[Hệ Thống Xuyên Thư] Sau Khi Xuyên Qua Nam Chính Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Tôi

Chương 8




[ Hồ Sơ Nhân Vật

Tên: Lâm Đặng

Chức vụ: Nữ chính.

Nghề nghiệp: Sinh viên.

Tóm tắt thông tin: Là nữ chính tiểu thuyết "Anh trong mắt em" tính tình ngay thẳng, tốt bụng, được nhiều người yêu mến. ]

Tiểu Thất: "Thân ái."

Thu Trì không biết nói gì, đưa tay đỡ trán, nói: "Mày không cần lập lại thông tin hồ sơ cho tao đâu."

Thu Trì nhìn người con gái và chiếc con xe

Mercedes-Maybach Exelero kia, nếu cô gái kia là nữ chính vậy người ngồi trên xe đó là không ai khác chính là nữ chính.

"Tao dùng cả mạng tao ra đổi, người ngồi trên xe kia chính là nam chính."

Cậu vẫn nhớ khá rõ, đây là lần gặp lần đầu tiên của nam nữ chính mà.

Tiểu Thất thấy Thu Trì không còn nói về chuyện hủy bỏ kia nữa liền thuận nước đẩy theo, ngọt ngào nói: "Bingo! Thân ái đoán chuẩn như thần."

"Ha ha..." Thu Trì cười có lệ hai tiếng, sau đó quyết đoán núp sau thân cây gần đó, lặng lẽ quan sát.

Tính tiết mở đầu, đắt giá lắm đó nha.

Lúc này Lâm Đặng đứng lên, cô mặc chiếc váy hoa nhí màu trắng, càng làm tăng thêm tính chất xinh đẹp thanh thuần của cô.

Lâm Đặng phủi bụi dưới váy mấy cái, sau đó cô đến bên chỗ cửa xe, đưa tay gõ hai cái.

Cửa kính hạ xuống, quả nhiên Cố Triều đang bắt chéo chân ngồi trên xe, dùng đôi mắt sắc lạnh nhìn cô.

Thu Trì đứng bên cạnh âm thầm cảm thán, quả nhiên là nữ chính, đối với ánh mắt của nam chính chả có chút sợ sệt gì hết.

Thu Trì núp sau cây âm thầm ngượng mộ.

Mà bên đây Cố Triều nhìn qua gương chiếu hậu, hắn nhìn người đang núp đằng sau cái cây kia cảm thấy cậu có chút quen mắt.

Nhìn thấy bộ dạng Thu Trì đang thập thò nhìn sang chỗ hắn dáng vẻ thập thò sợ hãi nhưng vẻ mặt lại muốn hóng hớt như thế này khiến hắn có chút cạn lời.

Cố Triều: "..." Nhìn kiểu gì cũng thấy ngốc.

"Này anh." Lâm Đặng hai tay chống hông, nhìn Cố Triều với ánh mắt tức giận, nói: "Xe anh đụng vào tôi đấy, anh tính trốn tránh hả?"

Cố Triều nhìn cô, lạnh nhạt nói: "Đèn xanh, là cô lao ra đường trước."

Lâm Đặng nghe vậy lại, nói: "Tôi mới bước một bước."

Cố Triều lại tiếp lời: "Dù một bước hay nửa bước cũng là lỗi của cô."

Lâm Đặng giận đến tái mặt, hai tay bám chặt cửa xe, nói: "Dù thế nào, người bị thương cũng là tôi, anh nhất định phải bồi thường cho tôi!"

Cố Triều nghe vậy liền cười lạnh một cái, từ túi áo trong lấy ra một cọc tiền dày cộm, đưa cho Lâm Đặng nói: "Đã đủ chưa?"

Thu Trì đứng núp sau cây, vừa nhìn thấy cọc tiền dày cộm kia, hai mắt liền lóe sáng.

Tiền kìa!

Tiểu Thất nhìn bộ dạng mê tiền này của ký chủ cũng không thể nhìn nổi, đành nói: "Thân ái, cậu thu lại liêm sỉ một chút, mắt cũng đừng có sáng như thế chứ, để người khác biết thì mất mặt lắm."

"Mày thì biết cái gì!" Thu Trì mắng: "Trên đời này ai mà không thích tiền. Số tiền đó đủ để tao đóng toàn bộ học phí đó."

Nói đến đây, Thu Trì lại đau lòng cho chính mình, khi không xuyên vào nhân vật nghèo kiết xác.

Thu Trì nhìn Lâm Đặng, theo như trí nhớ của cậu, thì nữ chính sau khi bị nam chính vứt cho xấp tiền liền cảm thấy bị xỉ nhục.

Sau đó cô từ trong xấp tiền chỉ lấy một tiền, sau đó ném trả lại tất cả cho Cố Triều.

Biểu cảm của Cố Triều dĩ nhiên là ngạc nhiên gần chết, từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai dám đối với hắn như vậy, liền từ hôm đó mà nhớ rõ cô, cho nên sau này khi Lâm Đặng bán thân, hắn mới nhận ra cô, còn mua cô một đêm.

Quả nhiên, Lâm Đặng cầm xấp tiền trên tay với biểu cảm tức giận, cô chỉ lấy đi một tờ sau đó ném vào người Cố Triều.

Sau khi ném xong, cô nói: "Đừng đem tiền của anh xỉ nhục tôi! Tôi chỉ lấy đủ."

Cố Triều nhìn tiền bay tán loạn trong xe, người ngồi vị trí lái xe làm tư thế chuẩn bị xuống xe nhưng mắt thấy lại Cố Triều ra hiệu cho nên gã ngồi lại xuống ghế.

Cố Triều liếc nhìn Lâm Đặng vẫn bộ dạng hiên ngang,

đôi mắt chính trực lại kiên cường, nhưng hắn cũng chỉ liếc một cái, lạnh nhạt nói: "Xong rồi chứ? Buông tay."

Lâm Đặng bị khí lạnh của Cố Triều làm cho run một cái, bàn tay đang bám lên cửa xe cũng không khống chế được mà buông ra.

Cố Triều nâng cửa kính, nói: "Lái xe."

Lâm Đặng có chút hoang mang khi hắn nói như thế, nhưng cô còn chưa kịp nói tiếp điều gì thì cửa xe đã kéo lên, rồi chạy đi mất.

Ơ kìa.

Thu Trì cảm thấy không đúng.

Nam chính à, ánh mắt ba phần ngạc nhiên bảy phần hứng thú của anh đâu?

Sao tôi thấy trong ánh mắt anh lại có phần kì thị nữ chính vậy?

Lâm Đặng ngơ ngác nhìn chiếc xe rời đi, đến khi chiếc xe đi được một đoạn thì cô mới giẫm chân tức giận nói: "Người gì vậy chứ!"

Nói xong Lâm Đặng phất tóc, cô chỉnh lại chiếc váy rồi về phía Thu Trì.

Nhìn thấy cô đi về phía mình, Thu Trì giật bắn mình, càng thu người trốn sau thân cây, cầu trời phật phù hộ cô không thấy mình.

Tuy Lâm Đặng thật sự rất đẹp, nhưng đó là người con giận của nam chính đó, cậu không ham nổi đâu, cho dù cô và cậu có học cùng lớp đi chăng nữa thì cũng không được.

Nhưng trời phật dường như không phù cậu, Lâm Đặng đã nhìn thấy cậu núp đằng sau thân cây.

"Bạn học Thu Trì?" Lâm Đặng kêu lên.

Thu Trì giật mình, cậu ngẩn đầu đưa mắt nhìn nữ chính.

Lâm Đặng thấy cậu liền cười tươi, cô chạy đến chỗ cậu nói: "Đúng là cậu rồi."

Thu Trì khóc không ra nước mắt, nhìn về hướng xe Cố Triều chạy đi, thấy không có xe của hắn, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

May mắn là đi rồi, nếu thấy cậu và nữ chính đứng gần nhau, dựa theo tính cách ghen tuông của nam chính sau này thì cậu chắc chắn sẽ bị hắn ta chẻ làm đôi.

Mặc dù bây giờ Cố Triều đối với Lâm Đặng chưa động lòng, nhưng sau này không ai biết được, cứ đề phòng trước vẫn hơn.

Nhưng mà chị à, chị cũng đừng có tới đây mà!

Rất tiếc Lâm Đặng không thể đọc được nôi tâm cậu, cô chạy đến trước mặt cậu, gương mặt xinh đẹp của cô trong nắng vàng dường như đang tỏa sáng, hào quang nữ chính chói lọi quanh thân mém tý nữa là làm mù mắt chó Thu Trì.

Lâm Đặng nhìn cửa trường đại học cách đó không xa, lại nhìn bộ dạng gọn gàng sạch sẽ của cậu liền hiểu ra tám chín phần.

"Bạn học Thu Trì, cậu đến trường ư? Cậu đi học lại rồi sao?" Lâm Đặng cười nói nhìn cậu, gương mặt tự nhiên đã trắng hồng, đôi mắt to tròn, mái tóc đen dài bồng bềnh, dáng người mảnh mai, giọng lại ngọt ngào như đường mật, nhìn xa đã đẹp, nhìn gần lại còn đẹp hơn.

"À phải." Đối mặt với mỹ nhân, Thu Trì có chút không thể kháng cự, gật đầu ấp úng đáp: "Bạn học Lâm, lâu quá không gặp."

Lâm Đặng hai má có chút ửng hồng nói: "Cuối cùng cậu cũng quyết định đi học lại rồi, mình vui lắm."

Thu Trì còn chưa kịp tiếp thu được những lời của Lâm Đặng thì cô đã nói tiếp: "Mình không tin bạn học Thu bỏ học đâu, càng không tin cậu xé tranh. Không biết lúc đó cậu có chuyện gì, nhưng tớ tin là một người yêu vẽ như cậu, lại có thể từ bỏ việc vẽ."

Thu Trì cảm động.

Quả nhiên là nữ chính, thật khiến người ta yêu mến, cậu thật sự bị tin tưởng của cô làm cho cảm động.

Lâm Đặng lại nói: "Nếu giáo sư mà biết cậu quay lại sẽ vui lắm. Từ khi cậu nghỉ, giáo viên vẫn luôn nhắc đến cậu."

Nhớ lại gương mặt nổi giận đùng đùng của Liễu Quân, cậu không nghĩ như thế, lúc đó ông không lấy thùng sơn tạt cậu đã là nể mặt.

Nhưng mà nữ chính à, chị nói thì nói đi, sao phải đỏ mặt mà em thế? Chị đừng vậy mà, em sợ lắm.

Sợ nam chính bẻ gãy xương bánh chè của em.

Lâm Đặng còn muốn nói thêm nhưng cô nhìn đồng hồ đeo trên tay liền hoảng hốt, vội nói: "Bạn học Thu Trì, mình có việc bận, mình đi trước nhé, lần khác chúng ta lại nói chuyện nhé."

Thu Trì mỉm cười nói: "Được, bạn học Lâm đi thong thả."

Lâm Đặng cúi đầu rồi chạy đi, nhưng chỉ được mấy bước thì dừng lại, cô quay đầu nhìn Thu Trì nói: "Bạn học Thu này."

Thu Trì nhìn cô.

Gió thổi mái tóc đen dài của cô, gương mặt xinh đẹp, thanh thuần tựa như pha lê, nụ cười trên môi ấm áp như gió xuân, hai mắt lấp lánh như vì sao nhìn cậu nói: "Mình gọi cậu là Thu Trì thôi có được không?"

Thu Trì bị ánh hào quang của cô làm cho mê mẩn cả người, không tự chủ được mà gật đầu một cái.

Lâm Đặng mỉm cười, sau đó quay người rời đi.

Thu Trì chớp chớp mắt, nụ cười trên môi cũng cứng ngắc, trong lòng âm thầm hoảng hốt

"Tiểu Thất" Thu Trì ôm đầu gọi.

"Thân ái ~" Tiểu Thất cũng ngọt ngào gọi.

"Sao tao cứ cảm thấy nữ chính có gì đó sai sai."

Tiểu Thất kiểm tra, sau đó nói: "Hệ thống cho thấy nữ chính hoàn toàn bình thường."

"Mày chắc chắn là hệ thống kiểm tra của mày không sai hay bị trục trặc gì chứ?" Thu Trì không tin.

Tiểu Thất phồng má nói: "Thân ai, hệ thống điều hành không dễ dàng gặp trục trặc vậy đâu, nếu hệ thống điều hành có hư hỏng vậy thì những những hệ thống phụ như Tiểu Thất sẽ bị tạm ngưng hoạt động."

Thu Trì hỏi: "Hệ thống giống như mày thì có bao nhiêu?"

Tiểu Thất dè dặt đáp: "... Rất nhiều, hơn mười ngàn..."

"Nhiều như vậy?" Thu Trì bất ngờ vì số lượng quá lớn, nếu như vậy chẳng phải mười ngàn người cũng xuyên không giống cậu à?

Tiểu Thất nhìn Thu Trì chân nói: "... Thân ái, cậu đừng từ bỏ nhiệm vụ, nếu cậu từ bỏ vậy thì Tiểu Thất cũng sẽ bị loại bỏ theo cậu..."

Thu Trì nhíu mày, nói:"Có ý gì?"

Tiểu Thất sợ hãi nhìn cậu, nhưng nó nghĩ để cuối cùng nói: "Thân ái không phải người đầu tiên ký kết với Tiểu Thất... nhưng mà những người ký kết trước kia đều đồng loạt từ bỏ. Tiểu Thất chưa từng thành công dẫn dắt ký chủ nào hết, bị cả hệ thống chê cười, nếu như lần này thất bại, Tiểu Thất nhất định sẽ bị hệ điều hành xóa sổ."

Thu Trì nghe vậy liền giật bắn mình nói: "Sao mày không nói ngay từ đầu?"

Tiểu Thất nói: "Tiểu Thất sợ thân ái như những người kia, thà bị đánh tan hồn phách cũng không muốn hoàn thành nhiệm vụ..."

Ông đây, rốt cuộc đã tạo nghiệp gì?

Nhìn tiểu hệ thống loli như tiên nhỏ ỏ trước mặt, gương mặt buồn bã, Thu Trì chẳng biết thế nào lại mềm lòng.

Thu Trì cắn răng, rất không tình nguyện nói: "Vậy chỉ cần tao làm tiếp nhiệm vụ thì mày sẽ không sao chứ gì?"

Tiểu Thất nghe Thu Trì nói vậy liền vui vẻ gật đầu: "Đúng vậy."

Dù sao sau khi hoàn thành, cậu sẽ được tự do sống như mình muốn, rời xa nam chính nữ chính, sống với nghệ thuật cả đời. Tính ra thì cậu cũng là người được lời.

"Được rồi, tao không đòi hủy bỏ nữa."

Tiểu Thất vui vẻ nhảy nhót bên vai Thu Trì nói: "Thân ái ~~ cậu là tuyệt nhất."

Thu Trì đỡ trán nói: "Đừng có õng ẹo."

Tiểu Thất cười hi hi hai tiếng, nói: "Nhiệm vụ tiếp theo vẫn chưa được khởi động, thân ái, cậu muốn làm gì?"

Thu Trì thản nhiên đáp: "Còn có thể làm gì? Đi làm kiếm tiền trả học phí. Tuy không thể trả hết trong một tuần nhưng tao có thể đàm phán lại, vừa học vừa trả dần. Nữ chính đã nói, Liễu Quân rất xem trong tài năng của nguyên chủ, chứng tỏ, nguyên chủ cũng coi như là có tài năng trong hội họa, mà chính Liễu Quân ban nãy cũng thừa nhận rằng trước khi nguyên chủ nghỉ, ông đã níu kéo nguyên chủ lại. Vậy nên tao sẽ chân thành nài nỉ, ông ấy chắc chắn sẽ mềm lòng đồng ý cho tao vừa học vừa trả thôi."