Dạ Phong vừa dứt lời, Thu Trì liền nhìn y đăm đăm, không biết có phải do nghe nỗi lòng của y hay không mà Thu Trì trong lòng lại đối với y nảy sinh ra sự thương hại.
Nhưng bên ngoài Thu Trì vẫn phải cố tỏ ra bình thường hết mức có thể, Dạ Phong dù sao cũng là một đại thiếu gia, một vị tổng tài cao cao tại thương, chắc hẳn sẽ không muốn bất kỳ ai thương hại y, cho nên dù trong lòng có cảm thấy tội nghiệp cũng không cậu cũng không để lộ ra ngoài.
Mà bản thân y có lẽ cũng nhận ra mình có phần hơi xúc động cho nên đã nhắm chặt mắt lại, đưa tay lên nhẹ hai mí mắt, đợi sau khi y điều chỉnh lại cảm xúc xong rồi mới quay sang nhìn Thu Trì, nói: "Cuối cùng tôi cũng tìm được người có thể giúp tôi hoàn thành bức tranh này. Bức tranh rất đẹp, tôi rất thích, cảm ơn cậu, Thu Trì."
Thu Trì nói: "Dạ tổng hài lòng là được rồi."
Dạ Phong gật đầu không nói gì, y lại tiếp tục nhìn bức tranh, ánh mắt không giấu nổi đau thương. Thu Trì nhìn y như vậy có chút không đành lòng, cuối cùng nhẹ nhàng nói: "Dạ tổng, anh phải tự tin lên, tôi tin chắc một ngày nào đó anh và cậu ấy có thể hạnh phúc ở bên nhau."
Dạ Phong không nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi lại: "Sao tin chắc như vây?"
"À thì, cái này..." Thu Trì ầm ừ nói, cậu đưa ngón trỏ gãi nhẹ lên má, ánh mắt liếc mắt nhìn đi chỗ khác. Cuối cùng cậu nắm chặt năm tay, ánh mắt kiên quyết nói: "Dù sao thì tôi có cảm giác như vậy."
Dạ Phong cười một tiếng không rõ cảm xúc, nói: "Vậy để cậu thất vọng rồi, tương lại của tôi và hắn chỉ có thể một người được sống..." Y đưa muốn chạm vào gương mặt trên bức tranh, nhưng chợt nhớ màu chưa khô cho nên lại tiếc nuối thu tay, "Đây là nụ cười mà tôi đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần, nằm mơ cũng muốn hắn hướng về tôi cười như vậy, ngỡ rằng mọi thứ kết thúc trong tiếc nuối... Bây giờ hắn giống như đang cười với tôi vậy, như vậy là đủ rồi."
Nói xong, Dạ Phong lại từ trong áo khoác lấy ra một tấm black card rồi đưa sang cho cậu, "Đây là thù lao của cậu."
Ánh mắt Thu Trì sáng rực, cơ hồ muốn lóe sáng. Đúng là tổng tài, trả công cũng hào phóng như vậy, dùng black card để trả luôn.
"Cảm..." Thu Trì đáng chuẩn bị đưa hai tay lên nhận, câu cảm ơn còn chưa ra khỏi miệng thì đã bị một giọng nói khác cắt ngang.
"Không cần."
Tiếng nói vừa dứt lời Thu Trì lập tức giật mình, vội vàng ngẩn đầu nhìn ra phía cửa, hai mắt mở lớn đầy phấn khích, sau đó chạy lao đến về phía người kia, nói: "Anh Triều."
Cố Triều không biết từ khi nào đã đứng ở trước cửa, hắn hơi nghiêng người tựa mình vào cửa, hai tay khoanh lại trước ngực, thấy Thu Trì chạy đến liền đứng thẳng dang rộng hai tay đón cái ôm từ cậu.
"Anh về lúc vậy?" Thu Trì ôm chặt lấy hắn, nói: "Em cứ sợ anh sẽ không về."
"Sao vậy được." Ánh mắt Cố Triều nhìn Thu Trì đầy ôn nhu, hắn khẽ hôn lên tóc cậu, nói: "Công việc không quan trọng bằng em."
Thu Trì nghe vậy liền vui vẻ cười khúc khích, nói: "Ừm."
"Khụ! Hai vị..." Dạ Phong nhìn một màn trước mặt khẽ ho một tiếng, nhắc nhở: "Đây là Dạ gia."
Thu Trì lúc này mới chợt nhớ ra còn có Dạ Phong, cậu lúng túng tách ra khỏi Cố Triều, xấu hổ nói: "Ha ha ngại quá, xin lỗi Dạ tổng."
"Em xin lỗi cái gì? Em không có làm gì sai cả, cho nên không cần xin lỗi." Cố Triều nắm lấy tay cậu dịu dàng nói, nhưng ánh mắt hắn lại hướng về phía Dạ Phong, đáy mắt trong phút chốc liền trở nên lạnh băng.
"..." Dạ Phong cười cười không rõ ý tứ, "Đây là Dạ gia."
Cố Triều cười nhẹ, "Chỉ cần tôi muốn thì không ai cản tôi được."
Ánh mắt hắn lại tiếp tục nhìn xuống tấm black card trên tay Dạ Phong, "Số tiền này em ấy không thiếu, Dạ tổng vẫn nên giữ lại xài thì hơn."
Khoan! Ai bảo em không thiếu! !
Thu Trì mở to mắt nhìn Cố Triều, dùng bàn tay còn lại nắm lấy góc áo của hắn giật nhẹ mấy cái.
Anh không thiếu nhưng em thiếu mà!
Cố Triều vờ như không thấy động tác nhỏ này của cậu, nói tiếp, "Số tiền nhỏ mà thôi, Dạ tổng vẫn lên giữ lại đi."
Thu Trì nghe xong muốn ngất xỉu, đã là black card mà số tiền còn nhỏ hả? Vậy với anh thế nào mới là lớn?
Anh chê nhưng em không có chê được không!
"Đây là tấm lòng của tôi." Dạ Phong vẫn giữ nguyên động tác, nói: "Nói chuẩn hơn là tiền công của Thu Trì, muốn hay không muốn thì phải do cậu ấy quyết định."
Cố Triều quay sang nhìn Thu Trì hỏi: "Em có muốn lấy không?"
Có anh ở đây, em dám lấy chắc?
Thu Trì vốn dĩ muốn gật đầu giờ lại phải cam chịu lắc đầu, nói với Dạ Phong: "Không cần đâu, bức tranh này coi như là tôi vẽ tặng cho Dạ tổng."
Dạ Phong nói: "Nếu cậu không nhận tiền thì sau này tôi cũng không thể trợ giúp gì khác cho cậu."
"Vấn đề này không phiền Dạ tổng quan tâm." Cố Triều kéo Thu Trì sát lại gần mình, "Nếu em có vấn đề gì thì nhất định sẽ tìm tôi."
Thu Trì mỉm cười, phối hợp với Cố Triều gật đầu một cái, trong lòng vẫn tiếc nuối tấm black card trên tay Dạ Phong.
Black card! Là black card đó! !
"Vậy được rồi." Dạ Phong không miễn cưỡng nữa, y đem black card cất trở lại vào túi, "Cảm ơn cậu vì bức tranh."
Nhìn black card biến mất khỏi tầm mắt, Thu Trì thấy lòng mình đau như cắt, nhưng bên ngoài vẫn cười nói: "Không có gì, đây là trách nhiệm của một họa sĩ."
"Vậy là xong rồi đúng không?" Cố Triều không kiên nhẫn, nắm lấy tay Thu Trì, "nếu xong rồi thì đi thôi. Dạ tổng, không tiễn."
Nói rồi hắn đem Thu Trì rời đi, Dạ Phong cũng không để đến hai người nữa, tiếp tục đưa mắt nhìn bức tranh.
Thu Trì trước khi ra khỏi cửa, nhịn không được mà quay đầu nhìn lại thêm lần nữa, hành động này khiến Cố Triều nhịn không được mà dùng tay búng nhẹ lên trán Thu Trì một cái.
"Anh cho em tiền thì em không lấy, bây giờ lại muốn nhận tiền của người khác." Cố Triều hầm hực nói: "Chỉ là một tấm black card mà thôi, em muốn bao nhiêu thẻ anh cho em bấy nhiêu."
"Đâu có giống nhau." Thu Trì nghe muốn choáng váng, balck card muốn cho liền cho? Anh coi black card là hàng sỉ bán ngoài trợ sao? Cố Triều rốt cuộc giàu đến cỡ nào vậy?
Cậu đưa tay xoa nhẹ trán, nói: "Anh là cho không, còn kia là công sức em bỏ ra xứng đáng để nhận lấy, giữ trước và sau, em muốn chọn cái sau."
Cố Triều: "Anh giàu vậy rồi sao có thể để em đi làm kiếm tiền."
"Đó là của anh, không phải em."
"Anh vất vả kiếm tiền là để cho em xài." Cố Triều thở dài, tỏ vẻ tiếc nuối nói: "Em không dùng đến vậy anh chỉ còn cách đem đi vứt hết thôi."
Thu Trì: "..."
Cậu muốn nói tiếp, nhưng nghĩ mãi không biết nên trả lời thế nào, cuối cùng Cố Triều nói: "Ngoan, nghe lời." hắn mỉm cười, "Anh không cản em đi làm, nhưng không được nhận của y."
"Tại sao?"
Cố Triều: "Anh ghen."
Thu -Đang cố suy nghĩ xem ban nãy có làm hành động gì khả nghi với Dạ Phong không- Trì: "..."
Không có mà, cậu rõ ràng rất giữ khoảng cách nha.
"Cục cưng."Cố Triều cúi đầu hôn nhẹ lên môi một cái, "Bây giờ em chỉ cần nghĩ đến anh là được rồi."
Thu Trì bị hành động đột ngột của hắn làm cho kinh ngạc, đỏ mặt nhìn hắn.
Cố Triều hỏi lại lần nữa: "Được không?"
Thu Trì vội vàng gật đầu, Cố Triều hài lòng cười, "Vậy mới ngoan."
Hai người năm tay đi xuống tầng dưới, bên dưới đã sớm đông kín người, ai ai cũng trang điểm lộng lẫy chào hỏi nhộn nhịp bên dưới.
"Đông quá." Thu Trì kinh ngạc, "Còn có cả mấy siêu sao nổi tiếng nữa."
Cố Triều nói: "Đi, đưa em đi gặp một người."
Cố Triều kéo tay cậu đi đằng trước, Thu Trì đi phía sau, lúc này Thu Trì mới nhận ra từ khi gặp lại đến giờ, Cố Triều vẫn luôn nắm lấy tay cậu như vậy, lúc đi ngang qua mọi người cũng không hề có ý định thu tay lại.
Bàn tay Cố Triều lớn hơn cậu, đốt ngón tay vừa thon vừa dài, lòng bàn tay ấm áp, nhiệt độ từ lòng bàn tay lan đến tận tim.
Cố Triều dẫn cậu đến trước một cặp vợ chồng trung niên, Thu Trì vừa nhìn ngay tức khắc liền nhận ra, "Tailor! !"
Cố Triều nói: "Em thích ông ấy mà phải không?"
Thu Trì xúc động gật đầu.
Cố Triều cười nói: "Anh dẫn em đi làm quen với ông ấy."
Thu Trì nhìn hắn, "Anh và ông ấy có quen biết nhau à?"
"Không." Cố Triều nói: "Nhưng ông ta biết anh, ngoài mỹ thuật ra ông ta còn kinh doanh nhỏ, nhiều lần ngỏ ý muốn hợp tác với anh."
Vẻ mặt Thu Trì có chút kinh ngạc, dường như không ngờ còn có chuyện như vậy. Cố Triều thấy cậu như vậy liền đưa tay nhéo má cậu một cái, "Không cần ngạc nhiên, làm họa sĩ cùng không thể lúc nào cũng kiếm được tiền."
Dứt lời hắn lại ghé vào tai cậu nói nhỏ: "Nhưng cục cưng đừng lo, em có anh không lo sợ thiếu tiền."
Thu Trì không nói nổi, nhưng gương mặt vẫn như cũ đỏ lên, "Xí, đồ tư bản."
Cố Triều vui vẻ cười mấy tiếng, cười đủ rồi liền kéo tay cậu đi về phía trước, "Đi thôi, dẫn em đi gặp thần tượng."
Tailor thấy Cố Triều liền niềm nở mỉm cười, ly rượu trên tay hướng về phía hắn, "Cố tổng, thật vui vì được gặp cậu ở đây."
"Ông Tailor." Cố Triều tiện tay cầm lấy một ly rượu trên tay người phục vụ, sau đó bước nhanh lại gần Tailor, nhẹ nhàng chạm nhẹ lên vành ly ông ta nhưng không uống, hắn kéo Thu Trì lên phía trước, ẩn ý nhìn ông, "Đây là bạn trai tôi, em ấy rất hâm mộ ông."
Tailor nhìn Cố Triều, ông lập tức hiểu ý, vội vàng đưa mắt nhìn Thu Trì nói: "Không ngờ bạn trai Cố Triều lại là fan của tôi. Tôi lớn từng tuổi này rồi mà vẫn còn có fan đấy, thật bất ngờ."
Thu Trì vốn ban đầu bị cụm từ "bạn trai" kia làm cho xấu hổ, nhưng đối diện với idol trong lòng, xấu hổ gì kia cũng vội vàng biến mất sạch.
"Sao lại không chứ ạ. Những bức tranh của ông chính là nguồn cảm hứng cho cháu đấy." Thu Trì hai mắt sáng lấp lánh, lần đầu tiên mang cảm giác đu idol thành công, "Nhưng bức tranh của ông vô cùng sống động lại có hồn, mỗi khi nhìn vào đều mang lại cảm giác chân thật nhất. Cháu vẫn luôn lấy ông làm tấm gương mỗi khi cầm cọ."
"Vậy sao, nghe cậu nói vậy tôi thấy thật vinh hạnh."Tailor hiền hòa cười, nhưng phía sau vẻ mặt Cố Triều lại không được tốt như vậy.
Vợ của Tailor tuy không phải họa sĩ, nhưng lại là người yêu thích tranh ảnh, cũng rất yêu hội họa, từ khi kết thúc với Tailor thì lại có địa vị trong giới nghệ thuật.
Thu Trì cùng hai người khách sáo trò chuyện vài câu, càng về sau lại càng hăng say, Thu Trì trong phút chốc liền ném Cố Triều qua một bên để cùng Idol trò chuyện.
Thu Trì mải mê trò chuyện với Tailor về nghệ thuật, không hề để ý Cố Triều phía sau bị bỏ lại bơ vơ, nói về hội họa, tâm tình Thu Trì không ngừng phấn khởi, chỉ cần có chung chủ đề với cậu, đừng nói một hai tiếng, thậm chí là một ngày cậu vẫn có thể cùng đối phương nơi chuyện.
Cố Triều đứng phía sau thật không thể chen vào nổi cậu nào, hắn không phải người trong giới cho nên không dùng chủ đề để trò chuyện.
Cố -Bỗng nhiên hối hận vì cho Thu Trì gặp Idol- Triều: "..."
Kết quả bị vứt qua một bên luôn.
Mãi đến khi tên tay cầm chữ ký của Tailor, Thu Trì mới nhớ đến Cố Triều ở phía sau, cậu quay sang khoe với Cố Triều, "Anh Triều, em xin được chữ ký rồi này."
Cố Hầm Hực phút chốc biến thành Cố Dịu Dàng, mỉm cười xoa tóc cậu, "Vui không?"
Thu Trì gật đầu, Cố Triều mỉm cười nắm lấy tay cậu,"Vậy xong rồi, đi thôi."
Nói xong không đợi Thu Trì kịp phản ứng, hắn lại một lần nữa nắm lấy tay cậu kéo đi, Thu Trì ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Tailor, vẻ mặt hai vợ chồng Tailor có hơi kinh ngạc nhưng rất nhanh liền mỉm cười vẫy tay tạm biệt cậu.
Thu Trì quay lại nhin hắn, "Khoan đã, chúng ta cứ đi như vậy sao?"
"Em thích ông ta cho nên anh mới cho gặp. Bây giờ người cũng đã gặp, em cũng vui rồi, xong việc."
Thu Trì nghe ra giọng Cố Triều bất thường, thầm nói ban đầu cậu bỏ hắn qua một bên, bây giờ liền không vui đấy chứ?
Thì ra là ghen.
Thu Trì ở phía sau cười khúc khích vui vẻ.
Cố Triều nhìn Thu Trì cười, quả thật tức giận không nổi, nói: "Bây giờ chúng ta còn một việc quan trọng hơn, Anh liều mạng làm việc rồi quay về chỉ được nghe nó thôi đấy."
Thu Trì mở to mắt sau đó hai má ửng đỏ, vội vàng gật đầu, nói: "Vậy chúng ta đi đâu?"
Cố Triều cười cười nói: "Bí mật."
---------------
Góc ngoài lề:
Cố Triều: Tiểu Trì quá thuần khiết, không nên vây bẩn em ây.
Thu Trì: Anh nói thuần kiết? Em sống đến từng này tuổi, thứ gì nên biết đều biết cả rồi.
Cố Triều: Ồ, kể anh nghe xem, em biết những gì rồi.
Thu Trì: ...
Cố Triều: Nhanh kể xem nào, còn thiếu cái gì, anh giúp em bổ sung.
Thu Trì: Còn khuya nhá! ! ! ! !