[Hệ Thống Xuyên Thư] Sau Khi Xuyên Qua Nam Chính Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Tôi

Chương 84




Tiểu Thất vừa dứt lời, Thu Trì không khỏi hoảng hốt.

Càng khiến cậu kinh hãi hơn là câu nói ấy lại phát ra từ miệng của một đứa trẻ, giọng nói lại ngọt ngào non nớt, nhưng từng câu từng chữ lại thấm sâu vào màng nhĩ.

Nhìn từ góc độ nào Thu Trì cũng cảm thấy kinh dị.

Thu Trì giấu không nổi sự bối rối trên gương mặt, cậu gượng gạo cười một tiếng, hỏi: "Là nguyên tác hả?"

Cậu không nhận ra được thanh âm của mình có bao nhiêu run rẩy, trái tim ở trong lòng ngực điên cuồng đập loạn. Cậu hy vọng Tiểu Thất sẽ gật đầu và nói phải.

"Không phải." Tiểu Thất ôm lấy Thu Trì, dựa má vào ngực cậu, tuy không muốn nói nhưng nó cũng không đành lừa dối Thu Trì liền thành thật nói: "Trong nguyên tác, nam chính không có trực tiếp ra tay mà là sai thuộc hạ làm. Mà cảnh tượng Tiểu Thất lại là Cố Triều trực tiếp ở trước mặt cậu. Khuôn mặt nam chính lúc đó đáng sợ lắm, giống như ác quỷ từ địa ngục bò lên vậy." Tiểu Thất nói đến đây vẻ mặt lại trở nên sợ sệt.

Trái tim Thu Trì run lên, trong đầu là bóng lưng Cố Triều trong vườn hồng hôm qua, những câu chữ ngọt như mật như được rót vào tim, hình như đó quá mức lay động tâm trí, Thu Trì thật sự không thể nào tưởng tượng được hình ảnh mà Tiểu Thất nói.

Em là điểm yếu duy nhất và anh.

Trái tim Thu Trì run lên, cậu không phải là không tin Tiểu Thất, nhưng cậu cũng muốn tin tưởng Cố Triều.

Thu Trì hạ tầm mắt nhìn Tiểu Thất, hỏi: "Vậy bây giờ phải làm sao? Rời khỏi hắn ư?"

"Không được." Tiểu Thất lắc đầu, "Cậu không thoát khỏi tay nam chính được đâu."

Cái này dĩ nhiên Thu Trì biết rõ. Hắn đã nói trừ khi cậu bốc hơi khỏi thế giới này, bằng không dù cậu có ở đâu. hắn cũng đều có thể tìm ra. Điều này Thu Trì tin Cố Triều làm được.

Tiểu Thất tuy bây giờ biến thành một đứa trẻ, nhưng Tiểu Thất trải qua nhiều chuyện hơn cậu, hiểu thấu lòng người hơn cậu, cho nên so với cậu, Tiểu Thất lại càng biết rõ.

Thu Trì xoa đầu Tiểu Thất, cậu khẽ nhắm mắt, cười nói: "Bây giờ, Tiểu Thất nói xem, Cố Triều bây giờ có giống trong giống mơ không? Sẽ làm hại đến anh."

Tiểu Thất lắc đầu, "Không giống." Tiểu Thất nhận ra được, khi Cố Triều nhìn Thu Trì, ánh mắt và cử chỉ đều dịu dàng vô cùng, ngu đến mấy cũng phải nhìn ra.

Nam chính hiện tại với nam chính mà nó thấy trong mộng giống như hai người hoàn toàn khác nhau.

"Vậy đấy." Thu Trì cười, cậu mở mắt nhìn cánh cửa phòng, nét mặt vô cùng dịu dàng, "Không sao đâu."

Anh tình nguyện để em trở thành điểm yếu duy nhất của anh.

Lời nói của Cố Triều in sâu vào trí nhớ của cậu, giọng Thu Trì lại càng thêm dịu dàng, "Anh tin tưởng anh ấy."

Tiểu Thất nhìn ánh mắt Thu Trì, biết rằng không thể thay đổi suy nghĩ của cậu, liền nói: "Nếu thân ái tin tưởng, vậy Tiểu Thất cũng sẽ tin tưởng."

"Ừ." Thu Trì cười nói: "Còn một chuyện nữa."

Tiểu Thất nhìn cậu, hai người bốn mắt nhìn nhau, Thu Trì nói: "Cố Triều nói muốn nhận Tiểu Thất làm con nuôi, Tiểu Thất thấy sao?"

Tiểu Thất giấu không được vẻ hoảng hốt, hỏi: "Sao thân ái không nhận nuôi Tiểu Thất?"

Thu Trì lại xoa đầu nó, nói: "Tiểu Thất thấy ngày hôm nay của mình có vui không?"

Cậu hỏi như vậy, Tiểu Thất thật sự ngẫm nghĩ lại, cả ngày hôm nay tất cả mọi người đều đối tốt với nó, thậm chí còn được cho ăn ngon ngủ ngon, đồ chơi cũng có rất nhiều loại, không hề không có cảm giác không thoải mái.

"Vui lắm." Tiểu Thất nói: "Mọi người rất tốt, còn đem cho Tiểu Thất rất nhiều đồ chơi."

"Vậy sao." Thu Trì nói: "Tiểu Thất vui là tốt rồi. Nhưng mà những thứ này, anh không thể đem đến cho Tiểu Thất được. Nếu Tiểu Thất về sống với anh, vậy sẽ không còn được chơi những thứ mình thích nữa đâu."

So với cậu, Cố Triều càng đem cho Tiểu Thất một cuộc sống tốt hơn.

Nó im lặng dường như suy nghĩ gì đó rồi nói "Thật ra ở đây không tệ, mà Tiểu Thất biết thừa cậu cũng sẽ ở đây rồi cho nên là một hệ thống tận tâm, thân ái ở đâu, Tiểu Thất sẽ ở đó."

Thân ái nói muốn tin nam chính, vậy Tiểu Thất sẽ tin thân ái.

Hơn nữa cuộc sống này đầy đủ tiện nghi như vậy, Tiểu Thất vừa suy nghĩ lại liền cảm thấy mình cũng chiếm hời rồi hi hi. Được ăn ngon ngủ ngon, dù có mười nam chính bắt nó gọi ba đều được.

Hơn nữa nam chính đang yêu say đắm thân ái của nó, có thân ái bảo kê, nó còn sợ gì nữa chứ.

Chưa đến mười phút, lật mặt nhanh đến không ngờ.

Thu Trì bất ngờ nhưng cũng thở phào, nói: "Vậy lát nữa, Tiểu Thất gọi ba một tiếng, xem Cố Triều phản ứng thế nào."

Tiểu Thất chắc ních nói: "Chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên."

Thu Trì bật cười, cậu xoa đầu Tiểu Thất, khen: "Ngoan lắm."

Được khen Tiểu Thất phấn khích, Thu Trì nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn vài phút nữa, cho nên quyết định tán gẫu thêm một chút, cậu suy nghĩ một chút quyết định hỏi: "Trước đây những người mà Tiểu Thất ký hợp đồng như thế nào?"

Câu hỏi này khiến Tiểu Thất đang vui vẻ đột nhiên trầm mặc, Thu Trì thấy biểu cảm này liền nhận ra bản thân chắc chắn đã nói đến chuyện không vui của nó liền nói: "Nếu không muốn nói thì cũng không sao đâu."

Tiểu Thất lắc đầu, "Thân ái biết cũng không sao đâu." Nó dựa vào người cậu nói: "Tôi là một trong nhưng hệ thống đầu tiên được tạo ra đầu tiên, đứng hàng thứ bảy cho nên mới có mã hiệu 007. Trước đây tôi cũng giống như những hệ thống khác thôi, ngoài mệnh lệnh ra thì không có bất kì cảm xúc nào. Vào lần tôi dẫn dắt ký chủ thứ ba, cũng chính lần đó đã thay đổi tôi."

Thu Trì im lặng, đây là lần đầu Tiểu Thất nói về quá khứ của mình, cho nên cậu cực kỳ nghiêm túc lắng nghe.

"Người đó ở thế giới thực là một diễn viên mới nổi, sau đó trải qua một biến cố ở phim trường thì qua đời, tôi lúc đó rất rảnh rỗi, cho nên ký hợp đồng với cậu ta. Cậu ta đồng ý rất nhanh, không hỏi cũng không thắc mắc, cho nên không tốn bao nhiêu thời gian liền tiến vào thế giới khác. Mà thân phận mới của cậu ta ở thế giới đó vừa vặn cũng là một diễn viên."

Thu Trì hỏi: "Nhân vật qua đường sao?"

"Không." Tiểu Thất lắc đầu, "Là nhân vật chính."

Thu Trì kinh ngạc, Tiểu Thất liền nói: "Mỗi người đều có một tố chất riêng, tố chất đó sẽ quyết định cậu được vào vai gì."

Thu Trì nghe xong có chút tủi thân, nói thế cậu có tố chất làm nhân vật qua đường thôi sao?

Nhớ đến cái thân phận rẻ rách này, chỉ được miêu tả duy nhất chỉ có một câu, Thu Trì không thể không ngậm ngùi chấp nhận sự thật.

Được rồi, qua đường thì qua đường, qua đường thì có gì không tốt, được sống một cuộc sống bình yên không tốt sao.

Tiểu Thất nói: "Cá nhân Tiểu Thất thấy làm nhân vật qua đường tốt hơn nhiều."

Nó chớp đôi mắt ngây thơ nhìn cậu, nói: "Thân ái, cậu nghĩ xem, đã là nam chính nhất định sẽ phải yêu nữ chính, không được phép nảy sinh tình cảm với một ai khác, dù có xảy ra chuyện gì cũng chỉ có thể yêu nữ chính. Nam chính nữ chính vốn không hề có sự lựa chọn tình yêu của mình, họ thậm chí còn không biết vì sao mình lại yêu người này, cũng không biết tình cảm này vốn dĩ chỉ là ảo tưởng của người khác tạo nên, cho nên một khi tình cảm này đến hồi kết, cuộc đời họ sau này thế nào, sẽ không còn ai quan tâm nữa, bởi vì tất cả mọi người đều chỉ cần biết bọn họ ở kết cục đã ở bên nhau, nào có ai để ý về sau nữa đâu."

"Còn người qua đường, không bị thế giới này thúc ép, ngoại trừ không được phép nảy sinh ra tình cảm với nhân vật chính ra thì, cuộc đời là do chính họ tự quyết định. So ra thì nhân vật qua đường tốt hơn nhiều."

"Thân ái, cậu có đoán được không?" Giọng Tiểu Thất buồn rầu.

"Có phải người đó không yêu nữ chính không?"

Tiểu Thất trầm mặc, sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái nói: "Người mà cậu ta yêu lại là nhân vật phản diện của thế giới đó."

Thu Trì đã lờ mờ đoán được vài chuyện, "Cậu ấy phá vỡ thiết lập của thế giới đó sao?"

"Không thành." Tiểu Thất nói.

Là không thành chứ không phải không làm.

Tiểu Thất khép mắt, khuôn mặt non nớt giờ đây lại xuất hiện một tia thống khổ mờ nhạt, "Cậu ấy nhiều lần không hoàn thành nhiệm vụ, hạm hại nữ chính... hệ thống ban xuống trừng phạt rất nặng, cả Tiểu Thất và cả cậu ta đều mém tý nữa là không thể qua được, cuối cùng đành phải dùng chế độ cưỡng ép để cậu ta hoàn thành nhiệm vụ."

Nói đến đây Tiểu Thất không nói tiếp nữa, Thu Trì xoa nhẹ mái tóc nó an ủi, "Bây giờ cậu ấy có hạnh phúc không?"

"Cậu ta chết rồi." Giọng Tiểu Thất đều đều, không nghe ra rõ vui buồn.

Thu Trì cũng không kinh ngạc, Tiểu Thất xúc động nói: "Giữa tình tiết đột nhiên xuất hiện một nhân vật qua đường, chính người này đã thay đổi cục diện tất cả."

"Kẻ đột nhiên xuất hiện đó, khiến cho nhân vật phản diện đem lòng say mê. Ghen ghét đố kỵ trong lòng, cậu ấy bắt đầu hận bản thân trở thành nhân vật chính, hận phải nói lời yêu với một người mình không thích, thậm chí còn bắt ép cậu ấy phải tiến hành quan hệ với nữ chính để theo tình tiết chuyện, hận kẻ đột nhiên xuất hiện kia, cướp lấy người mà cậu ấy yêu, cũng hận hệ thống vì đã khống chế cậu ấy, rất nhiều điều khiến cậu ấy thay đổi, từ một diễn viên tương lai tươi sáng, cậu ta bắt đầu trở nên toan tính, bắt đầu trở nên thâm độc. Cậu ấy tìm rất nhiều cách giết kẻ kia, thậm chí còn cố gắng giết nữ chính, nhưng không thành. Kết quả cuối cùng là cậu ấy đã bị chính tay nhân vật phản diện giết chết."

"Lúc đó Tiểu Thất muốn chuyển cậu ta qua thế giới khác để hôi phục lại sự sống, nhưng cậu ta lại chọn rời bỏ, khiến linh hồn rời khỏi dãy không gian, tan thành khói bụi."

"Trước khi chết, cậu ấy đã nói: "Qua thế giới khác để làm gì? Qua đó rồi cũng sẽ bị các người khống chế, sống một cuộc đời không phải là một con người? Không tự do, giống như tù nhân vĩnh viễn không thể tự mình lựa chọn hạnh phúc sao? Còn bằng chết đi. Đám máy móc chúng mày vốn không biết tình cảm là gì, sao có thể hiểu cảm giác của bọn tao. Tao hận, tao nguyền rủa lũ hệ thống chúng mày! ! Dù có tan xương nát thịt, có hóa thành tro tàn, tao cũng sẽ nguyền rủa chúng mày, tất cả rồi cũng sẽ giống như tao. Nhất là mày, tao có xuống âm ty địa ngục cũng sẽ không tha cho mày!"."

"Cũng chính vào khoảng khắc ấy, lần đầu tiên trong đời tôi nảy sinh ra một cảm xúc gọi là sự thương tiếc. Tôi thấy cậu ấy thật đáng thương, nhưng tôi cũng không có cách nào giải thoát cho cậu ấy. Cuối cùng chỉ có thể nhìn cậu từ từ tan biến. Từ đó về sau, khi dẫn dắt ký chủ nào cũng vậy, tôi đều thương tiếc và thỏa hiệp với những ký chủ tiếp theo, khiến bọn họ phá vỡ quy tắc, khiến thế giới đó bị đảo lộn."

Tiểu Thất thở dài một hơi, hồi tưởng lại một câu chuyện từ rất xa xưa, "Có thể lời nguyền của cậu ấy đã ứng nghiệm rồi, từ khi cậu ấy chết, những ký chủ tiếp theo không xảo quyệt thì cũng độc ác tàn bạo, mà tôi lại bắt đầu xuất hiện những cảm xúc giống như con người, thương tiếc cho ký chủ không thể sống theo ý mình. Bị các hệ thống khác xem như một hàng phế liệu, ruồng bỏ triệt để. Tiểu Thất thấm chí còn bị bọn họ lợi dụng để làm việc, cho đến một ngày tổng hệ thống phát hiện, đưa ra hình phạt xóa sổ, bọn họ trước khi chết còn không ngừng nguyền rủa Tiểu Thất."

"Không sao đâu." Thu Trì ôm chặt lấy nó, "Không phải lỗi của Tiểu Thất."

Là hệ thống không đúng, Thu Trì biết rất rõ, nhưng cậu vẫn muốn nói Tiểu Thất không sai, bởi vì trong chuyện này ai đúng ai sai đã không còn là một vấn đề nữa rồi.

Cậu đã hiểu vì sao Tiểu Thất lại bài xích với "nam chính" như vậy rồi, cũng hiểu vì sao Trần Dụ lại giết hệ thống rồi.

Trong hạng vạn nghìn người bị bắt ép, liệu còn ai được may mắn giống như Trần Dụ, thoát được và sống theo ý mình đây

Dù Tiểu Thất ban đầu có sai nhưng nó đã biết lỗi rồi, thậm chí cũng thay đổi, chịu khổ mấy trăm năm rồi, như vậy là quá đủ rồi.

"Tiểu Thất như bây giờ là được rồi."

"Cảm ơn cậu." Tiểu Thất nắm lấy tay áo Thu Trì, mỉm cười nói: "Thân ái đúng là tốt nhất."

Thu Trì nói: "Thế giới này đã không còn thiết lập nữa, Tiểu Thất hãy sống như mình mong muốn và sống thật vui vẻ nhé."

Tiểu Thất gật đầu, sau đó nó lại trở nên vui vẻ ôm lấy Thu Trì, "Sống thật vui vẻ với thân ái."

Thu Trì đau lòng nhẹ nhàng xoa đầu nó, khẽ đáp: "Ừ."