Thu Trì đầu óc mơ màng, cộng với cơn sốt trong cơ thể khiến cậu không thể nào nhận biết được thời gian, cả người không ngừng chấn động bởi từng từng cú va chạm.
Làn da cậu bởi vì do nóng mà trở nên ửng đỏ, cả cơ thể đều bị ép đến mức cực hạn, đến cả giọng nói cũng trở nên khàn đặc.
"Dừng, dừng lại đi... hức, không thể, không thể được nữa đâu..."
Thu Trì khóc lóc van xin, hiện tại cả cơ thể cậu hiện tại đều đã đến cực hạn, không thể làm thêm được nữa.
Cậu không biết tại sao mọi chuyện lại xảy ra theo hướng này, Thu Trì muốn suy nghĩ sâu hơn nhưng hiện tại đầu óc lại trống rỗng.
Cố Triều cúi người, há miệng ngậm cắn yết hầu của cậu, đến khi để lại một dấu đỏ chót lên mới nhả ra, sau đó lại ngẩn đầu lên cắn nhẹ vào môi dưới của cậu, khàn giọng nói: "Ngoan, thêm một lần nữa."
"Hức... Anh, ư... đã nói câu này bốn lần trước đó rồi..."
Nam nhân các người đúng là đồ lừa đảo.
Thu Trì khóc đến hai mắt đỏ hoe, bộ dạng ủy khuất đáng thương, Cố Triều cảm thấy thích thú khi nhìn thấy bộ dạng này của cậu, tận sâu bên trong hắn cảm thấy thỏa mãn.
Cố Triều một tay nắm chặt eo cậu, tay còn lại chống đỡ cơ thể, Cố Triều từ trên cao nhìn xuống, tận hưởng gương mặt bị tình ái nhuộm đỏ đến mê người của cậu.
Đột nhiên ngón tay hắn chạm vào một thứ, Cố đưa mắt nhìn sang là vỉ thuốc hạ sốt, vỉ thuốc vẫn còn nguyên vẹn, Cố Triều nhặt lên, rồi đưa đến trước mặt Thu Trì nói: "Tại sao không uống thuốc."
Nhìn thấy vỉ thuốc trước mặt mình, Thu Trì liền mím chặt môi không nói gì, hắn thấy vậy đẩy nhanh tốc độ, ép cậu phải mở miệng nói chuyện.
"Bé ngoan, trả lời. Sao lại không uống thuốc?"
Thu Trì bị ép đến khóc không thành tiếng, hai khóe mắt vì khóc quá nhiều mà sưng đỏ, cậu nghẹn ngào nói: "Không muốn uống đâu... hức, không thích."
"Không được, không uống thì không khỏi."
Bây giờ anh dừng, tôi lấp tức khỏe!
Thu Trì dùng gương mặt đáng thương nhìn hắn, cậu nắm lấy tay hắn, bộ dạng nhu thuận nói: "Không muốn đâu. Không uống có được có được không?"
Bộ dạng này của Thu Trì quá mức đáng yêu, tâm Cố Triều như bị cào nhẹ một cái, khiến cả người hắn tê rần ngứa ngáy, xém tý nữa là đồng ý với cậu.
"Không được." Dứt lời Cố Triều dừng động tác hắn đưa tay lấy ly nước trên tủ ngay đầu giường, Thu Trì kinh hãi lùi về sau, nói: "Không, không uống đâu."
Thấy người bên dưới có dấu hiệu muốn bỏ chạy, Cố Triều dùng tay còn lại nắm chặt lấy eo cậu kéo trở về, đem thứ đang nằm bên trong cơ thể cậu càng bị đẩy sâu vào bên trong.
Khoái cảm và đau đớn khiến Thu Trì kêu một tiếng, cả cơ thể bị khoái cảm của tình ái khống chế.
Cố Triều nhìn cười một tiếng, hắn lấy hai viên thuốc bỏ vào miệng mình, sau đó lại uống một ngụm nước, cuối cùng hắn cúi người, hôn lên môi cậu.
Khớp hàm bị Cố Triều bá đạo mở ra, Thu Trì khóc lóc đau khổ tiếp nhận thuốc từ khoang miệng hắn truyền qua. Vị đắng của thuốc lan ra trong khoang miệng khiến Thu Trì nhăn mặt, nhưng xen lẫn trong vị đắng thì hắn cảm nhận được một mùi vị ngọt ngào, khiến Thu Trì không kìm chế được mà nuốt xuống.
Sau khi Thu Trì đã uống thuốc, Cố Triều cũng không vội tách ra, hắn đưa lưỡi qua, cùng lưỡi Thu Trì quấn quýt triền miên một trận, cho đến khi khoang miệng ngập tràn mùi hương của đối phương hắn mới tiếc nuối tách ra.
Cố Triều dùng ngón cái miết nhẹ lên cánh môi cậu, hài lòng gật đầu nói: "Vậy mới ngoan."
Sau đó Cố Triều cúi đầu hôn lên ngực cậu, hắn dây dưa một bên hạt đậu đỏ hồng khiến Thu Trì run lên, bên dưới lập tức bắn ra.
"Thật nhanh." Cố Triều cười nói: "Tiểu Trì, đây là thứ mấy nhỉ?"
Hắn dùng tay quệt một ít **** **** rồi đưa lên trước mặt cậu nói: "Em nhìn xem, loãng cả rồi này, lần sau có phải em sẽ trực tiếp bắn nước tiểu không?"
Thu Trì xấu hổ che mặt: "Đừng, anh đừng nói mà."
Cố Triều vui vẻ cười thành tiếng, hắn không trêu đùa cậu nữa, bên dưới lại bắt đầu chuyển động.
"Tiểu Trì, anh nhìn thấy bức tranh em vẽ anh trong phòng em."
Thu Trì kinh ngạc đến mắt mở lớn, Cố Triều tà mị cười, ngón cái miết nhẹ cánh môi cậu, sau đó đột ngột thúc một mạnh một cái khiến cậu giật nảy mình hét một tiếng cao vút.
Nhìn cơ thể cậu bị hắn làm đến mức tối lại, Cố Triều ánh mắt tối lại, hắn cắn răng, liên tục đưa đẩy, nói: "Rõ ràng là em thích anh, vậy mà lại đẩy anh lên giường với một người khác!"
"Không phải..." Thu Trì chịu không nổi tác động mạnh bạo như vậy, cậu nức nở nói: "Không phải mà hức."
Cố Triều đem cả người cậu ôm lên, Thu Trì hai mắt đều là sưng đỏ, nhưng vẫn bị hắn ép đến chảy nước mắt không ngừng.
Cậu được hắn ôm lên, Thu Trì mất hết sức lực dựa đầu vào vai hắn, nghẹn ngào van xin: "Làm ơn dừng lại đi mà..."
"Ngoan." Cố Triều nhẹ giọng dỗ dành, hắn dùng tay nâng gương mặt cậu lên, nhẹ nhàng cắn mút hai cánh môi sưng đỏ: "Thả lỏng ra cục cưng."
Ngay lúc Thu Trì hoàn toàn không thể phòng bị, hai tay Cố Triều đem hai nâng mông cậu lên rồi mạnh bạo đẩy xuống, đem thứ to lớn giữa hai chân hắn đâm sâu vào bên trong cơ thể cậu.
"Á!!" Thu Trì cong người hét một tiếng chói tai, cậu bật khóc nức nở ôm lấy hắn, nói: "Sâu, sâu quá... sẽ, sẽ chết mất hức..."
Cố Triều nhíu mày thở dốc, hắn ôm chặt lấy cơ thể cậu, khàn giọng nói: "Cục cưng thả lỏng, nếu không anh sẽ chết trước em mất."
Thu Trì liều mạnh lắc đầu, hai cánh tay ôm lấy hắn cành thêm chặt: "Không muốn."
Cố Triều thở dài một hơi, bàn tay đưa chạm vào những điểm nhạy cảm của cậu nhẹ nhàng xoa bóp, hắn cúi đầu rải khắp cơ thể cậu với những nụ hôn vụn vặt, giúp cậu thả lỏng cơ thể.
Đến khi Thu Trì đã có dấu hiệu thả lỏng thì trán Cố Triều đã nổi đầy gân xanh, hắn ôm chặt lấy cơ thể cậu, sau đó điên cuồng luận động, bên trong cậu mềm mại ấm áp bao bọc lấy hắn, khiến hắn thoải mái đến phát điên.
Tư thế này vào rất sâu, Thu Trì bị Cố Triều đỉnh đến mức thần trí cũng muốn bay sạch, mỗi một lần đi vào đều vào sâu đến cả gốc, mỗi lần như thế bụng Thu Trì cũng gồ lên, hiện rõ phần đầu của vật đang tàn sát bừa bãi trong cơ thể mình.
Cố Triều nhặm cắn xương quai xanh của cậu, cả cơ thể cậu khắp nơi đều là dấu rằng và dấu hôn của hắn.
"Cục cưng à." Gương mặt Cố Triều lộ ra biểu cảm sung sướng, mỗi lần đẩy sâu vào bên trong cơ thể cậu, bên trong cơ thể cậu vừa nóng vừa mềm mại lại không ngừng ôm lấy chặt lấy hắn, khiến hắn thoải mái đến kêu mấy tiếng. Hắn một tay giữ chặt eo Thu Trì, tay còn lại đỡ lấy mông cậu, mạnh mẽ đâm ra rút vào bên trong, khiến miệng của cậu không ngừng phát ra những âm thanh dễ nghe.
"A... dừng lại... hức dừng lại đi mà... nhanh quá... sẽ chết mất.
"Miệng thì nói không muốn." Cố Triều gia tăng thêm lực, nói: "Em nhìn bên dưới đi, cái lỗ nhỏ này của em đang cắn ann rất chặt đây này, mỗi lần anh rút ra, em chẳng phải đều siết chặt lại không cho anh đi sao?"
"Không phải vậy... hức." Thu Trì bị Cố Triều nói đến mức cả gương mặt đều đỏ cả lên, cậu xấu hổ vùi mặt vào vai hắn.
Cố Triều bật cười, giọng hắn hiện tại đều nhuộm trong dục vọng, âm thanh khàn khàn đặc biệt dễ nghe, giống như rượu, càng nghe càng say.
"Cục cưng à, em có biết là người em nóng lắm không?" Hắn nói đồng thời cũng há miệng căn nhẹ lên chiếc cổ trắng nõn của cậu.
'Hức... Bởi vì, bởi vì tôi đang bị sốt mà..." Thu Trì lí nhí nói, truyền vào tai hắn lại như rên rỉ cầu xin, khiến hắn không khỏi rùng mình, ** *** bên dưới lại trướng lớn thêm một vòng.
Thu Trì giật mình sợ hãi nói: "Sao lại, lớn hơn vậy chứ... hức... A!"
Cố Triều đột ngột đâm một cú thật mạnh vào bên trong khiến cậu nhịn không được mà bắn ra, dịch thể màu trắng nhớt nhát dính đầy lên bụng hai người.
Liên tiếp trải qua mấy đợt cao trao, cả người Thu Trì mệt lả, cậu dựa đầu vào vai Cố Triều, chưa kịp hồi phục lại thần trí, bên dưới lại phải tiếp nhận hơn một trăm cú thúc liên tiếp, tận sâu bên trong không ngừng bị lấp đầy.
"Không muốn, dừng lại..."
Cả người như bị điện giật đến tê dại cả người,Thu Trì khóc nức nở van xin, nhưng dường như lời nói của cậu dường như vô dụng với tình huống hiện tại, Cố Triều trừ phi được thỏa mãn thì không có khả năng ngừng lại.
Bao giờ mới xong vậy chứ, rõ ràng biết hắn đang sốt còn làm như vây!
Thu Trì tức giận cắn mạnh lên vai hắn một cái, nhưng đáp lại cậu lại là những cú thúc kịch liệt của đối phương, đau đớn và khoái cảm khiến cậu mất dần ý thức.
Thu Trì bị đối phương dồn ép đến không thở nổi, suốt cả đêm đều bị lật qua lật lại, cả cơ thể cậu không một chỗ nào là lành lặn, cơn sốt khiến đầu óc cậu mụ mị choáng váng, cuối cùng ngay vào khoảng khắc Cố Triều bắn ra thì Thu Trì cũng trực tiếp ngất xỉu.
Cảm nhận được người trong lòng đột nhiên như không có xương sống, cả người mềm oặt đi, lúc này hắn mới nhận ra Thu Trì đã ngủ mất.
Cố Triều ôm chặt lấy cậu, để cả cơ thể dán chặt vào người hắn, cuối cùng thở ra một hơi thỏa mãn.
Cuối cùng hắn cũng có được cậu.
Quả nhiên nên nghe theo Diệp Tu ngay từ đầu, trực tiếp lôi cậu lên giường, nếu dám chạy thì cứ việc trói lại là xong.
Hắn nhìn gương mặt đang ngủ say của cậu, sau đó từ từ rút ** *** của minh ra khỏi cơ thể cậu, bởi vì quá đột ngột cho nên Cố Triều không chuẩn bị bao, kết quả mấy lần làm đều trực tiếp bắn vào bên trong. Lúc hắn rút ra thì dịch trắng bên trong cũng men theo đùi cậu mà trào ra.
Cảnh tượng dâm mỹ này khiến ánh mắt Cố Triều tối lại, vật bên dưới lại có dấu hiệu ngóc đầu. Cố Triều cố hết sức kìm nén bản thân rồi ôm cậu lên.
Thu Trì rất gầy, so với nam nhân thông thường thì có phần nhẹ cân, Cố Triều ôm cậu lên hoàn toàn chẳng mấy một tý sức lực nào.
"Cục cưng."
Cố Triều gọi một tiếng, Thu Trì vẫn im lặng ngủ thật say, nhiệt độ cơ thể của cậu truyền vào trong lòng bàn tay khiến hắn phải nhíu mày, cậu hiện tại còn nóng hơn lúc ban đầu.
Cố Triều đau lòng nhìn Thu Trì, sau đó ôm cậu vào nhà tắm, giúp cậu rửa sạch cơ thể.
Xong xuôi hết tất cả, Cố Triều ôm cậu lên giường, bản thân hắn cũng leo lên, hắn nằm xuống vương tay kéo cậu vào lòng, rồi nhẹ nhàng đặt lên trán cậu một nụ hôn.
Lần này hắn thật sự đã làm cậu rồi, là hiện thực, không phải trong mơ.
Cuối cùng người cũng ở trong tay, Cố Triều thỏa mãn nhắm mắt ngủ.
---------
Góc ngoài lề:
Cố Triều: Cuối cùng cũng ăn được rồi.
Thu Trì: Một đêm bảy lần đã là gì, một đêm đến sáng mới đáng sợ.
Cố Triều: Chứng tỏ ông xã em có sức bền tốt.
Thu Trì: Nam chính à, nhiều khi em mong anh thật sự không được... eo chịu không nổi.