Tiểu Thất được Thu Trì ôm đến dãy bàn tiệc, cậu lấy cho cô bé một chiếc bánh cupcake socola.
Trong lúc Tiểu Thất vui vẻ ăn thì Thu Trì cảm thấy đùi phải của mình run lên, kèm theo đó là tiếng chuông điện thoại.
"Alo." Thu Trì nhanh chóng bắt máy, "Cậu và giáo sư đã đến chưa?"
Giọng Lâm Đặng từ đầu dây bên kia đáp lại: "Đến rồi, cậu đang ở đâu vậy?"
"Tớ đã vào trong rồi." Thu Trì vội vàng nhìn xung quanh rồi tiếp: "Tại bàn tiệc nằm ở bên trái lối ra vào."
Vừa dứt lời, Thu Trì đã nhìn thấy hai cái bóng quen thuộc, Thu Trì một tay tắt máy một tay giơ cao vẫy gọi bọn họ.
Lâm Đặng và Liễu Quân dĩ nhiên nhìn thấy cậu cũng đi đến.
"Xin lỗi nhé, cậu đợi lâu không?" Lâm Đặng chạy đến, hôm nay cô mặc chiếc đầm lưới hôm trước mà cậu cùng cô đi mua, kết hợp với mái tóc được uốn xoăn nhẹ, dưới ánh sáng mặt trời làn da cô giống như đang tỏa sáng, Lâm Đặng lúc này nhìn giống như một thiên thần.
Thu Trì nhìn ra được, tất cả mọi người ở đây bắt đầu bị cô thu hút.
"Tiểu Lâm, chạy chậm thôi." Liễu Quân ở phía sau, ung dung đi tới.
Lâm Đặng hí hửng chạy đến trước mặt Thu Trì, hai tay xòe váy ra, nhìn cậu hỏi: "Thế nào, cậu thấy có đẹp không?"
"Đẹp lắm." Thu Trì thật lòng khen ngợi, "Nhìn cậu giống như thiên thần vậy."
Lâm Đặng xấu hổ, dùng một tay che má nói: "Cậu cứ nói quá thôi."
Thu Trì cười cười nhìn cô, hôm nay cậu rất vui, cả người đều tỏa ra sức sống.
Lâm Đặng nhạy cảm nhận ra được, sự thay đổi ngày hôm nay của cậu, "Nhìn cậu hôm nay tươi tắn quá, xem nào..." Lâm Đặng cười cười bí hiểm, nói: "Hôm nay Cố Triều quay về phải không?"
Thu Trì kinh ngạc nhìn cô, sau đó gật đầu đáp: "Ừm."
Liễu Quân lúc này đã hoàn toàn đi đến bên cạnh hai người, nhìn hai học trò cưng của mình vui vẻ trò chuyện khiến ông bất giác mỉm cười. Lúc này ông để ý dưới chân Thu Trì có một bé gái, liền hiếu kỳ hỏi: "Tiểu Thu, đứa trẻ này là ai.
Liễu Quân vừa nói tay vừa chỉ xuống dưới, Thu Trì và Lâm Đặng đồng thời cũng di chuyển ánh mắt, mà ở bên dưới Tiểu Thất không biết từ lúc nào đã núp sau chân Thu Trì.
"Dễ thương quá." Lâm Đặng ngồi thụp xuống, cô nhìn Tiểu Thất, sau đó ngẩn đầu lên nhìn Thu Trì, "Tiểu Trì, cô bé này là người quen của cậu hả?"
Thu Trì không biết lên trả lời thế nào, đành qua loa đáp: "Cũng có thể coi là vậy."
Liễu Quân cũng đưa mắt nhìn Tiểu Thất, "Sao nó cứ bám vào chân con thế."
Nhìn Tiểu Thất đang tỏ vẻ sợ hãi núp sau chân cậu, thật sự Thu Trì có chút không đành lòng, cậu cũng ngồi thụp xuống, lùi về sau một bước, nhẹ nhàng nắm lấy vai cô bé, nói: "Đây là Tiểu Thất, cô bé ở viện mồ côi, tớ tình cờ gặp được ban nãy cho nên mới làm quen."
Thu Trì ở phía sau nói nhỏ vào tai Tiểu Thất, "Tiểu Thất, người phía trước là nữ chính đó." Nói xong cậu đẩy nhẹ Tiểu Thất một cái rồi nói: "Nào, giới thiệu với em, đây là Lâm Đặng, là bạn thân của anh, bên cạnh là giáo sư Liễu, thầy của anh. Tiểu Thất, em cũng giới thiệu bản thân mình đi nào."
Tiểu Thất quay đầu nhìn cậu, Thu Trì híp mắt cười, tỏ ra không việc gì nói: "Không sao đâu, đừng ngại, họ đều là người tốt cả."
Tiểu Thất lúc này cũng ngờ ngợ ra được một chút, cô bé quay mặt lại, hết nhìn Lâm Đặng rồi lại nhìn Liễu Quân. nói: "Chào hai người, con tên Cố Tiểu Thất."
Lời vừa nói ra, Thu Trì cảm thấy tai mình như bị một tia sét đánh ngang chấn động màng nhĩ.
Cái gì Cố?
What The Fuck! ! !
Trước khi Lâm Đặng và Liễu Quân kịp lên tiếng đáp lại, Thu Trì vội vàng nâng cô bé lên, để lại một cậu: "Tớ phải đem con bé trả về đây." Rồi ôm Tiểu Thất chạy mất.
Tiểu Thất thấy mình đang đi về hướng những người viện mồ côi liền òa khóc lên: "Thân ái, cậu muốn vứt bỏ Tiểu Thất oa~~"
Thấy Tiểu Thất lại khóc, Thu Trì hoảng hốt, vội vàng thả cô bé xuống, cậu quay đầu lại nhìn, đảm bảo Lâm Đặng và Liễu Quân không nhìn thấy cậu nữa mới yên tâm nói với Tiểu Thất, "Biến thành người rồi sao lại mít ướt thế?"
"Thân ái muốn đem Tiểu Thất về viện mồ côi." Tiểu Thất vẫn còn hu hu khóc, "Thân ái nói dối, cậu thật xấu."
"Không phải đâu." Thu Trì thở dài nói: "Bây giờ em đang là trẻ em ở viện mồ côi, anh không thể tùy tiện đưa em về được. Muốn về thì anh buộc phải làm thủ tục nuôi nhận em mới được."
Thấy Tiểu Thất vẫn còn mếu máo, Thu Trì đành nói: "Hai ngày, chậm nhất là hai ngày, được không."
Tiểu Thất vẫn bíu môi, Thu Trì xoa đầu cô bé nói: "Ngoan, Tiểu Thất cố chịu thêm hai ngày nữa nhé."
"Được rồi." Tiểu Thất chu môi, vẻ mặt vẫn còn sụt sùi nói: "Nhưng thân ái phải nhanh lên nhé, Tiểu Thất không muốn ở đó đâu."
Nhìn biểu hiện của Tiểu Thất, không khỏi khiến cậu thầm nghĩ, chẳng lẽ cô bé ở đó bị bắt nạt?
Nhớ lại chính mình cũng từng bị tẩy chay, Thu Trì liền vội hỏi: "Có phải em ở đó bị bắt nạt không?"
Tiểu Thất lắc đầu, Thu Trì thở phào, thả được nổi lo âu trong lòng, nhưng lại nghi hoặc hỏi: "Vậy sao em lại không thích ở đó?"
Tiểu Thất nói: "Không phải không thích." Tiểu Thất đá đá đất dưới chân, "Nhưng Tiểu Nhã kỳ quái lắm, Tiểu Thất không thích ở gần chị ấy."
"Tiểu Nhã là ai?"
"Là cô gái ban nãy ấy, thân ái đã gặp rồi."
Hình ảnh về cô gái ban nãy cậu gặp thoáng xuất hiện trong đầu cậu, "Cô ấy có vấn đề gì à?"
"... Không có." Tiểu Thất suy nghĩ cẩn thận nói: "Chị ấy rất tốt, cũng rất thân thiện với tất cả mọi người, mọi người ở viện mồ côi ai cũng yêu mến chị ấy hết, chỉ là, chỉ là, Tiểu Thất có cảm giác chị ấy không tốt"
Tiểu Thất vừa mới trở thành người không được bao lâu, Thu Trì cho rằng cô bé quá mức nhạy cảm liền an ủi, "Không sao đâu, hết hôm nay, anh sẽ nhanh chóng làm thủ tục nhận nuôi em, không để em ở lại đó đâu."
"Ừm." Tiểu Thất ngẩn đầu nhìn Thu Trì, ánh mắt long lanh nói: "Thân ái nhớ đấy nhé, phải đến đón Tiểu Thất nhé."
"Ừ."
Vấn đề coi như tạm thời ổn thỏa, tiếp theo cậu đưa tay lên hai má của Tiểu Thất. Cô bé ngơ ngác nhìn cậu thì hai má bị cậu kéo ra, Thu Trì không dùng sức, vẫn nở nụ cười ôn hòa với cô bé, chỉ có điều tông giọng đột nhiên trầm xuống," Bây giờ giải quyết vấn đề khác nhé Tiểu Thất."
"Cố! Tiểu! Thất!" Thu Trì cười ha ha, "Tại sao lại là họ Cố mà không phải họ Thu hả? Con bé này, chưa nhận về đã muốn tạo phản phải không?"
Hai má bị véo tuy không đau nhưng Tiểu Thất vẫn vô cùng hiếu thuận diễn theo, nước ngoài sinh lý chảy ra, ủy khuất nói: "Hổng có, Tiểu Thất hổng biết, khi vừa tỉnh lại thì cái tên này đã hiện trong đầu rồi."
Thu Trì nghe vậy liền đoán ngay đây là trò của Chủ Thần.
Cái tên Chủ Thần chết tiệt kia chắc chắn cay cú cậu vì cậu nói y là lão già biến thái đây mà.
Đây không phải lỗi của cô bé, Thu Trì biết cho nên thu tay lại, đành hầm hực trong lòng, "Nhận nuôi thì phải đổi họ, biết chưa."
"Biết." Tiểu Thất rất biết ôm chân chó, ngoan ngoãn nói: "Nghe thân ái hết."
Vậy mới được. Thu Trì gật đầu hài lòng, vừa chuẩn bị nói thêm thì từ phía xa, cô gái Tiểu Nhã đột nhiên chạy đến trước mặt cậu, nói: "Xin lỗi, bây giờ buổi triển lãm đã bắt đầu rồi, tôi cần phải đưa Tiểu Thất về."
Tiểu Thất e dè nhìn Tiểu Nhã rồi lại nhìn cậu, hết cách, cậu đành vỗ nhẹ vai Tiểu Thất an ủi, sau đó đứng thẳng nhìn Tiểu Nhã, nói: "Được."
Nói rồi cậu cúi đầu nhìn Tiểu Thất, "Tiểu Thất, phải ngoan nhé."
Tiểu Thất luyến tiếc khi buông tay Thu Trì, nhưng cô bé không thể làm gì hơn là nghe theo sự sắp xếp của Thu Trì, ngoan ngoãn gật đầu.
Cuối cùng cô bé được Tiểu Nhã nắm tay rời đi.
Đi được vài bước là Tiểu Thất lại quay đầu nhìn về phía cậu với ánh mắt cầu mong, điều này khiến tâm Thu Trì mềm nhũn, suýt nữa là nhịn không được ý niệm ôm Tiểu Thất về nhà luôn rồi.
Thu Trì nhịn xuống ý định trong lòng sau đó nhanh chóng quay lại chỗ cũ.
Lúc này người tham gia đã bắt đầu đông lên, Thu Trì nhón chân nhìn xung quanh tìm bóng dáng Lâm Đặng và Liễu Quân.
Cậu đưa mắt nhìn qua một góc xa cuối cùng cũng thấy được bóng lưng của Lâm Đặng. Thu Trì vội vàng đi tới, lúc đến gần thì phát hiện, ngoài Liễu Quân và Lâm Đặng ra còn có thêm một người đàn ông lạ mặt đang cùng hai người họ trò chuyện.
Trong một giây thoáng qua, Thu Trì cảm thấy người đàn ông này nhìn quen vô cùng.
Trong đầu Thu Trì chợt lóe lên một tia sáng, cậu nhớ ra người đàn ông này rồi, đây không phải là người đàn ông hai lần cậu vô tình gặp ở trong bệnh viện sao?
"Trò quay lại rồi à?" Liễu Quân phát hiện cậu đang đứng ngốc tại chỗ liền vẫy tay gọi cậu lại, "Nhanh qua đây."
Nghe theo lời ông, Thu Trì chậm rãi đi qua, mà người đàn ông kia sau khi Liễu Quân nói xong cũng chuyển ánh mắt qua nhìn cậu, ánh mắt đối phương nhìn cậu dường như đang dò xét.
Ánh mắt này hờ hững vô cùng, nhìn cậu giống như nhìn không khí vậy, không một tia cảm xúc nào.
Thu Trì đưa nắm lấy cánh tay trái của mình, cố gắng kìm nén cơn ớn lạnh không biết từ đâu xuất hiện, chậm rãi bước qua.
Ngay khi cậu bước đến, Liễu Quân liền nắm lấy tay cậu, nói: "Đây là học trò thứ hai của tôi, Thu Trì."
Ánh mắt hờ hững của đối phương trong phút chốc biến mất, y nhìn Liễu Quân, ôn hòa khen ngợi, "Còn trẻ như vậy đã có thể làm học trò của Liễu giáo sư, đúng là tuổi trẻ tài cao."
Liễu Quân hài lòng nhưng vẫn khách sáo cười nói: "Sao có bằng Dạ tổng. Chúng vẫn còn phải học nhiều."
Trong lúc Liễu Quân và vị Dạ tổng kia nói chuyện, Thu Trì lén lút lại gần Lâm Đặng hỏi nhỏ: "Sau khi tớ đi, có chuyện gì xảy ra vậy? Người đó là ai thế?"
"Cậu không biết?" Lâm Đặng ngạc nhiên nhìn cậu, "Cậu quen Cố Triều vậy mà không biết anh ta là ai sao?"
Quen Cố Triều thì liên quan gì đến việc phải biết anh ta là ai? Trong tiểu thuyết có nhắc đến người này đâu, làm sao mà biết được.
Thu Trì nhíu mày, hỏi: "Chẳng lẽ, hai người họ thân nhau lắm hả?"
Lâm Đặng thấy cậu hình như không biết thật liền thấp giọng nói: "Không biết, nhưng nghe bảo Cố Triều và vị Dạ tổng này trên thương trường là đối địch đấy."
"Đối địch á?" Thu Trì ngạc nhiên. "Gây gắt lắm hả?"
Lâm Đặng gật đầu đáp: "Nghe bảo đâu là không đội trời chung ấy, nhưng chỉ là trên thương trường thôi, chứ bên ngoài tớ không thấy bọn họ có quan hệ gì với nhau hết."
Thu Trì kinh ngạc, cậu cũng không ngờ lại có người có thể cạnh tranh ngang hàng với Cố thị đấy, ấy vậy mà một người như vậy lại không được nhắc đến một cậu nào trong tiểu thuyết.
Từ đầu đến cuối, cậu không hề thấy có vụ việc nào về việc cạnh tranh ngang hàng với Cố thị trên thương trường hết, chứ đừng nói là đối thủ không đội trời chung.
Thu Trì gật đầu hiểu trước những gì Lâm Đặng nói, vẻ mặt hết sức chú tâm để nghe.
Cô lại nói tiếp: "Dù sao cũng là thông tin trên mạng thôi, cùng không chắc chắn được, cậu cũng đừng lo."
Vừa dứt lời thì phía trước hai người bỗng nhiên tối đi, Thu Trì và Lâm Đặng tự động im lặng, ngẩn đầu lên nhìn người trước mặt.
"Cậu là Thu Trì đúng không?" Đối phương nhìn Thu Trì, nói: "Nghe giáo sư nói cậu vẽ tranh tả thực rất giỏi."
Bất ngờ bị hỏi như vậy, Thu Trì lúng túng, ngại ngùng nói: "Tôi, tôi thấy tay nghề của mình cũng bình thường thôi."
"Trò không cần phải khách sáo như thế." Liễu Quân ở phía sau nói: "Dạ tổng có chuyện muốn nhờ trò."
Liễu Quân vừa dứt câu, đối phương đã đưa tay ra với cậu, ôn hòa cười nói: "Tôi tên là Dạ Phong, rất vui khi biết cậu."
Khí chất ôn hòa bất ngờ xuất hiện Khiến thu Trì trong phút chốc quên đi ánh mắt ban nãy, cậu bắt tay với y, nói: "Tôincũng rất vui khi được làm quen với Dạ tổng."
"Nếu đã là học trò được Liễu giáo sư coi trong, vậy chắc chắn trình độ của cậu Thu phải cực kỳ xuất sắc." Dạ Phong thu tay nói.
Được người khác khen, Thu Trì trong lòng dĩ nhiên vui vẻ, nói: "Dạ tổng, quá khen. Anh cứ gọi tên tôi là được rồi."
Dạ Phong dịu dàng mỉm cười, Thu Trì chưa bao giờ nhìn thấy có người lại dịu dàng ôn hòa như vậy.
Y nói: "Hy vọng cậu có thể giúp tôi vẽ một bức tranh tả thực."
"Cái này..."
Trong lúc Thu Trì chần chừ thì Liễu Quân ở bên cạnh hiền hậu mỉm cười nói: "Không sao đâu, trò chấp nhận đi, coi như luyện tập cho cuộc thi năm sau."
Cuộc thi mà Liễu Quân nói chính là cuộc thi tranh sơn dầu lớn nhất nước được tổ chức vào năm sau, Liễu Quân đã dành cho cậu và Lâm Đặng hai vé tham gia, đây cũng chính là sự kiện cuối cùng trong tiểu thuyết, giúp Lâm Đặng một bước lên mây, trở thành họa sĩ trẻ nhất được nhận giải nobel về nghệ thuật.
Thu Trì trong nghĩ mình sẽ đoạt giải nhất, nhưng cậu vẫn muốn tham giai, một phần vì giải thưởng, một phần vì thử sức chính mình.
Nhưng việc này không có liên quan gì đến yêu cầu của người trước mặt hết.
Dù vậy, Liễu Quân đã mở lời rồi, vậy cậu cũng chỉ có thể nể mặt giáo sư mà gật đầu đồng ý.
----------------
Góc ngoài lề:
Thu Trì: Dịu dàng quá, từ cử chỉ và giọng nói đều dịu dàng quá trời.
Dạ Phong: Tôi trước kia không phải vậy đâu. Tôi chỉ đang bắt chước một người mà thôi, tôi muốn trở nên giống hắn.