[Hệ Thống Xuyên Thư] Sau Khi Xuyên Qua Nam Chính Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Tôi

Chương 55




Ba người cùng nhau ăn cơm, Thu Trì cảm thấy chính mình mới là người bị cho ra rìa.

Lâm Đặng và Trần Dụ vô cùng hợp nhau, chỉ cần nói xấu Cố Triều là bọn họ có thể nói lên tận trên trời, làm Thu Trì muốn giúp Cố Triều nói tốt vài câu cũng không cách nào chen mồm vào được.

Thời thế thay đổi rồi, vị nam chính mang trên người vần hào quang chói mù mắt chó nay bị nữ chính cùng mang ánh hào quang thông đồng với Trần-cấp dưới trong ngoặc kép-Dụ nói xấu hắn, còn nói vô cùng nhiệt tình.

Thu Trì: "..." Sao Cố Triều lại bị ghét dữ vậy?

Mà đến giờ cậu còn không biết nguyên nhân vì sao Lâm Đặng lại ghét Cố Triều luôn ấy.

Cậu tò mò muốn chết, nhưng lại ngại không hỏi được, đúng là tự tìm ngược cho mình.

Thu Trì vừa ăn cá vừa nghe nghe hai người bọn họ nói, cậu không chen lời vào được, cũng không cách nào dò hỏi Trần Dụ.

Sao mà phiền thế nhỉ? Hết chuyện này lại đến chuyện khác, bao giờ cậu mới có thể an an ổn ổn sống nhỉ?

Thu Trì nhớ lại nguyên tác, giai đoạn trọng yếu của câu chuyện là sau khi Lâm Đặng tốt nghiệp, vất vả gian lao vượt qua bảy bảy bốn mươi chín kiếp nạn mới có được hạnh phúc.

Hiện tại nghĩ lại, tình tiết mở đầu coi như không có, nhưng cũng coi như đã qua, thời gian tốt nghiệp cũng còn bốn tháng nữa, đm sao lâu quá vậy!

Trong nguyên tác, nào là đấu tay đôi với nam tám Diệp Tu từ con sông bay ra tận biển lớn, nào là đấu tranh thế giới ngầm .v.v. đm sao mà dài thế!

Cố Triều không có thích Lâm Đặng, hai người vì nữ chính trở mặt chắc chắn là không còn, nhưng dù vậy mấy cái kia cũng phiền phức lắm, lại còn nguy hiểm nữa, thế giới ngầm sao mà rối loạn thế.

Nguyên tác thì là thế, lúc trước có thể lấy nguyên tác ra kham khảo, có tìm ra bảy bảy bốn mươi chín phương pháp tránh ngược, nhưng hiện tại giá trị kham khảo nguyên tác bằng không, một chút cũng không còn đáng tin nữa.

Đến nữ chính từ yêu thương chuyển qua làm anti fan của nam chính, còn cậu từ ngụy anti fan lại chuyển sang yêu đương với nam chính thì đáng tin cái nỗi gì!

Rõ ràng là lừa đảo!

Chưa kể, đột nhiên xuất hiện một kẻ xuyên không khác không biết từ đâu chui ra, không biết có mưu đồ gì không?

Vất vả ăn xong một bữa cơm, Thu Trì sâu sắc hiểu được, bản thân không tự tìm ngược, ngược sẽ tự chạy tìm đến chỗ cậu. Đm quá mất dạy!

Lâm Đặng ăn xong thì đứng dậy đi vệ sinh, còn Thu Trì đi tính tiền, lúc cậu quay lại thì Lâm Đặng vẫn chưa quay ra, cậu ngồi xuống chờ cô, trên bàn nhất thời chỉ còn lại hai người, khiến Thu Trì có chút phải đối mặt với Trần Dụ thế nào.

Tuy cậu muốn bắt chuyện dò hỏi đối phương, nhưng khi có cơ hội thì lại không biết phải mở lời thế nào để bản thân trông thật tự nhiên.

"Hôm nay, anh hùa theo Lâm Đặng nói xấu Cố Triều như vậy." Thu Trì cố gắng tìm đề tài nói chuyện, "Anh không sợ tôi nói lại cho hắn nghe sao?"

"Cậu Thu sẽ không làm thế." Trần Dụ nói, dường như vô cùng tin tưởng vào khẳng định của mình.

Mà sự khẳng định của anh là đúng, cuộc trò chuyện ngày hôm nay cậu còn muốn não trấn động một cái rồi quên luôn chứ huống gì là nói cho Cố Triều nghe.

Tuy đúng là Thu Trì không làm thế thật, nhưng bản thân bị một người vừa mới gặp đọc vị được hết thì có chút không vui.

Cậu dễ đoán vậy sao? Hay là cậu nghĩ gì trên mặt liền viết ra hết luôn?

Không thể nào! Thu Trì cực kỳ tự tin vào kỹ năng che giấu của mình.

Ngay vào lúc Thu Trì đang đấu tranh nội tâm, thì đối diện

đột nhiên lại vang lên một tiếng cười. Thu Trì ngẩn đầu, đưa mắt nhìn Trần Dụ. Anh cũng nhìn cậu cười cười, nói: 'Cậu Thu thú vị ghê."

Thu Trì: "..."

Anh đưa tay chống cầm, nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ không hại cậu."

Thu Trì vẻ mặt lập tức trở nên khiếp sợ, Trần Dụ lại tỏ vẻ bình tĩnh, anh nhẹ nhàng nâng ngón trỏ đặt lên môi, nói: "Tạm thời bí mật nhé."

Thu Trì nhất thời không hiểu ý anh, phải mất một lúc sau cậu mới hiểu anh đang ám chỉ điều gì.

Nếu đã cùng phát hiện ra, vậy thì Thu Trì cũng không ngần ngại hay có ý định giấu diếm nữa. Nhưng ngay lúc cậu đang chuẩn bị mở miệng ra hỏi chuyện thì Lâm Đặng đã quay trở lại.

Thu Trì chỉ có nuốt ngược mấy câu hỏi của mình vào trong cổ họng, đứng dậy ra về.

Trần Dụ lái xe đưa hai người trở về trường học, có Lâm Đặng bên cạnh Thu Trì không thể tùy tiện hỏi được, lại một lần nữa tìm ngược chính mình.

Trần Dụ đưa bọn họ ăn cơm rồi quay lại trường thì coi như hoàn thành nhiệm vụ, anh tạm biệt Lâm Đặng sau đó quay sang nhìn Thu Trì đang rầu rĩ nở một nụ cười khó hiểu rồi lái xe quay về công ty.

Cậu không biết Trần Dụ muốn làm gì, nhưng mà anh nói sẽ không hại cậu, Thu Trì cảm thấy có thể tin tưởng, cho nên trước mắt cậu sẽ không coi anh là kẻ thù.

Tuy tạm thời yên tâm, nhưng cho đến khi biết ý định của Trần Dụ, Thu Trì vẫn sẽ mang tâm trạng đề phòng đối với anh. Nhưng trước mắt, để cậu có thể chuyên tâm đề phòng anh, thì cậu cần phải giải quyết cho xong chuyện của Lâm Đặng mới được.

Cả một buổi chiều, Thu Trì trong lòng như lửa đốt, trong lòng đứng ngồi không yên, nếu không phải vì đang có tiết giảng thì Thu Trì rất muốn đứng lên đi qua đi lại để suy nghĩ.

Tề bào não của Thu Trì cấp tốc xoay chuyển, phải nói như thế nào để Cố Triều đồng ý trong vui vẻ không nhỉ, hắn cũng giống như Lâm Đặng, không thích tiếp xúc với cô, càng không thích cậu tiếp xúc với cô, nếu cậu mở miệng nhờ, hắn có thể sẽ vì cậu mà giúp Lâm Đặng nhưng trong lòng nhất định sẽ không vui.

Cậu không muốn Cố Triều vì cậu mà miễn cưỡng như vậy, điều này khiến Cố Triều đối với cậu không có cảm giác an toàn trong một mối quan hệ.

Tuy Thu Trì từ nhỏ đến lớn cũng chưa yêu ai bao giờ, nhưng với kinh nghiệm mấy năm đọc tiểu thuyết mạng của cậu thì tình yêu không chỉ đơn thuần là hai bên dành tình cảm sâu đậm cho đối phương, mà còn phải dựa vào rất nhiều yếu tố khác, trong đó, cảm giác an toàn rất quan trọng.

Cậu cảm nhận được sự an toàn của Cố Triều, một phần là vì hắn đã bày tỏ với cậu, phần còn lại là hắn rất lạnh nhạt với những người khác. Ngoài Thu Trì ra thì đối với người ngoài, hắn không khác gì một tảng băng ngầm, không ai dám đến gần, hắn cũng muốn đến gần ai, chuyện cậu có tình địch là không thể nào, cho nên cậu cảm thấy rất an toàn trong tình cảm này.

Nhưng Cố Triều thì khác, tuy cậu và hắn có thể hành xử thân mật như người yêu, nhưng cậu vẫn muốn giữ một khoảng cách riêng với Cố Triều, thậm chí còn chưa cho hắn một câu trả lời đàng hoàng.

Bây giờ hắn rõ ràng là đối với Lâm Đặng không có thiện cảm, cậu lại vì cô mà nhờ hắn, dĩ nhiên hắn vẫn sẽ giúp nhưng nhất định sẽ không vui, thậm chí còn nghĩ cậu vì Lâm Đặng mà trèo tường hắn thì lại nguy to.

Hay là cho hắn một câu trả lời trước rồi mới mờ miệng nhờ vả?

Thu Trì khẽ lắc đầu, không được, làm thế giống như cậu vì Lâm Đặng cho nên mới đáp lại hắn, thế thì chẳng khác bảo cậu tự tìm ngược chính mình.

Trả lời trước, rồi đợi hôm sau mới nhờ?

Vậy cũng không được, này khác gì cái trên đâu! Thu Trì đau đầu, tuy vẫn còn thời gian là ba ngày, nhưng ba ngày chia cắt thời gian không được hợp lý cho lắm, kiểu gì cũng về đường cũ cả.

Có người yêu là một hủ giấm tinh thì biết làm sao chứ? Sáng nay cậu chỉ gần Hùng Tất một chút thôi, Cố Triều đã ghen đến phát khí lạnh rồi, vui thì vui đấy, nhưng bị vắt khô thì Thu Trì thấy không vui nữa.

Lần đó lăn giường, tuy Cố Triều nói lấy cơ thể cậu ra đổi, nhưng hôm sau lại không nhắc đến vấn đề này, điều này Thu Trì có thể hiểu.

Cậu không thích bản thân lấy chính mình ra trao đổi như vậy, Cố Triều chắc hẳn biết cậu không thích nên mới không hề nhắc đến, mà chuyển sang bày tỏ, chuyển hướng mục đích lăn giường từ trao đổi sang tình cảm của hắn, vì không muốn cậu phải cảm thấy khó chịu.

Tất cả mọi chuyện, Cố Triều đểu vì cảm nhận của cậu mà làm, cho nên, cậu cũng muốn nghĩ đến cảm nhận của hắn.

Cuối cùng Thu Trì chờ được đến khi tiết học kết thúc, cậu và Lâm Đặng cùng ra khỏi lớp, lúc bước ra khỏi cổng trường, lần này Thu Trì thấy Cố Triều đang đứng dựa vào xe hơi, một tay đút túi quần, tay còn lại đang càm một điếu thuốc lá đang cháy dở.

Hắn rất đẹp trai, tuy đã hơn ba mươi nhưng gương mặt nhìn vẫn còn rất trẻ, mắt phượng mày kiếm, lạnh nhạt sắc bén, mái tóc vuốt ngược, trên miệng ngậm một điếu thuốc, khói thuốc từ trong miệng hắn từ từ thoát ra, càng khiến hắn càng thêm phần lạnh lùng cấm dục.

Những người bước ngang qua đều nhịn không được mà quay đầu nhìn hắn, thậm chí còn có người dừng lại lén lấy điện thoại chụp ảnh hắn, bàn tán sôi nổi xem hắn đang đứng chờ ai.

Thu Trì ở vị trí không xa, thầm nói, vị đẹp trai đó đang chờ cậu đó.

"Tiểu Trì." Lâm Đặng dĩ nhiên cũng nhìn thấy Cố Triều, cô kéo áo cậu nói: "Hôm nay cậu có đến làm không?"

Thu Trì nhìn cô lắc đầu, cậu thấy tối nay bản thân sẽ tốn không ít nước miếng, không có thời gian để đi làm, mặc bị trừ mất một ngày công, Thu Trì tuy rất đau lòng nhưng không còn cách nào khác.

"Lát nữa tớ sẽ gọi cho anh Tề xin phép."

Lâm Đặng nghe vậy gật, "Tớ sau khi tan ca sẽ vào bệnh viện chăm sóc mẹ."

Nói đến đây ánh mắt Lâm Đặng man mác buồn khiến Thu Trì kiềm lòng không đặng mà vỗ vai cô an ủi: "Không sao đâu, dì Lâm là người tốt, chắc chắn sẽ không sao. Cậu cứ tin tớ."

Lâm Đặng gật đầu, sau đó vỗ vai cậu nói: "Tiểu Trì, tớ về trước, mai gặp lại."

"Mai gặp lại." Cậu nhẹ giọng đáp lại rồi quay người bước về phía Cố Triêu.

Hắn nhìn thấy cậu, vẻ lạnh lùng trên gương mặt lập tức biến mất, thay vào đó là sự ôn nhu khiến đường nét gương mặt trở nên nhu hòa.

Thu Trì trong phút chốc cảm thấy vô cùng vui vẻ, bởi vì sự ôn nhu của hắn chỉ dành duy nhất một mình cậu.

"Anh chờ lâu không." Thu Trì vui vẻ nhảy nhót lại gần anh.

Cố Triều dụi tắt thuốc lá, đưa tay xoa đầu cậu, nói: "Không lâu." Hắn mở cửa xe cho cậu, giúp cậu cài dây an toàn, "Trưa anh không đi ăn với em được, có buồn không?"

"Không buồn." Thu Trì nhìn ăn, "Ăn chung với Lâm Đặng và thư ký Trần cũng vui lắm." Tuy bọn họ nói hơi nhiều, nhưng cậu chỉ ngồi nghe mà thôi, coi như cũng khá vui.

Cố Triều nghe vậy đen mặt, hắn còn chưa nói gì thì Thu Trì đã nói trước, "Lâm Đặng ủng hộ chuyện của chúng ta đó."

Cậu phải mở lời trước, tuyệt đối khiến thể để Cố Triều có suy nghĩ cậu và nam chính có một chân được, vật vả như thế này, không thể xương hông bị gãy được.

"Vậy ý em thế nào?" Cố Triều nhìn cậu, "Câu trả lời của em?"

Thu Trì bị hắn nhìn đến ngượng, cậu quay mặt ra cửa số, "Chẳng phải thời hạn là bảy ngày sao? Còn sớm không vội."

Cố Triều bắt đầu hối hận, đáng ra lúc đó hắn chỉ nên cho cậu một ngày thôi, giờ rút lại thì Thu Trì lại không cho, hắn cũng không ép cậu được, có cũng không nỡ ép.

----------------

Góc ngoài lề:

Cố Triều: Anh rút ngắn lại được không?

Thu Trì: Không được, làm người ai lại làm thế.

Cố Triều: Anh muốn làm cầm thú.

Thu Trì: ...