Thu Trì đeo bao tay, bắt đầu chuẩn bị làm sạch vùng da.
Ngay khi cây bút chuẩn bị chạm vào cơ thể thì Tô Diễm đang nằm đột nhiên đưa tay chặn lại, vội vàng nói: "Khoan đã. Anh cứ như vậy mà làm luôn hả? Không phải anh nên tiêm thuốc tê cho tôi trước sao?"
"Không có." Thu Trì bị cô làm cho giật mình, nếu không phải cậu phản ứng nhanh, kịp thu tay lại, nếu không trên người đại tiểu thư này để lại một vết sẹo rồi." Tiệm tôi trước giờ đều không có tiêm thuốc tê."
"Túc là làm không luôn ấy hả?" Biểu cảm Tô Diễm khó có thể nén sự sợ hãi, "Có đau không?"
Thu Trì thầm nói, cô hỏi tôi làm gì? Tuy tôi là thợ xăm nhưng tôi đã xăm bao giờ đâu.
Trải qua mấy lần xăm hình, đây là lần đầu tiên có người hỏi cậu về việc thuốc tê, Thu Trì gãi đầu, bây giờ biết tìm đâu ra thuốc tê bây giờ? Trong phút chốc cậu cảm thấy đại tiểu thư này có chút phiền toái, nếu đã sợ xăm còn mò đến tiệm xăm làm gì nhỉ? Không thể hiểu nổi giới thượng lưu bây giờ đang nghĩ gì nữa.
Nhưng xuất phát từ lương tâm nghề nghiệp, tuy chỉ là nghề tay trái nhưng Thu Trì vẫn hết sức tận tụy, "Cũng không đau lắm, giống như tiểu thư đi tiêm mà thôi, hình xăm tiểu thư yêu cầu cũng đơn giản, có thể trong một thời gian ngắn là hoàn thành rồi."
"Thật sao?" Tô Diễm không tin, cô coi trên mạng nói thấy ai bảo đi xăm cũng đau lắm, "Biết đâu là chiêu trò lừa gạt của anh."
Đầu óc của vị tiểu thư này cũng thật sắc bén, nhưng công việc mà, dĩ nhiên phải đưa cho khách hàng niềm tin, ai lại thành thật nói: "Ừ đau lắm, cô nên về thì hơn." chứ?
"Nếu Tô tiểu thư sợ..."
"Ai bảo tôi sợ?" Tô Diễm bực bội cắt ngang.
Biểu cảm cô bảo vậy đấy, đại tiểu thư à.
"Ý tôi là..." Thu Trì bắt đầu cảm thấy hơi đau đầu. "Nếu Tô tiểu thư muốn tiêm thuốc tê có thể đến chỗ khác, hoặc bây giờ tôi sẽ đi tìm mua thuốc, khi nào có lại hẹn Tô tiểu thư."
Tô Diễm nghe vậy lập tức tỏ ra do dự, Thu Trì lấy chiếc áo khoác của mình phủ lên người cô.
Tô Diễm kinh ngạc nhìn cậu, Thu Trì ngại ngùng cười nói: "Tô tiểu thư, cô có muốn suy nghĩ cũng phải mặc áo vào đã, thời tiết bây giờ dễ cảm lắm."
"Hừ." Hai má Tô Diễm hơi phiếm hồng, nhìn Thu Trì được thuận mắt hơn một chút, "Còn không phải chỗ này tồn tàn quá sao? Đến cái máy sưởi cũng không có."
Là tôi nghèo được chưa.
Thu Trì trong lòng lặng lẽ ôm tim, bộ khi nói chuyện không thể giả bộ không khinh bỉ được hay sao?
"Được rồi." Tô Diễm sau một hồi suy nghĩ thì quyết định, "Hẹn ngày khác thì không kịp, trước khi anh ấy về tôi phải tạo cho anh ấy bất ngờ."
"Tô tiểu thư chắc chứ?" Thu Trì hỏi lại: "Sẽ hơi đau đấy."
Tô Diễm nắm tay lại thể hiện sự quyết tâm, "Chút đau này có là gì, tôi chịu được, nhờ cả vào anh Thu tiên sinh."
Thu Trì nhìn cánh tay cô run run, "Được rồi Tô tiểu thư nằm xuống đi." Nói xong cậu bắt đầu chuẩn bị dụng cụ.
"Khoan, khoan đã." Tô Diễm đưa tay ra cản. Thu Trì khó hiểu đưa mắt nhìn, Tô Diễm nói: "Tôi muốn đổi chỗ xăm, cũng đổi luôn hình xăm."
Thu Trì: "..."
Thu Trì đau đầu, thầm nói, trước giờ cậu chưa từng gặp vị khách nào như đại tiểu thư này, "Tô tiểu thư hãy quyết định chắc chắn, một khi đã xăm vào rồi, trừ khi phải lột lớp da đó đi thì không cách nào xóa hình xăm được đâu."
Tô Diễm nghe vậy thì người có hơi run lên, nhưng vẫn kiên quyết nói: "Lần này tôi chắc chắn."
"Tô tiểu thư mặc áo vào trước đi đã." Thu Trì vừa nói quay người đi lấy giấy bút rồi đưa cho cô, "Tô tiểu thư vẽ hình mẫu mà mình muốn xăm lên đây." Sau đó cậu liền quay mặt đi.
Tô Diễm nhận giấy bút mà Thu Trì đưa đến, sau khi thấy Thu Trì quay người đi rồi liền nhanh chóng mặc lại áo.
Cô nhìn tờ giấy trên tay rồi vẽ hình mẫu ra. Ban nãy hai chữ "CT" có chút sơ sài, nếu đã xăm rồi thì cô nhất định phải làm thật hoành tráng
Lúc này Thu Trì đang đứng đợi thì điện thoại lại nhận được tin nhắn, cậu lấy ra xem thi phát hiện Cố Triều nhắn tin đến.
Cố Đại Tổng: "Em đang làm gì! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !"
Thu Trì: "..."
Dấu chấm than nhiều như vậy, đây chắc chắn là câu nghi vấn chứ không phải câu hỏi nữa nhỉ.
Thu Trì không biết Cố Triều bị làm sao mà lại có thể nhầm lẫn dấu hỏi sang dấu chấm than nữa, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời.
"Em đang làm việc."
Cậu vừa gửi đi không được bao lâu, Cố Triều đã ngay lập tức trả lời lại. Thu Trì thật sự nể phục khả năng bấm bàn phím của hắn.
Cố Đại Tổng: "Việc gì! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !
"..." Thu Trì không hiểu nam chính bị làm sao, đáp: "Xăm hình."
Cậu bắt đầu thây sợ rồi, có cảm giác không tốt lắm.
Quả nhiên, tin nhắn vừa được gửi đi, Cố Triều đã gọi điện đến.
Thu Trì quay đầu nhìn ra phía sau, thấy Tô Diễm vẫn đang chăm chú vẽ, Thu Trì liền cầm điện thoại đi vào phòng bếp, mang cảm giác bất an nhận điện thoại: "Anh Triều..."
"Tiểu Trì, bây giờ ngay lập tức đuổi cô ta về!"
"! ! !" Thu Trì ngẩn người, sau đó bất tri bất giác nhìn khắp ngõ ngách trong nhà. Tại sao Cố Triều lại biết khách hàng cậu là nữ? Có nữa, cái giọng điệu tức giận ra lệnh kia là sao chứ! ! ! Nam chính chắc không phải lén vào nhà cậu lấp camera để theo dõi đấy chứ!
"Tiểu Trì em có nghe rõ không?"
Giọng Cố Triều nhỏ xíu phát ra từ chiếc điện thoại, tuy nhỉ những vẫn rất có sức uy hiếp, "Nghe, nghe gì cơ?"
Cố Triều cố kìm nén cơn lửa giận bùng cháy trong lòng, tuy hiểu rõ Thu Trì không có làm gì sai, nhưng trên đầu không hiểu sao lại thấy xanh lét.
"Em không cần xăm nữa, mau đuổi cô ta về đi."
"Tại sao?" Thu Trì không phục, dựa vào cái gì mà không cho cậu kiếm tiền chứ?
"Không lẽ em còn muốn nhìn cơ thể của cô ta." Cố Triều nghiến răng nói, ánh mắt trong phút chốc trở nên hùng tàn, khiến cho cấp dưới đến báo cáo cho hắn nhịn không được mà phát run.
Thu Trì trợn tròn mắt, "Làm sao anh biết được?" Sau đó cậu tức giận nói: "Anh gắn camera trong nhà em?"
Cố Triều nói: "Trước không nói vấn đề này, em mau đuổi cô ta về đi."
"Sao không thể nói chứ?" Đây là lần đầu tiên Thu Trì cảm thấy tức giận đến như vậy, cậu lớn tiếng nói: "Đây là vấn đề tự do cá nhân của em! !"
Nếu Cố Triều thật sự gắn camera thì Thu Trì không còn gì để nói nữa, hiện tại cậu còn chưa chính thức ở bên hắn, đã bị kiểm soát như vậy rồi, vậy nếu đồng ý rồi thì sao đây! Chẳng phải bị giam cầm luôn sao?
Cậu thích Cố Triều không có nghĩa là đem tư do cá nhân của mình dâng cho hắn.
Cố Triều cũng bất ngờ khi thấy Thu Trì tức giận, hắn nói: "Anh không có gắn camera trong nhà em."
Thu Trì hầm hực: "Vậy tại sao anh lại biết?"
Cố Triều không trả lời, Thu Trì càng cảm thấy tức giận, một lúc sau hắn nhẹ giọng nói: "Cục cưng, em không cần biết vì sao anh lại biết, nhưng anh thật sự không có gắn camera trong nhà em, anh đã nói rồi, dù anh có làm gì cũng không làm những việc khiến em không thích."
"Nhưng không có nghĩa là anh sẽ nhân nhượng vụ này."
Thu Trì cũng dần bình tĩnh lại, nói: "Đây là công việc, em có thể từ chối chắc."
Cố Triều xoa hai huyệt thái dương, nói: "Chẳng phải anh đã nói là giao cho anh hay sao?" hắn thở dài, bỗng nhiên nhận ra dù đã làm rồi nhưng hắn vẫn chưa hoàn toàn có được cậu trong tay, "Tiểu Trì, em có thể vì một người ngoài mà nhờ vả anh, vậy tại sao chính em không thể dựa vào anh?"
Câu hỏi này khiến Thu Trì bất ngờ, cậu nhất thời không thể trả lời ngay được, "Em..."
Vì sao ư? Chẳng phải là do cậu cảm thấy không cần thiết sao?
"Cục cưng, anh muốn em có thể dựa vào anh, là chính em nhờ anh, chứ không phải vì một người khác." Cố Triều mệt mỏi ra dấu cho cấp dưới lui ra rồi dựa lưng vào ghế.
"Khi cô ta cởi áo ra ngay trước mắt em, em cũng không nói cho ann biết, em có từng nghĩ đến anh ở chỗ nãy, cách xa em cả một vùng biển khi biết được cảm thấy tức giận và thất vọng bao nhiêu hay không?"
Ban đầu là Thu Trì tức giận, bây giờ lại bị Cố Triều chất vấn không nói lên lời, Cố Triều lại nói: "Tiểu Trì nghe lời, không xăm nữa có được không?"
Thu Trì mím môi, buồn bã đáp: "Được." Sau đó cậu lại nói: "Nhưng cô ấy nói muốn thây đổi chỗ xăm, nếu như chỗ đó kín thì em vẫn được phép đúng không?"
Cố Triều bên kia im lặng một lúc khiến Thu Trì căng thẳng, mãi đến khi anh đáp "Ừ." một tiếng, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau đó Cố Triều lại nói: "Anh sẽ nhanh chóng quay về thôi, từ giờ đến lúc đó anh sẽ không gọi cho em, em hay suy nghĩ thật kỹ đi, đến lúc đó chúng ta nói chuyện rõ ràng."
Nói xong Cố Triều cúp máy, Thu Trì hạ điện thoại xuống, vẻ mặt như sắp khóc.