Sáng sớm hôm sau, Thu Trì theo giờ sinh học mà tỉnh giấc.
Bên dưới mắt là hai bọng mắt mờ mờ, rõ ràng là hôm qua ngủ không ngon.
Hiện tại hình ảnh Cố đại tổng tài đưa cậu về hôm qua vẫn còn nhớ rất rõ ràng.
Hôm qua bị người ta ép lên xe, mặc dù Thu Trì biết đối phương có ý tốt nhưng Thu Trì vẫn muốn hét lớn một tiếng "Cứu mạng!!!". Nhưng may mắn là sức kiềm chế của cậu khá tốt nên mới không thốt ra.
Còn Cố Triều sau khi ngồi vào ghế tay lái cũng không khởi động ngay, mà nhìn chằm chằm cậu.
Thu Trì ôm chặt lấy chiếc cặp trong ngực, biểu cảm như dân nữ vừa mới cưỡng bức: "Anh nhìn tôi làm gì?"
Đối phương không đáp lại lời của cậu mà cứ im lặng nhìn thêm mấy giây, sau đó thì vươn tay qua.
Thu Trì lập tức rụt người lại, hai mắt nhắm chặt, cảm nhận đối phương không ngừng dán sát lại gần. Thu Trì hồi hộp lo lắng thì bên tai lại nghe "cách" một tiếng, sau đó Cố Triều lùi ra, lưu lại ít hương bạc hà bên mũi Thu Trì.
Thu Trì kinh ngạc mở mắt ra thì thấy dây an toàn của mình đã được cài lại, cậu vội đưa mắt nhìn sang, thì thấy Cố Triều đang khởi động xe, hắn hơi nghiêng đầu nhìn cậu nói: "Lên xe thì phải thắt dây an toàn."
Vẻ mặt Thu Trì có chút ngượng ngùng, cậu đưa tay lên vuốt nhẹ mấy cọng tóc mái trước trán, nói: "Cảm ơn Cố tổng."
Vừa nói, Thu Trì vừa thầm mắng bản thân đột nhiên suy nghĩ quá nhiều, ban nãy chẳng phải nói hắn muốn làm bạn với cậu sao? Vậy mà mới ban nãy khi Cố Triều đưa tay qua, còn nghĩ hắn muốn bóp chết cậu.
Ôi tội lỗi quá đi mất.
Mà Thu Trì vừa dứt câu thì Cố Triều hừ mũi nhẹ một tiếng, Thu Trì không nghe ra được cái hừ đó của hắn tâm tình tốt hay xấu, cậu đưa mắt nhìn qua thì thấy hắn đang nhìn mình cười.
Xem ra tâm tình rất tốt.
Thấy Cố đại tổng tài cứ nhìn mình mãi, Thu Trì không khỏi bối rối nói: "Cố tổng, xin hãy tập trung lái xe đi ạ."
Cố Triều không nhanh không chậm đáp: "Đang đèn đỏ."
Vậy cùng đừng nhìn tôi chứ!
Anh nhìn tôi làm cái rắm gì?
Thu Trì im lặng phun tào một hơi trong lòng, sau đó nghiêng đầu nhìn qua cửa kính, giả chết.
Lại im lặng không biết bao lâu, đột nhiên Cố Triều lại lên tiếng: "Như lời em nói muốn làm bạn với tôi, vậy có phải em lên xưng hô thân thiết với tôi một chút hay không?"
Thu Trì im lặng nhìn qua đối phương, thầm nói tôi muốn làm bạn với anh bao giờ, là anh muốn làm bạn với tôi đó chứ?
Nhưng nhớ lại trong tiểu thuyết thì nam chính vốn chẳng có mấy người bạn thân thiết, có một người duy nhất là Diệp Tu nhưng sau nay bởi vì tranh dành nữ chính mà trở mặt, hơn nữa nam chính còn chưa bao giờ mở miệng kết thân với ai bao giờ. Lần đầu mở lời với một người, chắc hẳn là sẽ rất ngại đi, mà trước vẻ mặt như núi băng kia, Thu Trì nhìn mãi cũng chẳng thấy cái chữ 'ngại' đó nằm ở chỗ nào trên gương mặt hắn.
Đúng là tảng băng di động ngàn năm không tan, đến cả ngại ngùng cũng như một núi băng, nhìn không ra điểm khác biệt thường ngày.
Thôi thì hắn hay cậu kết bạn thì cũng như nhau, cho nam chính chút mặt mũi vậy.
"Cố tổng muốn tôi xưng hô như thế nào?"
"Em có thể ngừng gọi tôi là Cố tổng." Cố Triều nhẹ giọng nói, nếu Thu Trì để ý thì có thể thấy bàn tay hắn đang nắm chặt vô lăng, nói là nắm nhưng thật ra là siết chặt thì đúng hơn.
Cố Triều im lặng suy tính một chút, sau đó lại nói: "Em có thể gọi tên tôi."
Thu Trì suy nghĩ, đúng là trở thành bạn bè rồi mà còn gọi Cố tổng thì đúng là quá khách sáo, nhưng gọi thẳng tên là Cố Triều thì Thu Trì lại cảm thấy khó mà mở miệng.
Cuối cùng cậu nói: "Anh lớn tuổi hơn tôi, vậy tôi gọi anh là anh Triều nhé."
Nói xong cậu liền gọi một tiếng: "Anh Triều."
Một tiếng anh này từ trong miệng cậu nói ra, trong tai Cố Triều nghe mà cảm thấy giọng cậu chảy ra cả đường, nhất thời cảm thấy trong xe đều là mùi hương ngọt ngào.
Cố Triều cong khóe môi, trong mắt là niềm vui sướng chưa từng có, đáp: "Được, Tiểu Trì."
Sau khi gọi một tiếng anh Triều thì Thu Trì cảm thấy có chút lạ lạ, cũng cảm thấy khá vui tai khi gọi như vậy, liền gọi thêm một tiếng: "Anh Triều."
Cố Triều nhẹ giọng đáp lại: "Ừ, anh đây."
Sau đó Thu Trì được nước lấn tới, gọi một hơi thêm mấy tiếng, mà Cố đại tổng tài bên cạnh, lại như không cảm thấy phiền mà đáp lại từng tiếng gọi một của cậu.
Sau khi xe về đến nhà, Thu Trì cảm thấy đổi cách gọi rồi liền cảm thấy mối quan hệ giữa hai người cũng thân thiết hơn một chút, hiện tại họ là bạn rồi.
Cố Triều vô cùng tự nhiên giúp cậu cởi dây an toàn, sau đó đưa tay xoa đầu cậu, nói: "Khuya rồi, em vào nhà đi."
Được nam chính xoa đầu, Thu Trì có chút không được tự nhiên, mà nghĩ lại nếu trở thành bạn rồi thì chắc xoa một chút cũng chẳng sao.
Dù sao Cố Triều lớn hơn cậu đến mấy tuổi, nói là bạn bè nhưng nhìn thì có vẽ giống anh em hơn nhỉ.
Thu Trì xuống xe, trước khi đóng cửa, cậu cúi người nói: "Cảm ơn anh vì đã đưa tôi về nhà, anh Triều về cận thận nhé."
Cố Triều gật đầu, Thu Trì đóng cửa xe đi vào nhà, đợi bóng dáng Thu Trì biết mất sau cánh cửa Cố Triều mới lái xe rời đi.
Đêm đó Thu Trì nằm trên giường có chút khó ngủ, cậu không ngờ mối quan hệ giữa cậu và nam chính có thể trở thành bạn bè, như vậy cũng tốt, chí ít có thể bảo vệ an toàn tính mạng cho thân thể này, từ giờ cậu phải tập trung giúp cho mối quan hệ nam chính và nữ chính phát triển.
Nghĩ một chút liền trằn trọc không ngủ, vốn dĩ Thu Trì muốn gọi Tiểu Thất ra nói chuyện với nó cho đỡ nhàm chán, nhưng nghĩ lại thì không gọi nữa.
Tuy cậu không biết hệ thống có cần nghỉ ngơi hay không nhưng lúc Cố Triều mở cửa bước ra, thì Tiểu Thất cũng offline luôn rồi, đến giờ cũng không thấy nó online, bây giờ Thu Trì không muốn nửa đêm làm phiền đến nó.
Thức đến hơn một giờ, Thu Trì ngồi dậy định làm mấy bài tập thể dục cơ bản, cho cơ thể thấm mệt một chút cho dễ ngủ.
Nhưng vừa bước chân xuống giường thì chân Thu Trì đá trúng thứ gì đó liền hơi giật mình, cậu bật điện lên thì thấy ống vẽ, thấy nó nằm ngã lăn ra đất, Thu Trì thầm nói lúc tắm bảo sao lại nghe có tiếng đồ vật rơi thì ra là nó.
Thu Trì cầm ống lên, mở nắp đậy, sau đó lấy bức vẽ ở bên trong ra.
Bức tranh phác họa Cố Triều, Thu Trì một lần nữa nhìn vào đôi mắt trên bức tranh, sự ôn nhu trong ánh mắt khiến Thu Trì cảm thấy không thực.
Cố Triều chỉ thể hiện mặt ôn nhu trước duy nhất Lâm Đặng, cho nên lúc nhìn vào đôi mắt ôn nhu của đối phương trên tranh, lại còn là bức tranh do chính mình vẽ, cho nên Thu Trì càng nhìn càng cảm thấy không thực.
Hay là do cậu vẽ nhầm?
Thu Trì lắc đầu, ánh mắt là điểm nhấn của một bức tranh, lấy kinh nghiệm của cậu, tuyệt đối không có chuyện vẽ nhầm.
Nhưng nếu như lúc đó ánh mắt Cố Triều thật sự ôn nhu như vậy, chẳng lẽ trong lòng đang suy nghĩ đến ai đó chăng.
Lâm Đặng?
Cũng có khả năng lắm, tuy tuyến truyện chính chưa bắt đầu, nam chính nữ chính cũng chỉ mới gặp chính thức một lần trên đường, một lần mờ nhạt ở Lạc Thủy, nhưng biết đâu cái sức mạnh của tiểu thuyết lớn đên mức, Cố Triều vừa gặp liền nhớ nhung nữ chính luôn?
Nghĩ vậy, trong lòng Thu Trì có chút tiếc nuối, cậu muốn cuộn bức tranh lại cất đi, nhưng vừa mới cuộn lại một nửa cậu lại mở ra, vuốt thẳng tờ giấy rồi kẹp nó vào giữa một cuốn sổ vẽ.
Sau đó Thu Trì bày kệ vẽ ra, nhớ lại dáng mẫu của sinh viên khoa thể thao kia, bắt đầu phát họa lại lần nữa.
Thu Trì bắt tay vào vẽ liền quên tất cả mọi thứ bên ngoài, mọi thứ trong mắt cậu hiện tại chỉ có cây viết và tờ giấy trước mặt.
Thu Trì ngồi suốt ba tiếng đồng hồ mới buông bút xuống, bây giờ đã hơn bốn giờ, cuộn giấy vẽ lại rồi cất lại vào ống, cuối cùng cậu vươn người ngáp một cái, lên giường tắt đèn đi ngủ.
Bởi vì ngủ quá muộn, cho nên ngủ không được bao lâu thì Thu Trì đã phải theo đồng hồ sinh học tỉnh lại, gương mặt phờ phạc thiếu sức sống, mi mắt dưới ẩn ẩn một tầng đen mỏng.
Mà lúc này tiếng nhạc online quen thuộc của Tiểu Thất vang lên bên tai.
"Thân..." Tiểu Thất vừa nhìn Thu Trì một cái lập tức hết hồn, tiếng kêu ban nãy cũng bị nghẹn lại giữa cuống họng luôn.
Mãi một lúc sau Tiểu Thất mới hoảng hốt nói: "Thân ái, cậu không ngủ sao? Có phải nam chính lại làm gì đó với cậu không?"
Thu Trì không biết vì cái quỷ gì mà Tiểu Thất có thể nghĩ việc cậu không ngủ được liền có liên quan đến nam chính, mặc dù đúng là liên quan đến hắn thật. Nhưng Thu Trì không có tâm trạng nói chuyện với nó liền nói: "Mới sáng sớm, mày đừng có ồn ào."
Tiểu Thất nghe vậy liền im lặng, sau đó Thu Trì đi vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân, đến nửa tiếng sau mới đi ra.
Lúc này vẻ mặt Thu Trì mới dịu đi được một chút, nhưng tơ máu trong mắt vẫn còn, Thu Trì lấy tay che miệng ngáp một cái, tính chui vào nhà bếp nấu mỳ ăn thì đúng lúc này ngoài cửa lại nghe tiếng chuông.
Thu Trì dừng bước chân, nhíu mày nghi hoặc, hiện tại còn chưa đến bảy giờ, ai lại đến tìm cậu sớm như thế?
Thu Trì nghĩ một chút liền đoán có lẽ là Hùng Tất, người này thường hay giới thiệu khách cho cậu, nhưng dù thế cũng không cần đến tìm cậu sớm như thế.
Thu Trì đứng tại chỗ một lúc mà tiếng chuông bên ngoài vẫn không ngừng vang lên, Thu Trì thầm nghĩ nếu cậu còn không ra mở thì đối phương chắc sẽ ấn hỏng chuông nhà cậu luôn mất.
Thu Trì tâm trạng không mấy vui vẻ đi đến mở khóa, tháo chốt, lúc mở cánh cửa ra lại nhìn thấy một người mà cậu không dám tưởng tượng đến.
"Sao lại lâu như thế?"
Cậu vừa thấy đối phương liền mắt chữ O mồm chữ A.
Nam chính lại đến đây làm gì nữa!!
----------------
Góc ngoài lề:
Thu Trì: Anh Triều anh Triều anh Triều...
Cố Triều: Gọi ông xã.