Thu Trì kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt lạnh lùng của Cố Triều giờ đây lại có chút buồn bã, hắn nhẹ nhàng xoa gương mặt của cậu, không nhanh không chậm nói: "Em có biết từ khi sinh ra, anh đã được cha của mình dậy cho điều gì không?"
Thu Trì trong lòng có chút bất ngờ, Cố Triều đang muốn kể cho cậu nghe quá khứ của hắn?
Quá khứ của Cố Triều không được nhắc nhiều trong tiểu thuyết gốc, hắn đọc hết cả cuốn tiểu thuyết cũng không biết được cuộc sống lúc nhỏ của hắn như thế nào.
Ngay cả khi trong nguyên tác Cố Triều cũng không hề nhắc đến quá khứ với bất kỳ ai, kể cả Lâm Đặng.
Tuy không biết nhưng Thu Trì cũng đã từng tự mình mường tượng ra quá khứ của hắn.
Cố Triều có thể nắm được cả hắc đạo trong tay khi còn trẻ như vậy, dĩ nhiên là tuổi thơ khi còn nhỏ nhất định sống không hề dễ dàng, biến hắn trở thành con người lạnh nhạt nhưng lại âm ngoan tàn nhẫn.
Nhưng nghĩ cũng chỉ là nghĩ, không thể so sánh với chính miệng Cố Triều nói được. Thu Trì ngơ ngác nhìn hắn, cậu im lặng tiếp tục lắng nghe, hắn lại nói: "Từ khi anh bắt đầu có ý thức và suy nghĩ của riêng mình, thì điều đầu tiên mà ông ấy nói với anh chính là: Sinh ra ở Cố gia thì không thể để bản thân có tình cảm, kể cả người thân cũng không được phép tin tưởng."
"Em biết vì sao không?"
Thu Trì lắc đầu.
Cố Triều nói: "Cố gia từ lâu đã hoạt động trong thế giới ngầm, cho nên ông ấy cho rằng tình cảm là thứ yếu đuối, sẽ cản trở sự nghiệp của ông ấy, lấy mẹ anh cũng chỉ là cần người nối nghiệp Cố gia. Sau khi mẹ anh bỏ đi, ông ấy đã dốc hết toàn bộ tâm huyết đào tạo anh trở thành cỗ máy nghe lời và phục tùng mọi mệnh lệnh của ông ấy, dùng toàn bộ sinh mạng của anh phục vụ cho Cố gia.
Sau này ông ấy bị bắt vì tội vận chuyển một lượng chất cấm qua biên giới và bị tử hình, khi ấy anh chỉ mới mười năm tuổi."
Nói đến đây Cố Triều thở dài một tiếng, dáng vẻ mệt mỏi vô cùng: "Ông ấy chết Cố gia cũng sụp đổ, anh khi đó bị truy sát, chỉ có thể cầu cứu Diệp gia, có Diệp gia chống lưng, Cố gia có thể tạm thời an toàn nhưng cũng chẳng chống đỡ được bao lâu.
Để vượt qua nghịch cảnh, anh buộc phải giống như ông ấy, phải tàn nhẫn và ngoan độc, trở thành một con người mà cha mong muốn, cũng nhờ như vậy, anh lại một lần nữa phục hưng lại Cố gia, từ khi ấy anh cứ như vậy, không hề có tình cảm với bất kỳ thứ gì, không thể để trên người mình có một điểm yếu nào."
"Sau khi gặp được em, anh nhận ra anh muốn được trân trọng em, anh không muốn giống như cha, lạnh nhạt vô tình khiến mẹ phải bỏ đi, anh cũng sẽ không làm những việc khiến em không thích." Nói đến đây hắn nhìn cậu, ánh mắt thâm tình lại dịu dàng, nói: "Tiểu Trì, anh nguyện có điểm yếu duy nhất là em, anh sẽ bảo vệ em, cho nên em đừng sợ anh, chỉ có em, duy nhất em là không được phép sợ anh."
Trán hai người khẽ chạm vào nhau, hơi ấm của đối phương truyền qua, trái tim Thu Trì đập mạnh.
Thu Trì có cảm giác muốn khóc, đây là lần đầu tiên có một người nói muốn trân trọng cậu, nói sẽ không làm những việc mà cậu không thích, nói sẽ bảo vệ cậu, nói cậu là điểm yếu duy nhất.
Sống đến tận bây giờ, đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự tồn tại của cậu quan trọng với một ai đó.
Càng nghĩ nước mắt không khống chế được mà rơi xuống.
Thấy Thu Trì đột nhiên khóc Cố Triều vội vàng đưa tay lau cho cậu, nói: "Đừng khóc."
Thu Trì lắc đầu, cậu đem bàn tay mình phủ lên tay Cố Triều, khẽ nói: "Em không sợ anh."
Cố Triều có chút kinh ngạc nhìn cậu, Thu Trì nói: "Chuyện anh hoạt động trong thế giới ngầm, em đã biết từ lâu rồi."
Cố Triều vẻ mặt kinh ngạc, Thu Trì cúi đầu, bàn tay vươn ra từ trong chăn nắm lấy vạt áo hắn nói: "Hiện tại em không thể nói cho anh biết được, xin anh hãy cho em thời gian." Nói đến đây cậu ngẩn đầu nhìn vào mắt Cố Triều, hai mắt ửng hồng, khóe mắt cũng ngấn nước, nói: "Chờ đến khi thời điểm thích hợp đến, em sẽ nói hết tất cả cho anh biết, trả lời tất cả câu hỏi của anh... Anh chờ em đến lúc ấy nhé."
Cố Triều kinh ngạc nhìn cậu, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cậu nói: "Được."
Sau khi tách ra Thu Trì dựa người vào lòng người Cố Triều nhầm che giấu gương mặt đỏ lên vì xấu hổ của mình.
Cậu khẽ nói: "Em đói rồi."
Cố Triều cũng nhớ ra, Thu Trì ngủ cả một ngày, trong bụng hiện tại chắc chắn là trống rỗng, hắn hôn một cái "chụt" lên má cậu, luyến tiếc buông tay rời khỏi người cậu, nói: "Ngoan, anh đi lấy bữa tối cho em."
Cố Triều đi rồi, Thu Trì vui sướng cuộn mình trong chăn, đây là lần đầu tiên có thứ gì khác ngoài mỹ thuật khiến cậu vui vẻ đến thế.
Nam chính nói thích cậu đó.
Không phải nữ chính, mà là cậu đó nha.
Thu Trì cuộn mình trong chăn cười hì hì, đúng lúc này trong đầu xuất hiện một giọng nói đem mọi niềm vui của cậu bị cắt đứt:
"Yêu đương thì cũng đừng quên nhiệm vụ nhé ký chủ."
Mí mắt Thu Trì giật mình, cậu vậy mà lại quên mất vụ này.
Thu Trì đỡ cái eo đang êm ẩm của mình từ từ ngồi dậy, nói: "Nhiệm vụ thế nào rồi."
"Còn thế nào." Hệ thống nói: "Dĩ nhiên vẫn chưa hoàn thành rồi."
Thu Trì thấy lạ, nếu là bình thường nó nhất định sẽ xù lông, hoặc thẳng thừng chê bai cậu khi nhiệm vụ chưa hoàn thành rồi, nhưng giọng điệu ban nãy của nó lại rất nhẹ nhàng, không còn thái độ kiêu ngạo lúc ban đầu nữa.
Thu Trì thử hỏi tại sao cái hệ thống chết toi này hôm nay lại đột nhiên thay đổi như thế, sau khi nghĩ đến cuộc gặp giữa cậu và Chủ Thần, Thu Trì lập tức hiểu ra ngay.
Nếu thật sự như thế thì Chủ Thần cũng thật không tệ, hiểu xuất làm việc cũng thật cao.
Cậu nở một nụ cười vô cùng thiếu đánh, nói: "Hôm nay đột nhiên dịu dàng như vậy, Chủ Thần nói gì với mày hả?"
Hệ thống trong lòng chột dạ chết đi được, nói: "Nào có, là hệ thống dù chỉ là thay thế cũng phải tận tâm phục vụ ký chủ."
Thu Trì cực kỳ vui vẻ khi hệ thống gặp họa, gật đầu hài lòng: "Mày hiểu được như vậy là rất tốt."
Hệ thống tức trong lòng mà không làm gì được, chỉ đành ngậm ngùi nói: "Kỳ chủ à, cậu phải hoàn thành nhiệm vụ đi thôi, dù sao đây cũng là nhiệm vụ cuối cùng rồi, cậu bắt buộc phải hoàn thành mới được."
Cậu nghiêm túc nói: "Mày nghĩ nếu tao năn nỉ Cố Triều giúp Lâm Đặng, mày nghĩ hắn sẽ giúp tao không?"
Hệ thống nói: "Cái này cậu hỏi tôi làm gì? Tôi làm sao mà biết được."
"Đúng là không nhờ cậy được gì." Thu Trì hừ giọng nói: "Nếu là Tiểu Thất, nó sẽ cho tao bảy bảy bốn mươi chín phương pháp."
Hệ thống: "..." Phải nhẫn!
Hệ thống nhẹ giọng nói: "Cố Triều thích cậu như vậy, hắn có thể sẽ đồng ý đó."
Thu Trì: "Nhưng hiện tại hắn không giống nguyên tác, hình như còn không có thích cô ấy cho lắm."
Hệ thống: "..." Biết rõ như vậy còn hỏi ông đây làm gì?
Hệ thống nghẹn một bụng tức, nó hầm hực hừ mấy tiếng rồi nói: "Dù sao hoàn thành nhiệm vụ là trách nhiệm của ký chủ! Hiện tại đã qua ba ngày, thời gian còn bốn!!!"
Nói xong hệ thống lập tức biến mất, Thu Trì vui vẻ cười trong lòng, đợi đến khi không còn dấu vết hoạt động của hệ thống, Thu Trì thu hồi dáng vẻ cười cợt ban nãy, chuyển sang trầm mặc suy nghĩ.
Lúc này cánh cửa lại một lần nữa mở ra, Cố Triều quay lại trên tay có cầm một chén sứ vẫn còn đang bốc hơi khói nóng hổi.
"Sao em lại ngồi dậy rồi?" Cố Triều bước nhanh đến bên cạnh cậu, đưa tay xoa nhẹ hông cậu: "Hết đau rồi?"
"Nằm nhiều quá cũng không tốt." Thu Trì cười cười, cậu vội bịa một cái cái cớ, chứ eo vẫn ê ẩm muốn chết đi ấy chứ.
Thu Trì vừa nói vừa liếc nhìn qua, thấy bên trong là cháo trắng liền không khỏi thất vọng.
Vất vả cả đêm hôm qua như vậy chỉ cho cậu một chén cháo.
Nam nhân, à không, những tên nằm trên đều là một lũ xấu xa.
Cố Triều dĩ nhiên nhận ra được sự bất mãn của cậu, hắn ngay lập tức nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan, đợi em hoàn toàn khỏi bệnh thì anh sẽ dẫn em đi ăn món ngon."
Nhưng ít nhất cũng phải cho ít thịt bằm chứ, Thu Trì oán hận trong lòng, nhưng nam chính đã nói vậy rồi, cậu sao dám kiến nghị với hắn chứ.
Thu Trì đưa tay nhận lấy chén cháo, nhưng khi bàn tay chuẩn bị chạm tới thì Cố Triều giật lại, nói: "Em mệt rồi, để anh."
Thu Trì: "..."
"Nhưng tay em không mệt..."
Thu Trì còn chưa kháng nghị xong, Cố Triều bá đạo cắt ngang: "Ngoan, há miệng."
Cố Triều múc một muỗng cháo thổi nguội rồi đưa đến trước miệng cậu.
"..." Thu Trì bất lực há miệng đem cháo nuốt xuống.
Được rồi, anh là nam chính, anh muốn làm gì cũng được.
Đem cháo ấm nuốt vào bụng, Thu Trì cảm thấy bao tử như được thỏa mãn, hương vị cháo rất ngon, tuy chỉ là cháo trắng nhưng hương vị tuyệt đối không thua gì bên ngoài làm, không thể không nói, tay nghề đầu bếp Cố gia thật giỏi.
"Ăn ngon." Thu Trì vui vẻ há miệng ăn muỗng thứ hai.
"Nếu em muốn, bất kỳ lúc nào anh cũng có thể nấu cho em ăn."
Thu Trì đang nuốt giữa chừng thì bị sặc, hình như ban nãy cậu vừa nhận được một tin tức nào đó rất lớn.
"Cái này là anh nấu?"
Cố Triều gật đầu, nói: "Em ngạc nhiên vậy làm gì, đồ ăn anh làm, em ăn suốt còn gì."
"Anh nấu cho em lúc nào chứ?" Thu Trì phát hiện ra một tin tức động trời.
"Mỗi buổi sáng anh đều đem qua cho em, em thật sự không biết?" Cố Triều nói.
Ai mà biết được!
Cậu dùng vẻ mặt không thể tin được, nói: "Anh thật sự biết nấu ăn hả? Nhìn anh không giống người có thể xuống bếp đâu."
Cố Triều gật đầu, nhìn cậu dịu dàng nói: "Trước kia bởi vì không muốn làm phiền Diệp gia quá nhiều, cho nên anh đã tự mình học."
Thu Trì kinh ngạc không thôi.
Đừng hỏi vì sao cậu lại kinh ngạc như vậy, bởi vì trong nguyên tác, Cố Triều chưa từng một lần xuống bếp nấu ăn, cho nên khi nghe Cố Triều nói chính tay hắn xuống bếp mới khiến cho cậu mới ngạc nhiên như vậy.
Không chỉ biết nấu mà còn nấu rất ngon.
Thu Trì nhớ lại những món mà bản thân ăn trong một tháng qua, tất cả đều là một tay Cố Triều nấu đem đến cho cậu.
Đây là đặc quyền của cậu, ngay cả nữ chính trong nguyên tác cũng không có được.
Thu Trì nghĩ mà cảm động, chén cháo trăng kia tuy không thể biến thành thành sơn hào hải vị, nhưng vẫn rất ngon.
Thu Trì ngoan ngoãn ăn hết cháo, thỏa mãn đến thở ra.
Cố đem chén trống không qua một bên, nói: "Được rồi, cục cưng, đến lúc uống thuốc rồi."
Thu Trì nghe xong lập tức đen mặt, cậu nhìn thuốc trên tay hắn theo bản năng rụt người lại, sau đó vẻ mặt trở nẻn đáng thương vô cùng, nói: "Nhất định phải uống sao? Không uống có được không?"
"Không được." Đôi với sức khỏe của Thu Trì Cố Triều tuyệt đối sẽ không nhân nhượng với cậu, hắn dứt khoát nói xong liền bỏ thuốc vào miệng mình, rồi lại uống một ngụm nước, sau đó tóm lấy người yêu bé nhỏ đang cố gắng chống đơ thắt lưng bỏ chạy kia lại, dùng sức kéo cậu vào trong lòng hắn.
Thu Trì giãy giụa trong vô vọng, mếu máo nói: "Không uống đâu."
Cố Triều giữ chặt gương mặt cậu, sau đó cúi đầu hôn xuống, dưới sự phản kháng của Thu Trì, đem môi cậu tách ra, sau đó đem toàn bộ nước và thuốc trong miệng mình truyền qua cho cậu.
-------------
Góc ngoài lề:
Thu Trì: Mấy tên nằm trên đúng là không có nhân tính.
Cố Triều: Ngoan, anh cũng là vì muốn tốt cho em.