[Hệ Thống Xuyên Thư] Sau Khi Xuyên Qua Nam Chính Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Tôi

Chương 154




Thu Trì bất tỉnh ngã xuống đất, một trong ba tên đem người cậu vác lên vai. Lúc này một trong số bọn chúng phạt hiện trên mặt sàn có máu.

“Trên sàn sao lại có máu?”

Bọn chúng nhìn xuống đất, lúc này cả bọn mới để ý trên đầu Thu Trì đã bị nhuộm đỏ một mảng, mái tóc cũng bởi vì dính máu mà bết lại.

“Mẹ!” Tên vác Thu Trì trên vai chửi tục, "Không ngờ thằng nhóc này lại mỏng manh đến vậy, nắm tóc mạnh một chút đã rách cả da.

“Có cần phải thu dọn hay không?”

“Dọn mẹ gì. Mặc kệ nó, đi nhanh.”

Cả ba cũng nhau đi ra ngoài, ngay khi cả ba người bước ra khỏi cửa, tên đi sau cùng ngay lập tức bị một đánh tới từ phía sau mạnh đến nổi khiến gã quằn quại nằm dưới đất kêu rên, nhất thời không đứng lên nổi.

“Đờ mờ mờ, đây không phải người là bọn chó chúng mày có thể chạm vào.”
Tề Kiệt ánh mắt hung ác nhìn hai tên còn lại, miệng ngậm điếu thuốc hít một hỏi rơi nhổ thẳng xuống đất.

Tên vác Thu Trì trên vai dữ chặt, sau đó quay người bỏ chạy, tên còn lại lao về phía Tề Kiệt nhằm giữ chân gã.

Ba tên kia, tên nào cơ thể cùng to con cường tráng, Tề Kiệt dáng ngửi so với chúng mảnh mai hơn rất nhiều, nhưng trên thân của anh mang theo tàn tích của năm tháng, dù cơ bắp không quá nổi trội nhưng lại cực kỳ săn chắc.

Tề Kiệt nhanh chóng đánh cho tên thứ hai nằm sõng soài ra đất, mắt nhìn tên thứ ba đang chạy, gã nhanh chóng đuổi theo, bên góc tường bên ngoài nhà vệ sinh có bộ dụng cụ lau sàn, gã nhanh tay nắm lấy cây lau sàn, rút bỏ phần bông, nắm chặt phần cắn rồi ném mạnh.

Cây lau nhà ở đây cũng sàn hàng cực kỳ chất lượng, phần cán phần lớn được làm bằng inox cực kỳ cứng và nhựa cứng. Cán cây lau nhà lao vυ"t chuẩn xác đập thẳng vào lưng tên thứ ba mà không ảnh hưởng Thu Trì đang ở trên vai.
Ngay khi tên thứ ba ngã xuống, Tề Kiệt nhanh chóng lao qua bồi cho tên đó mấy cú đấm, khiến cả gương mặt tên thứ ba nhanh chóng sưng vù, miệng và mũi đều tràn ra máu tươi.

Sau khi chắc chắn đối phương đã mất ý thức, Tề Kiệt mới đứng lên phỉ nhổ một cái, “Mẹ, một luc gà bệnh.”

Mắng xong gã mới để ý Thu Trì đang nằm ở bên cạnh, thấy trên đầu cậu có máu chảy lập tức nhíu mày ngồi xuống kiểm tra.

Vết thương trên đầu đã bị rách ra, lộ ra chỉ và thịt nhìn vô cùng ghê rợn.

Tề Kiệt nhìn Thu Trì nhắm mắt ngủ say liền không khỏi thở dài, gã định vác Thu Trì lên lưng thì ngay lúc này bên tai nghe một xé gió lao đến phía gã, Tề Kiệt lập tức quay đầu tránh né, tên đầu tiên bị gã đánh lúc này không biết lấy đâu ra chiếc gậy sắt, liều mạng lao về phía gã, toàn lực vung tay muốn đánh.
Tề Kiệt hết né trái rồi né phải, muốn tìm sơ hở đánh văng gậy của tên thứ nhất, nhưng tên vừa bị gã đánh cho sưng mặt lại đột ngột vùng lên, ôm giữ chặt tay chân gã, tên thứ nhất thuận thế xông lên, đánh mạnh vào đầu gã.

Trong chớp mắt đầu Tề Kiệt quay cuồng, gã quỳ rạp xuống đất. Tề Kiệt có ý thức rất mạnh, dù bị đánh đến đầu óc quay cuồng vẫn nhẫn rõ mọi chuyện, trước khi gã bất tỉnh liền lao đến ôm chặt Thu Trì đang nằm dưới đất vào lòng, dùng cả cơ thể để bảo vệ cậu.

Tên thứ ba bị đánh cho miệng toàn máu, ngồi dưới đất tức tối phun ra một ngụm máu, nói: “Đệt mẹ, lôi thằng đó ra, chúng ta chỉ cần tên nhóc kia thôi.”

Tên thứ hai và tên thứ nhất đi đến, một lát sau, liền kinh ngạc nói: “Đờ mờ, tách không ra.”

“Thằng chó này ôm chặt kín, tách không ra.”

Tên thứ ba văng tục một tràng, nói: “Lôi theo đi.”

Bọn chúng không thể ở đây lâu, nếu có ai đó đi qua thì nguy, không thể tách Tề Kiệt ra liền đem cả hai người rời khỏi đó, đi theo lối tắt ra bên ngoài, một chiếc xe bảo mẫu cũ nát đang chờ sẵn bên ngoài.

Sau khi cả ba lên xe, tên thứ ba sờ gương mặt đua rát của mình, lại văng một tiếng chửi tục, “Đệt, phải ép con heo kia nôn thêm tiền, bằng không đừng mong tao giao người.”

Xe đưa đón cả lớp đã đến, mọi người vui vẻ cười nói xếp hàng lên xe, trên mặt ai nấy cũng có vẻ tiếc nuối khi thời gian trôi qua quá nhanh.

Lâm Đặng nhìn mọi người nhưng không có ý định lên xe, vẻ mặt bồn chồn nhìn về một hướng.

Lâu quá.

Lâm Đặng ôm balo của Thu Trì trong ngực khẽ lẩm bẩm mấy tiếng, trong lòng không hiểu sao lại sinh ra cảm giác bất an lạ thường.

“Tiểu Lâm.” Lớp trưởng đứng ở cửa xe hô to: “Lên xe thôi.”

“Cơ thể chờ thêm một chút không?” Lâm Đặng nói: “Tiểu Trì đi vệ sinh rồi, vẫn chưa quay lại.”

Nghe Lâm Đặng nói Thu Trì đi vệ sinh lớp trưởng thoáng giật mình một cái, cậu ta ngó đầu lên xe, nhìn một lượt thì quả thật không thấy Thu Trì đâu.

“Có thể.” Lớp trưởng nhìn Lâm Đặng gật đầu, xe do bọn họ thuê dĩ nhiên thời gian cũng do bọn họ tự quản, xuất phát trễ một chút cũng không có vấn đề gì.

“Tớ cứ nghĩ là mọi người lên xe cả rồi, chỉ còn cậu thôi.” Lớp trưởng bước đến gần cô, cậu ta thấy Thu Trì bình thường vốn không nói chuyện nhiều với mọi người, điển hình cho người nếu không cần phải lên tiếng thì có thể im lặng suốt cả một buổi. Một người yên tĩnh như vậy, có đột ngột biến mất cũng chả có ai hay.

“Cậu ấy rời đi cũng đã lâu lắm rồi. Sao vẫn chưa quay lại?” Lâm Đặng nhìn đồng hồ, từ lúc Thu Trì đi đã trôi qua hơn 30 phút, nhà vệ sinh cách chỗ họ đứng không quá xa, cả đi lẫn về không thể lâu vậy được."

“Có khi nào cậu ấy bị táo bón không?” Lớp trưởng vỗ tay, cảm thấy suy nghĩ của mình thật sự chuẩn xác.

Lâm Đặng: “…”

“Lớp trưởng, nếu cậu không nói được lời nào tốt thì đừng nói nữa.”

Lớp trưởng ngượng ngùng gãi đầu, “Ha ha.”

“Cậu thử gọi cho cậu ấy thử xem.” Lớp trưởng đưa tay đẩy mắt kính, “Biết đâu trong nhà vệ sinh hết giấy, cậu ấy cần chúng ta đến cứu đó.”

Ở một nơi nghỉ dưỡng sang trọng như vậy, Lâm Đặng không thể tưởng tượng nổi một việc như nhà vệ sinh hết giấy sẽ xuất hiện ở đây, à không, không phải do cô không tưởng tượng được mà là cái nghèo đã làm hạn chế sự tưởng tượng của cô.

“Để tớ gọi cậu ấy thử.” Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng lý thuyết này không phải là không thể xảy ra.

Điện thoại vừa reo lên, Lâm Đặng ngay lập tức nghe được tiếng nhạc chuông được phát ra từ trong balo cô ôm trước ngực.

“~Á a à~ Mèo máy thông minh đáng yêu ghê ~~”

Lâm Đặng: “…”

Lớp trưởng: Ồ tuổi thơ một thời của tôi~

“Cậu ấy để điện thoại trong balo.” Lâm Đặng cúp máy, trong đầu vẫn còn vang lên giai điệu của bài hát.

Không nghe thì thôi, nghe rồi thì quả thật mẹ nó gây nghiện.

“Hay để tớ chạy qua xem thử thế nào. Có thể trong nhà vệ sinh thật sự hết giấy, cậu ấy đang chờ chúng ta qua cứu đó.” Lớp trưởng rời đi, tay không quên cầm theo khăn giấy.

Lâm Đặng gật đầu, dù sao cũng là nhà vệ sinh nam, cô qua đó quả thật không tiện.

Lúc này trên xe có một người mở cửa kính, ló đầu qua nói lớn: “Này, các cậu sao vẫn còn chưa lên xe? Lớp trưởng lại chạy đi đâu thế?”

Lâm Đặng nói: "Thu Trì đi vệ sinh vẫn chưa quay lại, lớp trưởng đi xem cậu ấy rồi.

“Ồ.” Bạn học xoa cầm, “Bị táo bón hả?”

Lâm Đặng: “…”

Lâm Đặng không biết nói sao, chỉ qua loa đáp một câu “không biết” rồi tiếp tục đứng chờ.

Khoảng hơn 15 phút sau lớp trưởng quay về, biểu cảm cực kỳ hoảng hốt, bởi vì chạy một đoạn dài mà không nghỉ lấy sức mà mệt đến quỳ thụp xuống đất.

“Lớp trưởng!” Lâm Đặng thấy dáng vẻ hắn chạy vội đến quỳ rạp xuống đất liền hết hồn, vội vàng chạy đến đỡ cậu ấy, “Cậu không sao đấy chứ?”

“Không…” Lớp mệt đến thở không ra hơi, nhưng vẫn cố gắng đớp từng ngụm không khí nhỏ nhoi, gắng sức nói: “Không, không thấy Thu, Thu Trì đâu hết.”

“Không thấy?” Biểu cảm kinh hãi xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp, “Sao có thể không thấy? Cậu tìm mấy chỗ khác chưa?”

Lớp trưởng xua tay, cậu ta hít một hơi thật sâu, sau khi hô hấp ổn định lại được rồi mới nói một hơi liền mạch: “Mỗi khu vực cắm trại đều có nhà vệ sinh riêng, những nhà vệ sinh ở khu khác đều cách rất xa, cậu ấy không lý nào lại đi xa như thế!”

Mặt lớp trưởng trắng bệch, vẻ mặt không kìm chế được lộ vẻ hoảng hốt, “Hơn nữa, tớ thấy trong nhà vệ sinh có, có, có…”

“Có cái gì?” Lớp trưởng sốt sắng như vậy, khiến Lâm Đặng cũng gấp gáp hỏi lại, rốt cuộc lớp trưởng thấy gì trong nhà vệ sinh mà biểu cảm lại hốt hoảng như vậy.

“Có máu!” Lớp trưởng cuối cùng cũng nói ra, lúc đó cậu ta vừa bước vào bên trong vừa lớn tiếng gọi tên Thu Trì, sau đó cậu ta phát hiện dưới đất gần bồn rửa tay mấy vết máu. Vết máu nhìn như từ trên cao nhỏ xuống, kéo dài từ bồn rửa tay cho đến ra cửa.

Lúc này cậu ta mới ý thức được có điều chẳng lành, lập tức theo vết máu đi ra bên ngoài, vết máu kéo dài ra cả bên ngoài, cách nhà vệ sinh không xa còn có một vũng máu khác, nhìn không khác nào một hiện trường vụ án mạng.

Biết bạn mình chắc chắn xảy ra chuyện, cậu ta mới vội vàng chạy về thông báo.

“Máu!?” Lâm Đặng không khống chế được mà nói lớn.

Lúc này mọi người trong xe chú ý hai người ở bên ngoài, một số người xuống xe, tiến lại gần hai người hỏi: “Có chuyện gì thế?”

“Tiểu Trì biến mất rồi.” Lâm Đặng nhíu mà, môi mỏng mím lại, ánh mắt giấu không được sự sợ hãi.

“Biến mất?”

Mọi người kinh ngạc.

“Không phải cậu nói cậu ấy đi vệ sinh sao? Sao lại biến mất được?”

Lớp trưởng một lần nữa kể lại những gì mình thấy xảy ra trong nhà vệ sinh một lần nữa.

“Sao lại có máu?”

“Hơn nữa một người đàn ông trưởng thành nói biến mất liền biến mất cũng quá sức hoang đường.”

“Có khi nào cậu ấy đi lạc rồi không? Dù sao khu cắm trại này cũng lớn như vậy.”

“Cậu cho rằng Thu Trì giống cậu có thể đi lạc trên một con đường thẳng sao?”

Mọi người bắt đầu nói chuyện ồn ào, mỗi người đều một ý, lúc này lớp trưởng mới lên tiếng cắt ngang hết tất cả, "Đừng tranh cãi nữa, trước mặt chúng ta chia nhau tìm xung quanh đây xem có phải cậu ấy đi lạc không.

Lâm Đặng là người đầu tiên gật đầu đồng ý, “Được, chúng ta chia nhai ra tìm.”

Nói rồi cô liền quay người chạy đi.

Một bạn học vội vàng chạy lên xe thông báo cho những người còn lại về việc Thu Trì đột nhiên biến mất, mọi người lúc này chia nhau ra đi tìm. Lớp trưởng liền liên lạc với quản lý giải thích tình hình, đồng thời xin phép được coi camera gắn gần nhà vệ sinh ở khu vực họ cắm trại.

Sau hơn hai tiếng tìm kiếm, mọi người tập hợp lại chỗ xe buýt đậu, ai cũng lắc đầu bảo không tìm thấy.

Trong tất cả Lâm Đặng là người lo lắng hơn tất thảy, coi ôm chặt balo Thu Trì đưa cho mình, “Liệu có phải cậu ấy bị bắt cóc rồi không?”

“Không thể nào?” Một người lắc đầu phản bác.

“Nếu không phải thì tại sao một người đàn ông trưởng thành nơi biến mất là biến mất chứ?”

Thu Trì cao hơn một mét bảy, sở hữu một chiều cao trung bình, tuy nhiên khung xương cậu nhỏ nên so với những bạn nam cùng trang lứa khác thì nhỏ hơn một chút. Nhưng dù thế thì Thu Trì vẫn là một nam thanh niên đã qua tuổi trưởng thành từ lâu, nói biến mất liền biến mất là điều không thể. Đây cũng không phủ nhận thế giới khoa học viễn tưởng.

“Hay là chúng ta báo cảnh sát.”

“Chưa qua 48 tiếng thì không thể báo án bảo mất tích được.”

Đúng lúc này Lâm Đặng mới nhớ ra điện thoại trong cặp Thu Trì, cô vội vàng mở balo lấy ra.

May mắn là Thu Trì không cài mật khẩu, cô vội vàng vào danh bạ tìm số của Cố Triều gọi đến.

Thu Trì không biết đi đâu mất, cô lập tức nghĩ đến Cố Triều, việc Thu Trì đột nhiên biến mất, cô nên thông báo cho cho người nhà của cậu, mà người nhà hiện tại của Thu Trì chỉ có một mình Cố Triều.

Hơn nữa cô chắc chắn Cố Triều có thể tìm thấy Thu Trì còn nhanh hơn cả cảnh sát

Chưa đến ba giây, điện thoại đã được nhận.

Đầu dây bên kia, vừa kết nối, giọng Cố Triều đã lạnh nhạt vang lên, “Mọi chuyện tôi đã biết, cô và mọi người quay về trước đi.”

Lâm Đặng không giấu nổi sự kinh ngạc, cô còn chưa nói gì, sao Cố Triều lại nói đã biết.

Chưa chờ mọi người hồi thần, Cố Triều lại nói: “Balo của em ấy tôi sẽ cho người đến nhà cô lấy.”

Nói xong hắn cúp máy để mọi người ngơ ngác đứng nhìn nhau.

Cuối cùng Lâm Đặng cất điện thoại, hít sâu một hơi rồi lên tiếng trước, “Chúng ta quay về thôi.”

“Còn Thu Trì thì sao?” Một người lo lắng lên tiếng.

“Cố Triều nói đã cho người đến đón Thu Trì về trước, xin lỗi chúng ta vì không báo trước.” Lâm Đặng không muốn để bọn họ lo lắng liền nhắm mắt nói dối.

“Ra vậy.”

Mọi người nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, cũng không ai dám tức giận về vi việc này, dù sao gia tộc họ Cố lớn mạnh, xưng vương một phương, bọn họ lấy lòng còn không kịp, sao có thể nổi giận.

Mọi chuyện coi như cũng giải quyết êm xui, tất cả lên xe trở về thành phố.

-----

Bên này Cố Triều vừa tắt điện thoại đã nghiến răng dùng sức đá đổ bình hoa cổ được trưng bày gần đó.

Ánh mắt hắn đỏ ngầu, vẻ mặt như hung thần lệ quỷ đòi mạng. Diệp Tu thấy vẻ mặt này của hắn cũng sợ đến mức không dám hó hé một lời.

Nỗi đau khi biết người mình yêu có thể gặp nguy hiểm, Cố Triều lúc này giống như thú dữ điên loạn nhe hàm răng sắc nhọn dữ tợn, dường như có thể lao lên cắn xé những ai đến gần.

“Đi.” Cố Triều nghiến răng ken két, vẻ mặt dữ tợn nói: “Đi đến bến cảng.”