[Hệ Thống Xuyên Thư] Sau Khi Xuyên Qua Nam Chính Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Tôi

Chương 152




Thu Trì kinh ngạc, cậu quay đầu nhìn Tề Kiệt, “Ơ? Anh không đi với em ạ?”

Tề Kiệt nhướng mày, “Tên nhóc này nói gì đấy? Không phải chú vì chuyện này mà bỏ nhà ra đi à? Giờ được như ý nguyện rồi lại hỏi tại sao cái gì?”

Thu Trì bị nói nhất thời nghẹn họng, quãng thời gian sau đó cậu không lên tiếng nữa, nhưng trong vẫn không quá tin tưởng về những lời Tề Kiệt nói.

Mãi đến khi xách balo xuống xe, nhìn Tề Kiệt lái xe đi mất, Thu Trì mới tin những gì ban nãy nói là thật.

Thu Trì chớp mắt mấy cái, thầm nói, cứ vậy mà đi rồi?

Trái tim bỗng chốc mềm nhũn, mi mắt rũ xuống, ngón tay lướt nhanh trên màn hình, nhấn vào con số đầu đã thuộc lòng, áp lên tai nghe.

Từ hôm qua đến giờ, Cố Triều đã xuống nước đến vậy rồi… vậy thì cậu cũng sẽ không nhỏ nhen mà tha cho anh ấy lần này.
Tiếng đỗ chuông kéo dài rất lâu, gần như phải đến sắp tắt mới đột ngột bắt máy.

Thu Trì có hơi bất ngờ, vì đây lần đầu tiên cậu gọi điện cho Cố Triều mà hắn bắt máy lâu như vậy, mọi lần chỉ vừa kêu một tiếng hắn sẽ bắt máy ngay.

“Alo.” Thu Trì vội vàng lên tiếng đầu tiên, nhưng giọng đầu dây bên kia lại không phải âm thanh mà cậu muốn nghe.

“Alo? Anh dâ, à không, Tiểu Trì hả?”

Vừa nghe giọng Thu Trì lập tức nhận ra người đang nói chuyện với mình là Diệp Tu.

Thu Trì kinh ngạc nhìn lại số điện thoại trên màn hình xác định mình không gọi nhầm mới đáp, “Vâng. Anh Triều đâu rồi ạ?”

“À Cố Triều hả…” Giọng Diệp Tu có chút gấp gáp, “Cố Triều để quên điện thoại ở văn phòng, mà bây giờ Cố Triều cũng không có ở đây, khi nào cậu ta quay lại, tôi sẽ nói với cậu ta là cậu đã gọi đến.”
Xem ra Cố Triều hiện tại đang rất bận, quả nhiên làm sếp lớn cũng không phải ngồi chơi xơi nước là có tiền. Nhưng không nghe thấy giọng của hắn, Thu Trì không kìm nén được sự thất vọng, cậu rầu rĩ đáp “Vâng” một tiếng rồi cúp máy.



Diệp Tu sau khi cúp máy liền thở phào một hơi, nhìn qua thấy tay mình đều là máu tươi liền ghét bỏ chặc lưỡi một tiếng.

“Đệt! Tởm chết được!” Diệp Tu nhịn không được mà chửi một tiếng.

Chửi xong, Diệp Tu đưa mắt ra phía sau, hắn lạnh nhạt nhìn gã đàn ông béo ú đang run rẩy quỳ rạp xuống đất, mắt mũi bị đánh đến sưng húp, trong miệng đều là máu tươi.

Cố Triều đứng phía sau gã đàn ông béo ú, miệng hắn đang ngậm điếu thuốc đang cháy dở, một tay cằm súng dí thằng lên đầu gã, ánh mắt âm trầm khuất sau mái tóc khiến hắn càng thêm phần khủng bố.
Bị ánh mắt của dã thú nhìn chằm chằm, gã đàn ông run lên bần bật, mồi hồi chảy nhễ nhại trên gương mặt, gã không dám cử động, dù mồ hôi chảy vào những vết thương khiến gã đau điếng cũng không dám kêu rên một tiếng. Nỗi sợ bóp chặt cổ họng gã, miệng há ra run lên cầm cập, máu cùng nước dãi trào ra rơi xuống sàn nhà. Đau đớn cùng sợ hãi dồn nén lại khiến gã không thể thốt lên lời nào.

Mãi đến khi Diệp Tu lên tiếng đem sự chú ý của Cố Triều đi chỗ khác, nhưng gã vẫn cảm thấy mình vẫn bị nanh vuốt của dã thú vây hãm.

“Này, bà xã nhà cậu vừa gọi đến đấy.”

“Ừ, em ấy nói gì.” Cố Triều nhàn nhạt hỏi.

“Chỉ hỏi cậu đâu thôi, sau đó cúp máy rồi.” Diệp Tu nở một nụ cười biếng nhác, “Nghe giọng có vẻ buồn lắm, người bắt máy là tôi chắc thất vọng lắm.”

Cố Triều nhíu mày, nhận lại điện thoại từ Diệp Tu.

Cuộc gọi đến quá bất chợt, trong lúc hoảng loạn điện thoại của hắn rơi vào tay Diệp Tu, còn hắn đang khống chế kẻ đang quỳ bên dưới chân, hai tay đều không rảnh rỗi, hết cách chỉ có thể để Diệp Tu nghe máy.

Đã một ngày không nghe thấy giọng Thu Trì, trong lòng Cố Triều cũng đã nhớ người đến phát điên, nếu không phải đột ngột phát sinh ra việc này thì tối qua hắn đã đến tận nhà ôm bê cưng của hắn ngủ một giấc rồi.

Cố Triều nghiến răng, ánh mắt càng trở nên khủng bố hơn ban nãy, nòng súng dí mạnh vào đầu gã đàn ông béo ú, “Nói, con lợn đó trốn đi đâu rồi?”

Gã đàn ông béo ú run lên cầm cập, mồ hôi túa ra như mưa, hàm răng va vào nhau vang lên mấy tiếng lách cách, cổ họng như bị bóp nghẹt, nói không lên lời.

“Bị cắt lưỡi rồi à? Có cần tao cho cổ họng mày phế luôn không?” Cố Triều không có chút kiên nhẫn nào, càng ra sức dí mạnh súng vào đầu gã, khiến gã kêu mấy tiếng rồi theo lực đẩy mà cúi đầu càng lúc càng thấp, cuối cùng gã từ ngồi quỳ thành quỳ sấp xuống sàn nhà gạch men sứ lạnh toát.

Bàn tay Cố Triều nổi đầy gân xanh, ngón trỏ đè chặt vào còi súng, có thể nổ súng bất kỳ lúc nào.

Gã đàn ông béo ú run lên không ngừng, sự sợ hãi lúc này lại đánh thức ham muốn sống trong người gã, cuối cùng gã dùng hết sức bình sinh để nói: “Tàu…”

“Tàu Sea!”

“Là tàu Sea… hức.”

Trên mặt gã đàn ông béo ú lúc này đã nước mắt giàn dụa, mồ hôi hòa lẫn cùng với nước mắt khiến gã chật vật thê thảm.

“Tôi nghe được là Vương Bằng muốn chuyển tài sản ra nước ngoài, vượt biển đi qua Mỹ.”

“Tôi chỉ biết nhiêu đó thôi.”

“Tôi nói hết rồi, xin ngài mở lòng từ bi mà tha cho tôi một mạng.”

Gã đàn ông béo ú chấp hai bàn tay run rẩy lại cầu xin, Cố Triều lạnh nhạt nhìn gã, trong mặt không có một tia thương hại nào, cổ tay hắn nâng lên, ngón trỏ siết lại.

Pằng! Pằng! Pằng!

Nhờ có ống giảm thanh mà tiếng súng vang lên không to, nhưng khoảng cách ba người rất gần, có thể dễ dàng nghe thấy tiếng súng. Ngón tay Cố Triều bất động trong giây lát, nhìn đầu của gã đàn ông bị đạn bắn cho nát bét rồi khẽ nâng mắt nhìn người đang đứng gần hắn nhất. Diệp Tu vội vàng buông súng giơ hai tay lên, trên gương mặt nở một nụ cười, “Nhỡ tay.”

Diệp Tu đi đến bên cạnh, choàng tay qua vai hắn, nói: "Dù sao cũng phải xử lý, tôi và cậu ai xuống tay cũng như nhau mà.

Cố Triều lông mày không thèm nhếch một cái, hất cánh tay trên vai mình xuống sau đó tháo đôi găng tay đen ném vào thúng rác, sau đó nhả ra một chữ: “Về.”

“Ái chà, vội vàng như vậy?” Diệp Tu nở một nụ cười thiếu đánh, “Nhớ bà xã rồi hả?”

“Ừ.” Cố Triều thẳng thắn đáp lời, “Không giống như cậu, tôi bây giờ là người có gia đình.”

Diệp Tu: “???” Có cần làm tổn thương nhau thế không! Tôi muốn tuyệt giao!!

Diệp Tu cảm thấy bản thân bị chọc ngoáy thẳng thừng, gã thẳng lưng vỗ ngực nói: “Này, tôi cũng là người đàn ông có gia đình đấy nhé!”

Vừa dứt lời Cố Triều lập tức tặng cho gã một ánh mắt khinh thường, nhếch mép cười lạnh một tiếng, "Chừng nào nắm được ngón út của thư ký Trần thì hẵng nói tiếp.

Diệp Tu: Móa! Đồ chó này!

Cố Triều không quan tâm gã nữa, hắn cho thuộc hạ thu dọn toàn bộ vết tích, rồi cùng Diệp Tu ra ngoài trước.

Cùng bước đi trên hành lang, Diệp Tu không ngừng than vãn vì việc đến đây mà bỏ lỡ cơ hội được hẹn hò với Trần Dụ. Cố Triều không quá để ý đến gã, ánh hắn nhìn chằm chằm màn hình, trên màn hình là định vị hắn lén cài vào điện thoại của Thu Trì, phía sau xe Tề Kiệt đang âm thầm bám sát phía sau, khoảnh cách hai xe không cách quá nửa km.

Diệp Tu nhanh chóng nhận ra Cố Triều hoàn toàn không chú ý đến mình, liền đảo mắt nhìn qua, thấy một màn này không khỏi chặc lưỡi: “Nhìn cậu kìa, có khác gì biếи ŧɦái không?”

Cố Triều: “Tôi không muốn nghe hai từ này ở người xăm ở vị trí kia.”

Diệp Tu trừng mắt: “Cậu kỳ thị? Đây là nghệ thuật có hiểu không!”

Cố Triều: “Tôi không kỳ thị nghệ thuật, tôi kỳ thị cậu.”

Diệp Tu: “…”

Nhắc đến vấn đề này ánh mắt Cố Triều không khỏi tối đi vài phần, Diệp Tu cũng biết bản thân nếu muốn còn nguyên vẹn thì không nên tiếp tục chủ đề này, lấp tức nói sang chuyện khác.

“Tiếp theo cậu tính thế nào.”

Nét mặt Cố Triều khó chịu, hắn trầm ngâm suy tư rất lâu, Diệp Tu biết hắn đang suy tính nên hiểu ý mà im lặng, hai người sóng bước đi hết dãy hành lang, đến khi ra khỏi biệt thự.

Bên ngoài xe đã đợi sẵn, Cố Triều và Diệp Tu cùng nhau lên xe.

Sau khi xe chạy được một đoạn thì Cố Triều mới nói: “Chuẩn bị đi.”

“Này.” Diệp Tu bất mãn: “Cậu không đối xử tôi giống với Tiểu Trì một chút hả? Nói nhiều từ hơn đi có được không?”

Cố Triều tặng hắn một ánh nhìn, nhàn nhạt nói: “Cậu không xứng.”

Đồ chó!

Diệp Tu trong lòng dựng ngón giữa, nhưng rất nhanh đã nghiêm túc gật đầu nói: “Biết rồi.”

Tình bạn này quả nhiên không thể bền lâu được.

“Mà nói đến tàu mới nhớ.” Diệp Tu dường như nhớ đến gì đó, “Con tàu mà gã vừa nói đến cũng là con tàu tôi đã nói tháng trước đấy, không ngờ con heo họ Vương kia cũng trốn ở trên đấy, thật là trùng hợp.”

“Ừ.” Cố Triều khẽ gật đầu.

Tàu Sea là tàu du lịch hạng sang nổi tiếng trong nước, những người bước được lên con tàu này phần lớn đều là người không phú cũng quý.

Diệp Tu bất ngờ có bốn vé trong tay, đã rủ Cố Triều và Thu Trì cùng đi, coi như quà chúc mừng cậu tốt nghiệp nhưng Cố Triều vừa nghe tên đã thẳng thừng từ chối, cũng cấm Diệp Tu nói cái gì liên quan đến tàu thuyền cho Thu Trì.

Diệp Tu biết Cố Triều đã quyết thì không thể lây chuyển, nên không nói chuyện đi chơi du thuyền này nữa.

Nhưng Diệp Tu nào biết Cố Triều kiên quyết không đi là bởi vì con tàu ấy chính là điểm kết thúc của Thu Trì, là điểm khởi đầu trong ác mộng sau này của hắn.

Từ ngày có lại ký ức, hình ảnh ngày hôm ấy vẫn ám ảnh tâm trí hắn nặng nề, nhiều lần giật mình tỉnh giấc nửa đêm khiến hắn luôn trong trạng thái hoảng loạn, mãi đến khi nhìn người đang say giấc rúc trong lòng ngực mình, hắn mới có thể bình tĩnh lại, ôm chặt đôi phương trong lòng tiếp tục thϊếp đi.

Những chuyện ngu xuẩn ở kiếp trước, đời này hắn tuyệt đối không mắc thêm một sai lầm nào nữa.

Cố Triều day day mí mắt, trên mặt hiếm khi lộ ra vẻ mệt mỏi, “Chừng nào con tàu khởi hành?”

Diệp Tu lấy điện thoại kiểm tra thông tin rồi đáp: “Là năm ngày sau.”

Cố Triều tính toán thời gian, Thu Trì đi dã ngoại với bạn bè chỉ có ba ngày, vẫn dư thời gian để có thể gặp được cậu.

“Tôi biết rồi.” Cố Triều đáp một câu rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thời gian trong chính truyện đang đến gần, hắn nhất định phải giải quyết toàn mọi chuyện bộ trước khi thời điểm đến, bằng không mọi nỗ lực của hắn và người kia đều sẽ thành công cốc.

Chủ thần bây giờ không quản nổi nữa, hắn phải tự cứu lấy số mệnh của chính mình, cũng là cứu lấy số mệnh của Thu Trì.