Kết thúc bữa cơm, lúc tính tiền, Thu Trì kìm không nổi tính tò mò nhìn trộm hóa đơn trên tay Cố Triều.
Ánh mắt vừa lướt qua giá tiền, gương mặt Thu Trì lập tức tái mét, cậu vừa nhìn sơ qua thấy ít là bốn con số.
Một bữa cơm cả bạc triệu, số tiền này cậu có thể ăn mỳ gói trong nửa năm,Thu Trì bi thương ôm ngực, thế giới của những người có tiền thật sự khiến những kẻ nghèo nàn như cậu nghẹn thở.
Cố Triều tinh mắt thấy vẻ biến hóa trên gương mặt cậu liền đoán được cậu nghĩ gì, liền nói: "Em đừng bận tâm, số tiền này trong vòng một tiếng tôi có thể kiếm lại gấp mười lần."
Trái tim của Thu Trì sau khi nghe Cố Triều nói liền rỉ máu.
Nam chính à, cảm phiền im miệng dùm!
Nghe tức không chịu nổi!
Ôi, cái thế giới tàn nhẫn này!
Cũng may Cố Triều cũng không nói về đề tài này nữa, hắn sau khi thanh toán xong thì chở cậu về nhà lấy cặp sách, sau đó lại chở cậu đến trường.
Nhờ có Cố Triều mà lần này cậu không phải tốn tiền xe buýt, tiết kiệm thêm được một ít.
Lúc xuống xe, Cố Triều gọi cậu lại. Thu Trì buộc phải cúi người, nhìn vào trong xe, muốn nghe xem hắn muốn nói gì.
Cố Triều nhìn cậu, nói: "Mấy giờ em học xong?"
Mi mắt phải của Thu Trì giật giật, này chẳng không phải lại muốn đón cậu về đấy chứ?
Thu Trì khẽ lắc đầu, cảm thấy bản thân bị nhan sắc của hắn mê hoặc rồi, nếu không làm sao lại có cái suy nghĩ đáng sợ thế kia? Nhớ lại kết thúc của nguyên chủ, trái tim cậu run một trận.
Mà đối diện Cố Triều vẫn im lặng, hắn dĩ nhiên đã nắm rõ thời khóa biểu của Thu Trì trong lòng bàn tay, hỏi cậu chỉ là cái cớ mà thôi, hắn muốn biết cậu thích hắn đến mức nào, có nói dối hắn hay không?
Mà hiện tại, Thu Trì mím môi, suy nghĩ xem có nên trả lời hay không.
Người trước mắt không thể đắc tội, nếu không cậu chỉ có nước ngủm củ tỏi thôi.
"Bốn giờ ba mươi là kết thúc." Sau một hồi đắn đo, cậu cuối cùng vẫn nói ra.
Trước mặt nam chính không nên nói dối thì tốt hơn.
Nghe được câu trả lời vừa ý, Cố Triều gật đầu hài lòng, hắn dịu dàng nhìn cậu nói: "Đúng giờ tôi sẽ đến đón em."
Thu Trì cảm thấy thế giới nhỏ bé của mình bị câu nói này của hằn nứt ra một vết nứt lớn, khóe miệng cứng đơ, không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Thu Trì lặng lẽ hít một ngụm khí lớn, lưỡi bên trong xoắn xuýt một vòng mới nói: "Không cần đâu, tôi tự mình về được, không cần phiền Cố tổng."
"Không phiền." Cố Triều bình tĩnh nói: "Dù sao em cũng phải đến xăm lại hình cho tôi."
Lúc này Thu Trì mới hiểu ra, thì ra là tiện đường đưa cậu đi luôn, nhưng nghĩ lại thì cậu vẫn cảm thấy không ổn định lắm, chỗ làm của Cố Triều và trường học cậu gần nhau lắm à? Sao có thể tiện đường nhiều thế được?
"Vậy đi." Không để Thu hút nói gì thêm, Cố Triều tự mình quyết định nói: "Em vào học đi, cố gắng học cho tốt."
Nói xong Cố Triều vươn tay đóng cửa xe lại, sau đó xe cất bánh chạy đi mất.
Thu Trì ngơ ngác nhìn xe chạy đi mất, nhịn không được mà thở dài, người gì mà bá đạo.
"Thu Trì."
Phía xa đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc, Thu Trì liền bỏ chuyện ban nãy ra sau đầu, cậu quay người về phía cô, cười nói: "Chào."
Lâm Đặng đi tới, cô nhìn chiếc xe màu đen vừa chạy đi kia, sau đó nhìn Thu Trì, lo lắng nói: "Ban nãy là người quen của cậu hả?"
Thu Trì nhìn theo hướng xe chạy mất, nói: "Không phải, là khách hàng của tiệm tớ."
Lâm Đặng hỏi: "Cậu vẫn còn xăm hình ư?"
Nhà Thu Trì là cửa tiệm tattoo, việc này ai cũng biết, tuy Thu Trì đi làm ngoài nhưng cậu vẫn duy trì hoạt động công việc của nhà, cậu không bỏ qua bất kỳ cơ hội kiếm tiền nào.
"Chỉ cần có khách yêu cầu thì tớ vẫn làm."
Lâm Đặng nhịn không được mà đưa mắt nhìn về hướng xe ban nãy chạy đi, cô cũng đã gặp chủ nhân của chiếc xe này hai lần, hơn nữa còn là trong tình huống không tốt lắm, cô cũng có nghe anh Tề nói qua, người này tuyệt đối không được chọc vào.
Tề Kiệt bình thường nhìn hòa nhã nhưng thật ra là một người rất đáng sợ, tuy Lâm Đặng chưa từng thấy dáng vẻ tức giận của Tề Kiệt nhưng nếu có lời đồn thì ít nhiều cũng là sự thật, hơn nữa người trong giới cũng phải nể mặt Tề Kiệt mà hành sự. Một người như Tề Kiệt cũng nói người đó không thể đụng vào thì người đó còn đáng sợ đến mức nào.
Nhớ lại lần đầu cô còn ném tiền vào người hắn ta, nghĩ lại Lâm Đặng cũng có chút lo sợ, nhưng may mắn là hắn không so đo gì với cô.
Một người đáng sợ như vậy mà lại có qua lại với Thu Trì, khiến cô không khỏi lo lắng cho cậu.
Cô lo là Thu Trì không biết mà tiếp cận người này liền hỏi: "Chủ chiếc xe đó hình như Cố tổng nhỉ? Lần trước đã gặp ở Lạc Thủy rồi."
Nữ chính nam chính đã gặp nhau, cậu cũng không tỏ vẻ gì, chỉ gật..
Thấy cậu xác nhận cô liền tỏ vẻ lo lắng, Thu Trì thấy vậy cho rằng cô nghĩ cậu và Cố Triều có mối quan hệ không đáng chính nào đó liền nói: "Cố tổng chỉ là khách hàng của tớ thôi, cậu đừng lo, ngoài công việc tớ và hắn ta không có quan hệ nào khác đâu."
Lâm Đặng nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô vẫn nói: "Tớ không có ý muốn xen vào công việc của cậu, nhưng tớ cảm thấy vị Cố tổng đó dường như không phải người tốt, bên cạnh hắn ta nguy hiểm lắm, cậu không nên dính dáng đến hắn ta quá nhiều."
Những lời của Lâm Đặng không khỏi khiến Thu Trì nghi ngờ cuộc đời, nghe thế nào cũng thấy nữ chính đây là đang bài xích với nam chính.
Cậu tò mò làm thế nào mà sau này hai người có thể nhìn nhau gọi tên nhau thấm thiết được vậy?
Hiện tại nữ chính nói như thế, tương lai cô chẳng phải tự vả rồi hay sao?
Thu Trì bộ não tăng năng suất hoạt động, xoay một vòng rồi nói: "Phải không? Tớ lại cảm thấy con người hắn ta không tệ lắm đâu."
Lâm Đặng nghe xong có chút bối rối, cô cho rằng Thu Trì chê cô chen vào công việc của cậu, liền có chút khẩn trương nói: "Tớ không phải cố ý xen vào công việc của cậu, chỉ là linh tính tớ mách bảo, hắn là người chúng ta có thể chọc vào, tớ chỉ muốn nhắc cậu cẩn thận một chút."
Trong lòng Thu Trì hoài nghi muốn chết, liệu có phải lúc đọc cái cuốn tiểu thuyết này, cậu đọc sai cách rồi à?
Tuy tuyến tình cảm phát triển là sau khi nữ chính tốt nghiệp đi làm, nhưng em gái à, em không nên nghĩ về chồng tương lai của em như thế có được không?
Mà Thu Trì không phủ nhận, trực giác của nữ chính chuẩn không cần chỉnh luôn.
Nghĩ lại vẫn thấy những lời nữ chính nói ra không ổn lắm, nhưng cô xuất phát là từ quan tâm cậu, việc này Thu Trì dĩ nhiên cũng cảm động một chút, Lâm Đặng đúng là giống như trong sách miêu tả, tính tình tốt bụng lại thuần khiết.
"Cậu không phải lo, sau khi xăm hình xong, tớ và hắn liền trở thành người lạ rồi." Thu Trì nói: "Dù sao đây chỉ là mối quan hệ công việc mà thôi."
Lâm Đặng gật đầu, nghe Thu Trì nói vậy cũng an tâm một chút, cười nói: "Chúng ta đừng đứng đây nữa, vào lớp thôi."
"Ừ."
Hai người sóng vai cùng nhau vào trường, bọn họ học ở trên lầu bốn, khi đi đến dãy hành lang lầu ba thì vô tình gặp phải Liễu Quân.
Thu Trì và Lâm Đặng đều đồng thanh nói: "Giáo sư Liễu."
Liễu Quân gật đầu, Thu Trì để ý tâm tình Liễu Quân dường như rất tốt. Bình thường Liễu Quân đều xuất hiện với một gương mặt nghiêm khắc, nhưng hôm nay ông lại phá lệ ôn hòa, ý cười không giấu nổi trên mặt.
Lâm Đặng là phụ nữ, so với Thu Trì còn nhạy cảm gấp mấy lần, dĩ nhiên cũng sẽ nhìn ra, hỏi: "Liễu giáo sư, hôm nay ngài có chuyện vui ạ?"
Liễu Quân mỉm cười, không lắc đầu cũng chẳng gật đầu, đột nhiên lại nhìn Thu Trì, vỗ lên vai cậu mấy cái rồi nói: "Thu Trì, xem ra em thật sự muốn quay lại, thầy vui vì em đột nhiên biết quay lại."
"Dạ?" Thu Trì còn đang khó hiểu thì ông lại nói: "Thấy em đã trả xong hết toàn bộ tiền học, còn thiếu là thấy được sự quyết tâm rồi. Sau này không được giống như trước nữa, phải chuyên tâm học hành đấy."
Thu Trì nhanh chóng tóm được được mấu chốt trong câu nói của ông liền khó hiểu nói: "Trả xong hết tiền học? Giáo sư, có phải thầy nhầm rồi không? Em vẫn còn thiếu hơn một tháng chưa đóng."
Liễu Quân vẻ mặt hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh nói: "Không phải em đóng sao?"
Thu Trì lắc đầu: "Không phải em."
"Việc này cũng thật lạ." Liễu Quân nói: "Tôi nhận được thông báo, nói rằng học phí của em đã trả đủ, không những vậy còn đóng toàn bộ chi phí hết cả năm nay. Em nghĩ kỹ xem, có phải người quen thân thiết nào giúp em hay không?"
Thu Trì không suy nghĩ đã nhức đầu, người quen thân thiết nhất của nguyên chủ là Thu Thành, nhưng ông ấy đã qua đời rồi.
Sao có thể đội mồ sông dậy để đóng tiền học cho cậu được?
Liễu Quân nghe vậy thì thở dài, nói: "Dù sao tiền cũng đã đóng rồi, nhà trường đã kết sổ, nếu như có người giúp em vậy em phải cố gắng, đừng phụ lòng người ta."
Thu Trì nghe vậy cũng gật đầu đáp mấy tiếng qua loa, cậu và Liễu Quân nói nhiều thêm mấy câu nữa, sau đó Liễu Quân có việc liền rời đi trước.
Đợi bóng dáng Liễu Quân rời đi rồi, lúc này Lâm Đặng mới hỏi: "Thu Trì, cậu thật sự không biết là ai sao?"
Cậu lắc đầu, so với Lâm Đặng, cậu còn muốn biết hơn cả cô nữa.
Khi vào tiết học, Thu Trì không cách nào tập trung nghe giảng được, trong đầu không ngừng suy nghĩ xem là ai đã bỏ tiền ra giúp cậu, phải biết một năm học ở trường đại học này rất cao, may mắn là lương ở Lạc Thủy rất cao, cho nên Thu Trì mới bớt được gánh nặng.
Không biết là vị thần tiên sống nào ra tay tương trợ nữa.
Thu Trì thở dài một tiếng, trong đầu liệt ra một danh sách những người mà nguyên chủ quen, nghĩ mãi cũng chẳng thấy ai có khả năng, bởi vì những người nguyên chủ quen trước đây đều không phải người tốt đẹp gì, dù không xấu thì cũng chẳng ai tốt đến mức có thể sẵn sàng bỏ tiền ra giúp cậu cả.
Đột nhiên Thu Trì nghĩ đến đến Hùng Tất, nhưng rất nhanh sau đó đã lắc đầu.
Trong tất cả những người quen của nguyên chủ quen trước đây, có thể nói Hùng Tất là người phải coi như được nhất, tuy tính tình gã cộc cằn thô lỗ nhưng gã lại là người có nghĩa khí nhất trong những người nguyên chủ quen, bình thường cũng giúp cậu giới thiệu với rất nhiều khách đến xăm hình.
Nhưng dù sao cũng không phải Hùng Tất, bởi vì cậu cũng chợt nhớ ra, việc cậu nợ tiền học phí, ngoài những người trong lớp và giáo viên ra thì chẳng còn ai biết cả.
Cho nên, Hùng Tất không biết thì không thể giúp cậu được.
Cậu lặng lẽ thở dài một hơi, một tay chống cằm, ngước mặt lên nhìn bục giảng, giáo viên đang giảng dạy về vẽ phác họa cơ thể người, nhưng những lời của giáo viên, cậu một chữ cũng không nghe lọt.
Góc ngoài lề:
Người qua đường: Xin hỏi cô có suy nghĩ thế nào về nam chính.
Lâm Đặng: Ai cơ? Tôi không thích anh ta.
Người qua đường: ...