[Hệ Thống Xuyên Thư] Sau Khi Xuyên Qua Nam Chính Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Tôi

Chương 38




Sai lầm tiếp theo trong cuộc đời Thu Trì chính là để Cố Triều gọi món.

Lần đầu tiên cùng đi ăn, cậu cũng vì giá tiền dọa mà đưa cho Cố Triều gọi món.

Hắn đã gọi bao nhiêu nhỉ?

Hình như... sáu hay bảy món thì phải.

Lần này cũng không kém hơn đợt trước là bao.

Cố Triều gọi cho một bàn đầy đồ ăn, mà chính bản thân hắn lại chẳng ăn bao nhiêu, chỉ ăn vài miếng rồi hạ đũa, hoàn toàn không có ý định ăn tiếp nữa.

Thu Trì thấy sức ăn của mình coi như cũng lớn, với bàn đồ ăn này, sức hai người ăn cũng coi như no, nhưng nếu chỉ mình Thu Trì vậy thì hơi quá sức.

Đợt đó cậu ăn xong no đến không đứng dậy nổi, lần này Thu Trì không muốn vậy nữa, tuy ăn no thì no, ngon thì ngon đấy, nhưng bụng sẽ khó chịu.

Cho nên Thu Trì nghĩ ra một biện phát —— chính là gắp đồ ăn cho Cố Triều.

Tuy rằng Cố Triều hạ đũa tỏ ý không ăn nữa, nhưng khi cậu gắp thức ăn vào bát của hắn, thì hắn lại cầm đũa lên ăn. Ăn hết thức ăn trong bát lại buông đũa xuống.

Cứ như Cố Triều muốn cậu gắp cho mới chịu ăn vậy.

Thu Trì bất mãn ngậm đũa, cái tính xấu này là sao vậy chứ? Trong tiểu thuyết hình như không có nói nam chính có cái tật xấu này?

Không lẽ cậu nhớ nhầm sao?

Không thì tự hắn sinh ra tật xấu mới?

Dù thế nào cũng không tốt!

Tính đã xấu lại còn phung phí!

Khi nào cậu phải nói khéo với Lâm Đặng, sau này kết hôn với Cố Triều rồi thì không chỉ quản chặt tiền bạc mà ngay cả hắn cũng phải quản thật chặt mới được.

"Cái tính xấu này của em bao giờ mới sửa?"

Đang nghĩ gương mặt Thu Trì đột nhiên bị kéo qua, khiến cậu giật mình, sau đó nhìn gương mặt Cố Triều phóng đại ngay trước mặt.

"Không được ngậm."

Cố Triều nắm lấy bàn tay đang cầm đũa của Thu Trì rút đũa ra khỏi miệng cậu.

Đầu đũa bị Thu Trì ngậm đến ướt nhẹp, miệng cậu hơi chu ra do hai má bị Cố Triều nắm lấy, khóe môi dính nước sốt bóng loáng.

Cố Triều nhíu mày, ánh mắt hơi cụp xuống, vẻ mặt có chút trầm tư.

Thu Trì căng thẳng nhìn hắn, không hiểu sao vẻ mặt này của Cố Triều khiến cậu có chút sợ.

Cố Triều trầm mặc hồi lâu, cuối cùng lấy khăn giấy trên bàn giúp cậu lau miệng, sau đó liền buông tha cho hai má cậu.

"..."

Thu Trì vẻ mặt hoang mang, cả đầu đều là dấu chấm hỏi.

Hắn nhìn hắn, ánh mắt răn đe, nói: "Em là trẻ con hay sao mà còn ngậm đồ linh tinh? Còn lần sau nữa thì trói tay em lại. Rõ chưa?"

Thu Trì rụt người, sợ hãi gật đầu.

"Ngoan, ăn đi." Nói rồi Cố Triều đưa tay xoa đầu Thu Trì, từng sợi tóc mềm mượt len vào những ngón tay khiến chúng trở nên ngứa ngáy. Nhưng không chỉ ở ngón tay, Cố Triều còn cảm thấy ở sâu trong chính giữa lòng ngực cũng bắt đầu phát ngứa.

Thu Trì ngoan ngoãn ăn cơm, không dám suy nghĩ miên man nữa, nếu không cậu sẽ theo thói quen mà ngậm đũa nữa, cậu sẽ bị hắn trói lại mất.

Vất vả lắm bữa ăn mới kết thúc, Thu Trì dựa lưng vào thành ghế, mắt hơi ngửa lên miệng hơi há ra.

Cuối cùng vẫn là cậu ăn gần hết, còn Cố Triều, cậu không gắp, hắn liền ngồi im không ăn, thật sự khiến người khác phải phát bực.

Thu Trì đưa tay xoa cái bụng căn tròn, quen biết Cố Triều hơn một tháng, cậu béo lên không ít, cái bụng trước đây toàn là da bọc xương giờ đây bắt đầu có mỡ rồi.

"No chưa?"

Kế bên Cố Triều vừa nói vừa thuận tiện vươn tay giúp cậu xoa bụng.

Hừm—— cảm xúc rất tốt.

Bụng được xoa vô cùng thoải mái, Thu Trì không hề nhận ra, bản thân đang vô thức chấp nhận sự phục vụ đến từ Cố đại tổng tài.

Xoa được một lúc Cố Triều thu tay về, nói: "Được rồi, giờ anh đưa em về."

"Không muốn." Thu Trì nói: "Bụng còn no, khó chịu, không muốn đi."

Cố Triều cười nói: "Ngoan. Về nhà anh lại giúp em xoa."

Xoa cái gì mà xoa! Thu Trì kháng nghị ôm bụng, tỏ ý tất cả là lỗi tại hắn, gọi nhiều món như vậy làm gì?

Thấy Thu Trì không chịu thỏa hiệp Cố Triều một lần nữa vươn tay ra, lần này đem cả người Thu Trì đều ôm lên.

Thu Trì không kịp phòng bị, liền bị hành động của hắn dọa cho một trận, hai tay hoảng loạn ôm vòng qua cổ hắn.

"Nếu em không chịu đi, vậy để anh ôm em đi."

Cố Triều hơi cúi đầu, miệng hắn vừa vặn cách một tai Thu Trì một khoảng nhỏ, khi hắn nói ra từng hơi thở nóng bỏng phả vào trong lỗ tai khiến toàn thân Thu Trì tê dại, cậu vội vàng lấy tay che lỗ tai đang ửng đỏ của mình lại, nói: "Tôi, tôi đi, bây giờ lập tức đi. Anh bỏ tôi xuống đi."

Lúc Thu Trì nói Cố Triều đã sải bước cặp chân dài của hắn ra cửa, nhẹ nhàng nói: "Muộn rồi."

Hiện tại hắn đã bước ra đến hành lang, hướng thang máy đi vào, Thu Trì xấu hổ đên mặt đỏ ửng, lí nhí nói: "Anh thả xuống đi mà."

"Tại sao?" Cố Triều vừa hỏi vừa tiến vào thang máy: "Không phải em nói đi không nổi sao?

"Hiện tại đi được rồi, anh bỏ tôi xuống đi."

Thu Trì xấu hổ lấy hai tay che mặt, dù cậu trong gầy gò thì cũng là đàn ông mà, bị một người đàn ông khác ôm đi như vậy thật mất mặt chết đi được.

Cậu nhìn lên bảng số tầng trên thang máy, sắp đến tầng một rồi, lát nữa đi ra sẽ rất nhiều người... Thu Trì nghĩ một cái đã thấy hoảng, vội vàng muốn rời khỏi cái ôm của Cố Triều.

Nhưng kế hoạch còn chưa kịp diễn ra thì eo và đầu gối đã bị bàn tay của đối phương nhấn lại, eo bị giữ chặt khiến cậu không thể vùng vẫy.

"Ngoan ngoãn chút, bằng không anh sẽ trói em lại rồi ôm ra ngoài đấy."

Vậy thì càng khủng bố hơn đấy!

Lúc đó sẽ trở thành hình ảnh cấm trẻ em dưới mười tám mất.

Thu Trì vừa tưởng tượng ra đã thấy kinh hãi đến toàn thân nổi da gà.

Dạo Cố Triều càng ngày càng táo bạo, lâu lâu còn nói mấy câu khiến cậu không thể nào đỡ nổi.

Dưới sự uy nghiêm của người trước mặt, Thu Trì quyết định —— nhắm mắt giả chết.

Cố Triều đưa mắt nhìn người trong lòng, thấy cậu ngoan ngoãn nằm tên trong vòng tay của mình như vậy vô cùng hài lòng.

Lúc thang máy mở ra, Cố Triều sải bước ra ngoài, hắn cố tình đi chậm lại, để có thể ôm cậu lâu hơn một.

Mãi cho đến lúc lên xe, Cố Triều mới luyến tiếc buông tay đem cậu thả xuống ghế, sau đó dịu dàng nói: "Đến nơi rồi."

Nghe vậy Thu Trì mở mắt ra, thấy mình đang ngồi trên xe thì mới thở phào nhẹ nhõm, an tâm rồi mới quay sang nhìn hắn nói: "Lần sau đừng vậy nữa, tôi tự đi được."

Cố Triều hỏi lại: "Anh ôm em thì có vấn đề gì?"

Là cả một vấn đề đấy!!!

Nếu có ai chụp được mà đăng lên mạng, vậy sau này khi yêu đương với nữ chính rồi chẳng phải có vết nhơ sao?

Dù nghĩ thế nhưng bên ngoài thì lại không trả lời, chính cậu cũng không biết phải nói thế nào với nam chính.

"Ờm... nếu bị người khác đoán già đoán non thì không tốt cho anh lắm đâu."

Cố Triều không hiểu Thu Trì lo lắng về vấn đề gì, hắn chưa từng coi ánh mắt của người ngoài để sống.

Nhưng hắn không để ý thì không có nghĩa là cậu không để ý, để tránh cậu không thoái mái, hắn chỉ có thể thỏa hiệp với cậu trước.

"Nếu em không thích thì anh sẽ không ôm em nữa."

Cố Triều nhắm mắt lại nói, hắn ngồi nghiêm chỉnh trên xe, nhìn bộ dạng có phần ủy khuất. Thu Trì ngồi kế bên nhìn sang, nhìn dáng vẻ này của hắn, không hiểu sao cậu lại nảy sinh ra cảm giác tội lỗi, cứ như cậu nói không cho ôm liền hờn dỗi vậy.

Nhìn Cố Triều như vậy, Thu Trì cảm thấy sai sai, nhưng lại chẳng biết nó sai ở chỗ nào, cứ cảm thấy hình hắn đối với cậu có chút không đúng lắm.

Nếu hắn không phải là nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình thì cậu còn nghĩ hắn có thể thích cậu đấy.

Im lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Cố Triều xuống nước mở miệng nói chuyện: "Có phải em rất thích tranh của Tailor không?"

Thu Trì giật mình nói: "Sao anh biết."

Cố Triều ẩn ý nói: "Mọi thứ về em anh đều biết."

Thu Trì nghe không ra, cậu cảm thấy mạng lưới nam chính thật sự rộng, cái này cậu không nói cho ai nghe vậy mà nam chính lại có thể biết được.

Cố Triều nói: "Mấy ngày nữa, Tailor sẽ xuất hiện trong một sự kiện, anh đưa em đi."

Thu Trì nghe vậy liền phấn khích: "Khi nào?"

Cố Triều đáp: "Cuối tháng này."

Nghe xong biểu cảm Thu Trì cứng lại, cậu tiếc nuối nói: "Không, không đi được..."

"Tại sao?" Cố Triều hỏi: "Em có hẹn rồi? Với ai?"

Nghĩ đến Lâm Đặng, sắc mặt Cố Triều liền ở lên âm trầm.

Thu Trì gật đầu nói: "Với giáo sư trong khóa, ông ấy nói cuối tháng sẽ đưa tôi đi triển lãm tranh, tôi đã hứa sẽ đi rồi, không thể nuốt lời."

Không được gặp họa sĩ mình yêu thích thật tiếc nhưng Thu Trì không thể cho Liễu Quân leo cây được, nếu không ông ấy có thể sẽ cầm bảng vẽ đánh chết cậu luôn.

Cố Triều nghe vậy liền không nói gì nữa, hắn im lặng dường như đang suy nghĩ gì đó, sau đó cười cười nói: "Vậy sao? Tiếc thật nhỉ."

"Ừm." Thu Trì đưa tay gãi đầu, cười nói: "Cảm ơn anh vì đã mời tôi."

Cố Triều nhìn cậu, cười cười ẩn ý: "Không sao."

Cố Triều đưa Thu Trì về thẳng nhà, Thu Trì mở cửa xuống xe, trước khi đóng cửa cậu muốn quay người cảm ơn Cố Triều, nhưng hắn đã mở cửa xe bên kia bước xuống.

Đại ca à, anh xuống xe làm gì đấy?

Thấy Thu Trì ngơ ngác nhìn mình, Cố Triều hỏi: "Sao vậy?"

Thu Trì chớp mắt mấy cái, nói: "Anh không đi làm sao?"

Cố Triều đáp: "Để sau sau đi, trước tiên phải giúp em xoa bụng đã."

"???"

Hắn lại nói: "Trước đó anh đã nói rồi, về nhà giúp em xoa bụng."

Thu Trì cứng họng, cứng nhắc nói: "Không cần đâu, tôi đỡ rồi."

Cố Triều im lặng nhìn cậu, hắn đứng tại chỗ, không đáp lại lời cậu, nhưng cũng không có ý định sẽ rời đi.

Thu Trì trong lòng hoảng loạn một trận, trấn đổ ra một giọt mồ hôi lạnh, lông mày bên trái cũng giật liên hồi.

Cuối cùng cậu cắn răng nói: "Hay anh vào uống cốc nước rồi đi nhé?"

Lần này Cố Triều vẻ mặt rất tươi, hắn hai tay đút túi quần, gật đầu đáp: "Làm phiền rồi."