Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đến tháng hai, mùa xuân tuy đã đến nhưng vẫn lưu lại khí lạnh ngày đông.
Cách thời gian tốt nghiệp chỉ còn ba tháng, Thu Trì cũng đã thuận lợi vượt qua vòng loại đầu tiên của cuộc thi, mọi chuyện cứ yên bình trãi qua như vậy khiến cậu vô cùng hài lòng.
Sau khi ăn xong bữa tối, Thu Trì như thường lệ sẽ chui vào phòng vẽ để tiếp tục tìm cảm hứng, Cố Triều sẽ đi đến phòng làm việc, Tiểu Thất nằm ngửa bụng tròn trên sô pha lười biếng xem tin tức về thế giới giải trí.
Thu Trì đúng mười giờ sẽ buông cọ về phòng đi ngủ, cũng có nhiều khi cậu đắm chìm vào công việc quên cả giờ giấc, những lúc như vậy đều là Cố Triều đến ôm cậu về.
Sau khi quay về phòng, Thu Trì không thấy Cố Triều bên trong liền quay người đi đến phòng làm việc.
Cậu mở hé cửa, thò chiếc đầu xù của mình vào, chỉ lộ ra cặp mắt đen nháy, chớp mắt nhìn vào bên trong, “Anh ơi, mình đi ngủ thôi.”
Cố Triều lúc này đang đứng dựa vào bàn làm việc, dáng người cao lớn, vai rộng eo thon, gương mặt cực kỳ đẹp trai. Hắn lúc này đang nói chuyện điện thoại, không biết nội dung là gì nhưng nét mặt có chút căng thẳng, đôi mắt đẹp nhưng sắc lạnh rũ xuống, lộ rõ hàng lông mi dài.
Thu Trì cho rằng hắn đang bàn công việc quan trọng liền lập tức im bặt, nhưng không rút đầu ra ngoài mà cứ như vậy nhìn hắn chằm chằm.
Woaaaa.
Người yêu mình thật sự quá đẹp trai.
Cố Triều đã sớm nhìn thấy cậu, từ lúc cái đầu bông xù ló ra từ cửa đã thấy, ánh mắt sắc lạnh liền trở nên mềm mại, hắn đưa tay ra dấu im lặng rồi vẫy tay ý bảo cậu tiến vào.
Thu Trì thấy vậy liền đi hẳn vào trong, sau đó lon ton nhào vào lòng hắn.
Cố Triều một tay giữ điện thoại một tay đỡ lấy cậu, con ngươi khẽ lay động, ấu yếm vuốt ve khuôn mặt cậu.
Sau đó Cố Triều đáp một tiếng “biết rồi” sau đó cúp máy.
Thu Trì dụi mặt vào lòng ngực hắn, “Anh ơi, tới giờ đi ngủ rồi.”
“Ừm.”
Cố Triều dùng hai tay ôm cậu lên, nhẹ nhàng lưu loát như ôm một đứa trẻ.
Thu Trì lớn bằng chừng này rồi lại được ôm như ôm em bé, tuy chẳng phải lần đầu tiên nhưng mỗi lần làm cậu không nhịn được mà ngại ngùng, cúi xuống nhìn hắn, “Anh không thấy nặng thật ạ?”
Cậu dù sao cũng là một người đàn ông đã trưởng thành, tuy gầy nhưng vẫn có sức nặng nhất định, vậy mà Cố Triều ôm lên một cách vô cùng dễ dàng.
Lòng tự tôn của đàn ông có chút tổn thương.
“Không nặng.”
Cố Triều quanh năm tập thể dục, cơ thể chỗ nào cũng cứng cáp săn chắc, so với mấy cục tạ hắn dùng để tập luyện thì Thu Trì còn nhẹ chán.
Sau khi về phòng hai người lập tức lên giường đi ngủ. Cố Triều nhìn người đang rúc vào trong lòng mình, khóe miệng cứ không ngừng nhếch lên, hắn đưa tay mân mê ngọn tóc cậu, “Bé cưng, chiều mai em có muốn đi ra ngoài với anh không?”
Thu Trì nhớ lại thời khóa biểu, chiều mai không có tiết, “Đi đâu ạ?”
“Cùng anh đi tham dự lễ tang.”
Thu Trì nghe đến hai chữ “lễ tang” lập tức ngẩn đầu, hai mắt có hơi mở ra vì bất ngờ, “Lễ tang?”
“Ừ.”
“Người nào vậy ạ? Em có biết người đó không?”
Cố Triều gật đầu, “Là con trai của Dạ gia.”
Thu Trì ngẩn người, sau đó liền mở to mắt kinh ngạc, “Là Dạ tổng ấy ạ?”
“Ừ.”
Người họ Dạ duy nhất mà cậu gặp qua chỉ có một mình Dạ Phong thôi. Lần đâu tiên cũng là lần cuối cùng cậu gặp anh cũng đã qua mấy tháng, Dạ Phong lúc đó còn rất khỏe mạnh cơ mà, sao lại đột nhiên qua đời vậy chứ.
“Dạ tổng bị tai nạn ạ?”
Cố Triều ôm cậu trong lòng, im lặng một chút rồi nói: “Anh ta hiến tim.”
“Vì hiến tim cho người ta nên qua đời.”
Thu Trì nghe vậy liền không khỏi nhớ đến người trong bức tranh mà mình từng vẽ kia, vẻ mặt của Dạ Phong khi nhìn nó giống như sắp chực khóc, khi ấy cậu nhìn anh cảm thấy anh ta thật đáng thương.
Đột nhiên hai cánh tay đang ôm cậu đột nhiên siết chặt lại, trên miệng truyền đến một cảm xúc đau nhói.
Thu Trì che miệng, “Anh cắn em!”
“Ai bảo em nghĩ về người về người đàn ông khác.”
Nói xong hắn càng đem người ôm chặt, ép cậu đi ngủ, “Ngủ đi.”
Thu Trì trong lòng trề môi, thầm nói một câu nhỏ mọn nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt đi ngủ.
Buổi chiều thời tiết âm u, lúc hai người đến nghĩa trang thì bên ngoài trời đã mưa, đây là cơn mưa đầu tiên trong năm nay.
Cố Triều xuống xe trước mở dù rồi mới mở cửa xe cho Thu Trì xuống.
Thu Trì nhìn thời tiết ảm đạm ngày hôm nay, xem ra ông trời cũng muốn chia sẻ tiếc nuối với anh.
Cùng Cố Triều đi vào bên trong, Thu Trì im lặng đi bên cạnh anh, bầu không khí ảm đạm khiến lòng người không khỏi nghẹn ngào.
Trước khi đến đây, Thu Trì đã đến Dạ gia cùng Cố Triều, việc nên làm đều đã làm, hiện tại cậu không cần làm gì cả, nhìn chiếc quan tài dần dần đưa xuống đất sâu, lòng thương tiếc cũng theo mưa mà gửi đến anh.
Đột nhiên một hình bóng lọt vào tầm mắt cậu, thiếu niên ngồi trên chiếc xe lăn thuộc, dù chỉ gặp qua một lần nhưng Thu Trì vẫn nhớ rõ vô cùng.
Đôi mắt thiếu niên sưng đỏ, cả người so với lần trước cậu gặp còn phờ phạc hơn rất nhiều, làn da trắng toát thiếu sức sống, cờ thể gầy đến lộ rõ cả xương, ánh mắt vô hồn đến đáng sợ. Mà phía sau thiếu niên là một người đàn ông đang cầm dù giúp thiếu niên che chắn mưa gió.
“Anh ơi.” Thu Trì kéo tay Cố Triều.
“Hử?” Cố Triều cúi đầu, “Làm sao vậy bé cưng.”
Thu Trì đưa tay chỉ về hướng thiếu niên, “Người đó là ai vậy ạ?”
Cố Triều đưa mắt nhìn sang, lập tức nói"Là anh em Trình gia."
“Người đang đứng là người đang nắm giữ Trình thị, còn người đang ngồi kia là con thứ hai.”
“Người ngồi trên xe lăn kia tên là gì vậy ạ?”
“Sao em lại tò mò về người đàn ông khác?” Cố Triều biểu hiện sự bất mãn trên mặt, “Anh không thích.”
Thu Trì nhéo eo hắn, “Em từng gặp anh ta lúc đến bệnh viện với Lâm Đặng, em tò mò chút thôi, em yêu anh nhất mà.”
Cố Triều hài lòng khi nghe câu cuối, dừng việc bắt nạt cậu, “Đối phương tên Trình Lăng.”
“Trình Lăng ạ…” Thu Trì nhìn qua lẩm bẩm mấy tiếng.
Nhưng còn chưa được ba giây thì lại bị Cố Triều bẻ đầu về, “Không được nhìn người đàn ông khác.”
Thu Trì: “…”
Giờ không phải lúc để anh ghen đâu ạ.
Dù nghĩ vậy Thu Trì vẫn quay đầu lại, dù sao nhìn chằm chằm người khác như vậy cũng là bất lịch sử nhưng thi thoảng cậu vẫn vô thức mà liếc mắt nhìn đối phương.
Sau khi đã hoàn thành xong việc an táng, trời cũng đã tạnh mưa, Cố Triều gập dù lại, một tay cầm dù một tay nắm lấy tay cậu, cúi đầu hỏi: “Mình về nhé.”
Cố Triều vừa dứt lời thì Trình Lăng đang được anh trai của mình là Trình Tiêu đẩy xe lăn đi lên phía trước, trong tay Trình Lăng cầm một bông hoa, nhẹ nhàng thả nó lên mộ của Dạ Phong, khóe mắt sưng đỏ lại chảy nước mắt, sau đó hai anh em đẩy xe ra khỏi nghĩa trang.
Thu Trì chứng kiến tất cả, sau khi Trình Lăng rời đi, Thu Trì thu hồi tầm mắt, gật đầu nói: “Vâng ạ.”
Thời tiết càng ngày càng âm u, có lẽ trời sẽ mưa thêm một lần nữa, cho nên sau khi Cố Triều chào tạm biệt gia chủ liền quay về nhà.
Hơn một tháng sau khi đám tang của Dạ Phong diễn ra, mỗi ngày đều trôi qua vô cùng bình yên, tháng ba thời tiết cũng dần trở nên ấm áp.
Cho đến một buổi tối nọ, Cố Triều vẻ mặt nghiêm túc nhận được một cuộc điện thoại, sau khi cúp máy hắn liền nói: “Con trai thứ của Trình gia qua đời rồi.”
Thu Trì kinh ngạc, hình ảnh thiếu niên ngồi trên xe lăn trong nghĩa trang hôm ấy thoáng hiện lên trong đầu.
Ân Trung lúc này thở dài một tiếng rồi nhẹ giọng nói: “Cậu ấy hình như bằng tuổi với Tiểu Trì, còn nhỏ vậy mà… thật đáng tiếc.”
Cố Triều: “Ngày mai anh sẽ đi một mình, bé cưng không cần đi cùng anh cũng được.”
“Không.” Thu Trì lắc đầu, “Em đi ạ.”
Ân Trung trong lòng có chút lo lắng nói: “Mới đầu năm mà đã xảy ra hai tang lễ, thật sự không may mắn chút nào.”
Một tháng lại tiếp tục trôi qua, nhoáng một cái Thu Trì đã sắp tốt nghiệp, cậu cũng thuận lợi qua được vòng loại thứ hai của cuộc thi.
Chỉ có một điều duy nhất thay đổi là cách đây nửa tháng, Tề Kiệt đã không còn là vệ sĩ của cậu nữa, thay vào đó Cố Triều cho hẳn một đoàn đội đi cùng cậu mỗi lần cậu đi ra ngoài.
Ban đầu Thu Trì cảm thấy như vậy có hơi màu mè nhưng không có vấn đề gì, Cố Triều làm vậy đều là vì hắn lo lắng cho cậu, nhưng dần dà Thu Trì cảm thấy việc này phiền phức chết đi được.
Điển hình như việc mọi người đều tỏ ra sợ sệt và mất tự nhiên mỗi khi đi cùng hay trò chuyện với cậu. Thậm chí còn khiến cậu trở thành tâm điểm chú ý không cần thiết.
Gần đây nhất Thu Trì đi ăn với bạn cùng lớp, trong bữa ăn lại bị khí thế mạnh mẽ của nhóm vệ sĩ làm cho nghẹn thở, trong bữa ăn không ai dám nói tiếng nào.
Thu Trì rất muốn nói với Cố Triều về việc này, cậu cảm thấy bản thân không cần có vệ sĩ đi theo sát như vậy, nhưng dạo gần đây Cố Triều dường như vô cùng bận rộn, so với cuối năm ngoái càng bận rộn hơn.
Bình thường hắn dù bận thế nào cũng đều về nhà ăn tối cùng cậu, nhưng bây giờ không qua mười giờ thì hắn không về, Thu Trì mỗi ngày đều chờ Cố Triều về rồi mới đi ngủ, thấy hắn vật vả như vậy liền ngại không dám nói ra.
Đầu tháng năm, cách ngày cậu tốt nghiệp còn nửa tháng, để chúc mừng tất cả đều bình an tốt nghiệp, mọi người muốn tổ chức một chuyến đi chơi ba ngày hai đêm để ăn mừng.
Thu Trì dĩ nhiên cũng muốn tham gia, cậu muốn trải nghiệm hết tất cả những việc sinh viên nên trải qua ví dụ như —— đi chơi qua đêm với bạn bè.
Cho nên để có thể vui vẻ đi chơi, Thu Trì nhất định phải nói với Cố Triều về việc vệ sĩ, bằng không mọi người sẽ chẳng ai vui vẻ nỗi. Dù mọi người không phản nàn hay nói gì cũng có thể vì e ngại thế lực của Cố Triều mà chịu đựng thì cậu cũng sắp hết chịu nổi rồi.
Cậu muốn đi chơi vui vẻ với bạn bè mà không có vệ sĩ làm phiền.
Trước ngày đi chơi một ngày, Thu Trì đi đến phòng làm việc của Cố Triều, cậu mở hé cửa, mái tóc đen phập phồng ngoài cửa nhìn Cố Triều đang cúi đầu bận rộn
“Anh ơi.”
Cố Triều ngẩn đầu, thấy Thu Trì lập tức dịu dàng cười, “Sao vậy bé cưng.”
Thu Trì bước hẳn vào trong, chậm chạp đến gần kéo lấy tay của hắn, “Anh ơi, các bạn trong lớp tổ chức buổi cắm trại ba ngày hai đêm ở thành phố kế bên, anh cho em đi nhé.”
“Được thôi.” Cố Triều sảng khoái đồng ý, hắn không cấm cản cậu đi chơi với bạn bè, ở tuổi này của cậu ra ngoài khám phá nhiều chút cũng tốt, “Để anh cho người đi theo em.”
“Không cần đâu ạ.” Thu Trì vội vàng xua tay đáp.
Cố Triều hơi nhíu mày, Thu Trì gãi đầu, trong lòng có chút thấp thỏm, “Anh không cần cho người đi theo em đâu ạ, em muốn vui vẻ đi chơi mà không có ai đi theo mình.”
“Không được!”
“Tại sao?” Thu Trì không hiểu, “Nếu có bọn họ đi cùng thì các bạn ấy sẽ rất khó xử, em cũng không thể chơi vui vẻ được.”
“Việc này em không cần nghĩ nhiều, anh đều là muốn tốt cho em.” Cố Triều nhíu mày, “Anh có thể cho em đi chơi, nhưng vệ sĩ thì nhất định phải mang theo.”
“Em không chịu.” Nhớ lại những việc phiền phức khi đi cùng với vệ sĩ, Thu Trì cảm thấy bản thân giống như bị quản chế sự tự do vậy, ban đầu thì không sao nhưng lâu dài trong lòng cũng sẽ sinh ra cảm cảm ấm ức buồn bực.
“Không chịu cũng phải chịu.” Giọng Cố Triều dần trở nên nghiêm khắc, mọi chuyện hắn có thể chiều theo ý cậu, chỉ riêng việc này thì hắn không thể nhượng bộ, đây là vì hắn muốn bảo vệ Thu Trì thật an toàn khi hắn không thể ở bên cạnh cậu.
Hắn bắt đầu giảng giải về việc Thu Trì không mang theo vệ sĩ sẽ nguy hiểm đến thế nào.
Thu Trì nghe đến phát bực, trong lòng càng lúc càng cảm thấy ấm ức nhưng bảo cậu cãi lại Cố Triều thì cậu không dám, đến khi chịu không nổi mới lẩm bẩm mấy chữ, “Phiền chết đi được.”
“Em nói cái gì?”
Thu Trì kinh hoàng nhận ra bản nãy mình lỡ thốt thành tiếng khiến Cố Triều nghe thấy, cậu lập tức lấy tay che miệng.
Cố Triều nhíu mày, mặt đen như như nhọ nồi, lớn tiếng nói: “Em coi việc quan tâm của anh là phiền phức?”
Thu Trì vốn đã tích tụ sự ấm ức trong lòng, bây giờ lại bị Cố Triều quát khiến sự ấm ức trong cậu giống như giọt nước tràn ly, trào ra không dứt được.
Cậu nhịn đến hai mắt đỏ lên.
“Bé cưng, em vừa nói cái gì!?”
“Em nói phiền phức!” Thu Trì ấm ức hét lên, “Phiền phức muốn chết! Em cũng không phải đại minh tinh, em không cần vệ sĩ, đến cả đại minh tinh cũng không chơi nổi trội như vậy!”
Thấy Thu Trì khóc, Cố Triều liền sững sờ, hắn không có y định sẽ làm cậu khóc, vội vàng đưa tay lên muốn ôm cậu vào lòng an ủi, nhưng lại bị Thu Trì hất ra.
Thu Trì nhịn không được mà chảy nước mắt, nước mũi làm mũi cậu tắt nghẹn, nhưng vẫn cao giọng nói lớn, “Đừng chạm vào em!”
“Hức! Anh chả thương em gì hết, anh chỉ muốn quản chế em thôi!!”
Trái tim Cố Triều đau nhói, lòng ngực siết lại khiến hắn khó thở, lập tức hối hận vì ban nãy đã lớn tiếng với cậu, “Không phải…”
“Em không muốn nghe gì nữa hết!”
Thu Trì tức đến mất không suy nghĩ được gì, cậu càng không muốn nghe Cố Triều giải thích, lập tức quay người bỏ đi.
Quay về phòng lấy hành lý đã thu dọn sẵn, sau đó bước nhanh xuống lầu.
Cố Triều thấy cậu lấy hành lý bỏ đi liền kích động giữ chặt tay cậu, “Bé cưng, em đi đâu?”
“Đi chơi.” Thu Trì kìm nén nước mắt, hắt tay Cố Triều ra, sau đó đi thẳng ra cửa, trước khi đi không quên bỏ lại một câu, “Anh đừng có đi theo em, cũng đừng có cho ai theo em hết!”
Nói xong liền mở cửa bỏ đi, lúc ra còn không quên đóng mạnh cửa một cái để tỏ rõ thái độ.
Tài xế luôn chờ sẵn ở bên ngoài, vừa thấy Thu Trì ra với hai mắt đỏ hoe lập tức đoán được đại khái là có chuyện gì, liền đi đến hỏi, “Cậu Thu, cậu muốn đi đâu? Để tôi đưa cậu đi.”
“Không cần đâu ạ, cháu tự đi xe buýt được.”
Tài xế nghe vậy liền nói: “Vẫn là tôi đưa cậu đi thì sẽ tốt hơn.”
Thu Trì kiên quyết từ chối, “Không cần đâu ạ.”
“Nhưng mà…” Tài xế cố gắng níu cậu lại, “Từ đây đi bộ ra cổng mất nửa tiếng lận đó.”
Thu Trì: “…”
Thu Trì nghe xong liền quay gót, “Phiền bác rồi ạ.”