[Hệ Thống Xuyên Thư] Sau Khi Xuyên Qua Nam Chính Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Tôi

Chương 20




Thu Trì là người tuân thủ nguyên tắc cho chính mình đặt ra, bình thường cậu sẽ theo giờ sinh học tỉnh giấc, dù vẫn còn buồn ngủ thì cậu vẫn sẽ không ngủ tiếp.

Nhưng hôm nay có thể là lần ngoại lệ đầu tiên trong đời của Thu Trì.

Thu Trì bị hình phạt của hệ thống làm cho cả người mệt lã, cả người sau khi đi làm về vốn không có bao nhiêu sức lực đã bị điện giật đến bất tỉnh nhân sự.

Lúc Thu Trì tỉnh giấc thì giờ sinh học của cậu đã trôi qua không biết bao lâu, cậu đưa tay xoa mái tóc bị điện giật đến xù lên, cảm thấy có chút may mắn bởi vì sáng hôm nay cậu không có tiết.

"Thân ái ơi~~~" Tiểu Thất thấy Thu Trì tỉnh liền online hu hu khóc: "Mãi không thấy cậu tỉnh, Tiểu Thất lo cậu chết rồi."

Chẳng hiểu sao Thu Trì nghe nó ồn ào là lại đau đầu, nhưng cậu đối với nó cũng không có ghét bỏ, nói: "Cỡ đó chưa giết tao được đâu, mày sáng sớm cũng đừng có ồn ào nữa."

Bây giờ là giữa thu, thời tiết tuy mát mẻ nhưng đêm xuống thì cũng tương đối lạnh, Thu Trì cả một đêm đều nằm ngủ ngay trước cửa, cho nên bây giờ cả cổ họng cậu có chút khô rát, khó chịu, âm thanh khi nói ra cũng mang theo vài phần khàn khàn.

Thu Trì không nghĩ nhiều, cậu đứng dậy vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, sau đó lại vào bếp úp mì gói làm bữa sáng.

Cậu bỏ thêm một ít hành lá và một quả trứng vào trong, mùi hương từ trong tô mì bốc lên vẫn khiến Thu Trì nuốt nước bọt.

Thu Trì uống một ngụm nước mì, sau đó thỏa mãn híp mắt lại, cuối cùng cũng có cảm giác được sống lại, cậu cầm đũa lên, vui vẻ ăn một ngụm mì lớn.

Chuẩn bị ăn đũa thứ hai, đột nhiên điện thoại cậu lại rung lên, trên màn hình hiển thị một dòng số lạ, Thu Trì vừa liếc mắt liền để điện thoại xuống, tiếp tục ăn mì, cậu sẽ không nhận số lạ.

Nhưng điện thoại tắt rồi lại rung, vẫn là hàng số kia, Thu Trì cuối cùng cục nhịn không được mà ấn nút nghe, tiếp chuyện đầu dây bên kia.

"Alo."

"Mở cửa."

Một âm thanh trầm thấp đầy từ tính vang lên khiến ngón tay Thu Trì khẽ run lên, xém tý nữa là điện thoại rớt xuống đất.

Âm thanh trong điện thoại có hơi rè, nhưng giọng nói đặc trưng như vậy, ngoài Cố Triều ra thì còn ai vào đây nữa.

Cố Triều bên kia giọng không nhanh không chậm, kiên nhẫn lấp lại lần nữa: "Mở cửa."

Thu Trì trên đầu hiện một đống dấu chấm hỏi, mở cửa? Mở cửa gì?

Ánh mắt Thu Trì nhịn không được mà nhìn ra cửa nhà mình, dự cảm không lành trong lòng cậu rất lớn, cậu nuốt nước bọt, đặt đũa xuống rồi chạy nhanh ra cửa, cậu chỉ mở cửa ra một khe nhỏ, đủ chỉ để một con mắt nhìn ra ngoài.

Đập vào mắt cậu là một người đàn ông mặc vets màu tối phía sau con xe Mercedes-Maybach Exelero màu đen quen đến không thể nào quen hơn.

Toàn thân Thu Trì run lên một cái, nói: "Cố, Cố tổng? Sao anh lại đến đây?"

Cố Triều không trả lời câu hỏi của cậu, anh rũ mi mắt, che đi ý cười trong mắt, nói: "Mở cửa." Giọng Cố Triều mềm mại hơn ban nãy, nhưng là mềm mại theo kiểu không cho người ta từ chối.

Thu Trì lúng túng, nửa muốn đóng, nửa còn lại không dám mở, suy nghĩ nửa ngày thì lại nghe Cố Triều nói: "Tiểu Thu Trì, đừng để anh lập lại lần nữa."

Đầu Thu Trì nổ pháo hoa bùm bùm, cái gì là Tiểu Thu Trì? Đại ca ơi, chúng ta không có thân!

Trong lúc Thu Trì đang ngơ ngác vì cái gọi thân thiết kia thì Cố Triều đã luồn những ngón tay qua khe cửa, chẳng cần bao nhiêu sức đã dễ dàng đẩy ra.

Sau đó Cố đại tổng tài vồ cùng tự nhiên mà đi vào nhà.

Thu Trì chớp mắt mấy cái, cố lấy lại bình tĩnh, thấy Cố Triều đang vào nhà mình thì hoảng hốt vội vàng chạy theo anh.

"Cố tổng..." Thu Trì rụt rè nhìn hắn, khẽ gọi một tiếng.

Cố Triều nhìn một lượt quanh nhà, diện tích trong nhà không lớn, hắn chỉ quét mắt một cái là đã nhìn hết toàn bộ, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên tô mì vẫn đang bốc khói trên bàn.

"Em ăn cái này?"

Cố Triều đột nhiên xưng hô với cậu thân mật như vậy khiến Thu Trì nghe nổi cả dà gà, cậu không quen nổi cách xưng hô này, cũng không dám mở miệng ra phản bác Cố Triều.

Thu Trì theo ánh mắt hắn nhìn qua tô mì ban nãy, nghe hắn hỏi thì thẳng thắn gật đầu.

Mi mắt Cố Triều rũ xuống, hắn đi đến cầm tô mì đang ăn dở lên, Thu Trì mặt đầy dấu chấm hỏi, sau đó cậu tận mắt chứng kiến Cố Triều đem toàn bộ mì đổ vào thùng rác.

"..." Thu Trì há hốc mồm, sau đó cậu đi tới nhìn toàn mì trong thùng rác liền ôm tim đau lòng.

"Cố tổng..." Vẻ mặt Thu Trì uất ức, nhưng nhìn khuôn mặt Cố Triều thì như bị nghẹn lại, không dám nói chữ nào.

Cậu mới ăn có một miếng.

Nhìn vẻ mặt uất ức của cậu, ánh mắt Cố Triều liền mềm mại hơn, nhưng hắn không hối hận vì đem mì đổ đi, nói: "Ăn cái này không tốt cho sức khỏe."

Thu Trì quỳ xuống ôm thùng rác hận không thể cùng nó quyên sinh, nói: "Tôi tình nguyện không tốt mà."

Nhìn Thu Trì ôm thùng rác không đứng dậy, Cố Triều hiếm khi có vẻ mặt bất đắc dĩ mà thở dài, hắn túm cổ áo cậu xách lên sau đó cất bước ra khỏi nhà.

Thu Trì hết hồn, cậu dù gầy thật nhưng vẫn là một thanh niên đang trưởng thành, vậy mà Cố Triều chỉ dùng một tay đã tóm gọn cậu nhấc lên. Thu Trì cả người run lên, sợ sệt nhìn Cố Triều, nói: "Cố tổng, anh làm gì?"

"Đi ăn." Cố Triều vừa nói vừa đem cậu nhét vào trong xe, sau đó hắn ngồi vào, đóng cửa lại, xe lập tức chạy đi.

Trước vẻ mặt ngơ ngác của Thu Trì, Cố Triều bình tĩnh nói: "Để xin lỗi việc ban nãy, tôi mời em ăn cơm."

Thu Trì ngồi sát vào cửa xe, ánh mắt có chút không tin được, nam chính nào phải loại người có tính cách dễ nói chuyện như thế này? Thiết lập băng sơn, tàn nhẫn của anh đâu hả đại ca?

"Cố tổng đên nhà tôi làm gì?" Đối vấn đề này Thu Trì vẫn thắc mắc trong lòng: "Chắc không chỉ mời tôi ăn cơm đâu nhỉ?"

Cố Triều nhìn cậu, đột nhiên nhếch mép cười nhẹ một cái, nhưng không trả lời câu hỏi của cậu.

Thu Trì giật thót tim, sau đó nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa kính.

Cố Triều hỏi: "Em đang làm gì?"

Thu Trì nói: "Nhìn kỹ đường đi."

Phòng ngừa hắn đem cậu bán đến xó nào mà không biết.

Cố Triều im lặng không nói gì nữa, bầu không khí trên xe phút chốc trở nên yên tĩnh, mà là lúc này, trong lúc Thu Trì không để ý, Cố Triều lấy điện thoại thoại ra xem cái gì đó.

Cố Triều ở mục tìm kiếm có một hàng chữ: [Những phương pháp theo đuổi đối tượng thành công.]

Ngón tay hắn lướt trên màn hình điện thoại, gương mặt không cảm xúc, ánh mắt cũng không dao động, nhưng màn hình lại dừng lại ở một mục nhỏ, ánh mắt hắn chợt lóe lên không rõ tâm tình.

[Phải hòa hợp với cuộc sống của đối phương]

Cố Triều nhớ lại căn nhà ban nãy của Thu Trì, lông mày hơi nhíu lại.

Tình hình an ninh ở khu nhà cậu không quá an toàn, để Thu Trì sống ở đó hắn quả thật có chút không an tâm, nhưng trực tiếp lôi về nhà lại không được, Thu Trì sẽ không chịu, hắn cũng sẽ không nỡ bắt ép cậu.

Chỉ có thể kéo cậu ra khỏi cuộc sống kia, rồi cho cậu từ từ thích ứng với thế giới của hắn,

Hắn chưa từng thích ai bao giờ, cũng không biết thế nào là thích, nhưng hắn đối với Thu Trì có sự thiện cảm, tuy nhỏ nhưng lại rõ ràng.

Trước khi gặp Thu Trì, hắn dường như cứ nghĩ mình thật sự sẽ cô độc cả đời, nếu như lọt vào tầm mắt hắn vậy dù chết hắn cũng không buông tay, dù có phải đem cậu nhốt trong nhà đi chăng nữa.