cậu thì chưa từng thấy Tề Kiệt đánh nhau bao giờ nhưng cậu chắc chắn rất lợi hại, gã một mình chấp mười người cũng được.
Cho nên từ ngày hôm đó đến nay cậu vẫn luôn tò mò không biết là ai lợi hại đến mức đánh gã đến một thân toàn thương tích, nhưng cũng không thể ngoại trừ khả năng là Tề Kiệt tự nguyện chịu đánh.
“Em biết nghề chính Cố gia hoạt động là gì không?” Tề Kiệt hỏi cậu.
“Biết ạ.” Thu Trì rầu rĩ đáp, cậu dĩ nhiên biết, bởi vì cậu đã đọc hết toàn bộ tiểu thuyết rồi, dù trong chuyện chỉ mãi miêu tả quá trình yêu đương chứ không có công việc nhưng công việc Cố Triều đang làm thì không hề biến mất, chỉ là ít được nhắc đến thôi.
Tình cảm cậu dành cho hắn là thật, nhưng cậu không mù quáng không thể nhìn ra sự thật rằng việc buôn bán vũ khí là trái phép, công việc này là phạm pháp.
Cậu không biết làm sao để khuyên ngăn hắn, cậu cũng không thể xen công việc của hắn, chỉ có thể bảo hắn đừng làm chuyện gì nguy hiểm. Hơn nữa ngoài cậu ra cũng chỉ có Cố Triều biết thế giới này là tiểu thuyết, cậu cũng kể cho hắn toàn bộ cốt truyện, cho nên những nguy hiểm trong tương lai hắn đều sẽ tránh được thôi.
Nhưng thật sự Thu Trì chỉ mong hắn bỏ quách cái công việc này đi.
Lần này người bất ngờ là Tề Kiệt, cậu cứ tưởng Thu Trì được Cố Triều bao bọc quá mức, những việc như này Thu Trì lẽ ra không biết mới phải. Nhưng Thu Trì là người xuyên không, còn gã thì không bao giờ nghĩ đến mấy thứ viễn tưởng như xuyên không này.
“Mấy tháng này Cố gia hoạt động ngầm ngày càng ít, không ít người đồn Cố gia muốn rút khỏi hoạt động ngầm.” Nếu Thu Trì đã biết vậy thì gã cũng không cần phải giấu diếm nữa. “Cố tổng làm một cuộc thanh lọc những người trong phe mình, nội bội ngoại bộ đều không thể chạy thoát, từ đó phát hiện có không ít cảnh trà trộn vào.”
Cảnh?
Trong đầu Thu Trì lập tức hiểu được cảnh mà Tề Kiệt nói đến là gì, cậu không khỏi kinh ngạc, bởi vì việc này rõ ràng không có trong nguyên tác.
Đúng là hoạt động ngầm là phạm pháp nhưng Cố Triều được miêu tả là làm việc vô cùng cẩn thận và khôn ngoan, luôn dắt mũi cảnh sát đi theo hướng khác, hoàn toàn tránh khỏi mũi giáo.
Đang ra phải không bị nghi ngờ gì mới đúng!
Tại sao cốt truyện lại thay đổi đến mức này? Rốt cuộc là sai sót ở đâu?
“Không có vấn đề gì chứ ạ.” Trong lòng Thu Trì lo lắng thấp thỏm.
“Không.” Tề Kiệt lắc đầu. Thu Trì lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Cố tổng trước giờ làm việc vô cùng khôn ngoan, ngài ấy chưa bao giờ để mấy việc gì liên quan đến công việc của mình vào trong bar, dù có trao đổi buôn bán cũng chỉ hoạt động ở một căn phòng bí mật trong bar, mà vị trí căn phòng cũng sẽ thay đổi liên tục, ngay cả tôi cũng không biết vị trí chính xác. Hơn nữa công việc dọn dẹp hay phục vụ cũng không để bất kỳ nhân viên nào tiến vào, mà có một đội ngũ chuyên biệt. Cho nên có bao nhiêu cảnh trà trộn vào cũng không phát hiện ra vấn đề gì.” Tề Kiệt nói.
“Lạc Thủy vốn sẽ không bị loại khỏi danh sách sẽ bị ngừng hoạt động, chỉ là…” Nói đến đây Tề Kiệt bỗng trở nên do dự.
Nhưng chỉ bây nhiêu thông tin cũng đủ để khiến Thu Trì hiểu chuyện gì đã xảy ra, cậu hỏi: “Có phải cũng có cảnh sát trà trộn vào không ạ?”
Tề Kiệt vẻ mặt không đành lòng mà gật đầu.
Thu Trì mím môi, trong lòng lập tức trở nên khó chịu.
“Người đó em có biết không? Là ai vậy ạ.” Cậu lắm chặt lấy dây an toàn, đè nén sự khó chịu trong lòng. Cậu đã làm ở Lạc Thủy một khoảng thời gian, mọi người ở đó đều thân thiện và vui vẻ, không thể tin rằng một trong số đó lại là cảnh sát đóng giả.
Cậu không chê bai công lý cũng không đứng về phía Cố Triều, nhưng cậu sẽ giúp Cố Triều, bởi vì cậu sẽ vì người mình yêu mà ích kỷ. Những giúp của cậu không phải là giúp hắn phạm tội mà là kéo hắn khỏi vũng bùn này.
Đôi môi Tề Kiệt run rẩy, hai tay cầm vô lăng cũng siết lại thật chặt, đắn đo một hồi mới phun ra hai chữ: “Hạ Lãng.”
“Dạ?”
“Là Hạ Lãng.” Tề Kiệt giống như muốn hét lên, vẻ mặt đau khổ: “Hạ Lãng chính là cảnh trà trộn vào.”
Bầu không khí trong xe lại một lần nữa rơi vào yên tĩnh, Thu Trì thật sự sốc nói không lên lời.
Là anh Hạ… Anh Hạ vậy mà là cảnh sát trà trộn.
Đầu Thu Trì nhất thời trở nên ong ong, trong đầu nhớ lại khoảng khắc cuối cùng cậu nhìn thấy Hạ Lãng.
Lúc ấy Hạ Lãng đã nhuộm tóc thành bảy sắc cầu vồng, ở cửa sau, bên trong con hẻm nhỏ, Hạ Lãng ôm chặt lấy Tề Kiệt trong lòng, hai người hôn môi.
Mối quan hệ của hai người từ xưa đến nay như chó với mèo, nhưng ở nơi mà cậu không thấy nó dường như đã thay đổi, hơn nữa là còn không ngừng tiến triển xa hơn. Hai người có thể có tình cảm với nhau, nhưng bây giờ lại phát hiện ra Hạ Lãng là cảnh sát, mà Tề Kiệt lại là đàn em của Cố Triều, dĩ nhiên không thể tránh khỏi nhiều hoạt động phi pháp.
Chuyện về sau không cần nghĩ cũng biết, nhưng cậu chắc chắn Tề Kiệt lúc đó khẳng định rất đau khổ. Đổi lại là nếu Cố Triều lừa dối cậu, cậu cũng nhất định thống khổ đến chết.
Không có việc vì đau khổ bằng việc bản thân bị người mình yêu và người thân lừa dối cả.
Tề Kiệt dường như cũng trở nên xúc động, anh lấy tay xoa mặt, dù thế nào anh cũng không hề chểnh mảng việc lái xe.
“Sắp đến trường rồi, mau lấy lại tinh thần đi.”
Lúc này Thu Trì cứ như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, đáp: “Vâng.”
Câu chuyện này cứ như vậy mà kết thúc trong lòng hai người đều hiểu rõ nên không ai nói gì nữa.
-------
Happy New Year 🎆🎆🎆
Tôi muốn đăng sớm hơn mà hông được, nhưng may là vẫn kịp trong ngày