Sau câu nói đó, bầu không khí trong phòng liền lập tức thay đổi.
Câu này thật sự đỡ không nổi.
Nam chính ơi, anh đùa hổng có vui.
Thu Trì trong lòng rơi lệ đầy mặt, còn Diệp Tu thì trầm mặt, bầu không khí lúng túng đến mức khiến hai người muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
Còn người gây ra hiện tượng này lại ung dung bắt chéo chân, nhìn Diệp Tu như đang chờ gã nói.
Thu Trì trong cơn xúc động, ở dưới bàn, to gan đá chân Cố Triều một cái, Thu Trì lỡ chân dùng hơi quá sức, đối với cú đá này Cố Triều có thể cảm thấy không đau, nhưng để làm điều này Thu Trì vẫn phải phóng gan to ra không ít.
Cố Triều đột nhiên bị đánh có hơi bất ngờ, hắn tròn mắt nhìn Thu Trì, mà Thu Trì cũng đang nhìn hắn, ý bảo hắn đừng nói nữa.
Để phá giải bầu không khí này, cậu quay sang nhìn Diệp Tu, tươi cười nói: "Tuy không phải lần đầu gặp mặt, nhưng anh là bạn của anh Triều, vậy tôi cũng gọi anh là anh Diệp nhé, còn anh cứ gọi tên tôi là được rồi."
Sau khi Thu Trì dứt lời, Diệp Tu lập tức cảm động rơi lệ, cảm thấy sau lưng Thu Trì phát ra ánh hào quang của thiên sứ, gã vui vẻ ngồi xuống, hòa nhã cười nói: "Tiểu Trì đúng là tốt bụng, Cố Triều chắc phải tích đức ba đời mới gặp được người tốt như Tiểu Trì."
Thu Trì cũng đáp lại với nụ cười xã giao: "Anh Diệp quá khen rồi, gặp được anh Triều là em may mắn."
Hai người cùng nhau cười mấy tiếng, Cố Triều kế bên không nhìn nổi, hắn cầm đũa gắp cho Thu Trì một miếng sườn xào chua ngọt, vừa nơi vừa lườm Diệp Tu: "Em ăn trước cái này, chờ nẩu sôi thì ăn cá."
"Ừm." Thu Trì cười với hắn, sau đó gắp thịt bỏ vào miệng nhai, thịt mềm chua chua ngọt ngọt như muốn tan luôn vào miệng, Thu Trì thỏa mãn híp cả mắt, tâm trạng vui vẻ đến nở hoa.
Đúng là không ai có thể cưỡng lại đồ ăn ngon.
Nhìn Thu Trì ăn ngon miệng như vậy, Diệp Tu cũng cảm thấy đói bụng, liền nói: "Ba ơi, con cũng muốn ăn."
Cố Triều phút chốc thay đổi sắc mặt, ánh mắt lườm qua, lãnh khốc vô tình nói: "Có tay có chân tự mình lấy."
Diệp Tu bất mãn muốn đập bàn: "Ba à, ba đuổi con cách nửa bàn đấy, con là với không tới, ba có hiểu không?"
Cố Triều lười cùng gã nhiều lời, dứt khoát nói: "Nhịn đi."
"..." Diệp Tu trong lòng đau đớn vì thằng bạn nối khố, có sắc quên thân, tự hỏi năm xưa vì sao mình lại có thể chơi thân thiết được với tên này.
Gã muốn tuyệt giao!
Thu Trì ngồi ở giữa, vốn dĩ cậu chẳng muốn để ý đến vấn đề của hai người, nhưng nhìn Diệp Tu đang ôm ngực với vẻ mặt đau lòng, Thu Trì chợt cảm thấy Diệp Tu hình như hơi tội nghiệp.
Hình ảnh như vậy thật là khiến khẩu vị cậu giảm đi, đột nhiên cảm thấy đồ ăn trước mắt không ngon nữa.
Hết cách cậu liền gắp lại cho Cố Triều một miếng sườn xào chua ngọt, nói: "Được rồi, anh đừng bắt nạt gã nữa."
Cố Triều nhìn miếng sườn trong chén mình, tay không động đũa không chạm, chỉ hơi há miệng ra.
Thu Trì: "..."
Gương mặt Thu Trì đỏ lên, bình thường không có ai cậu cũng đã thấy xấu hổ rồi, huống hồ còn có Diệp Tu đang nhìn.
Nhưng Cố Triều lại không có định dừng, hắn kiên nhẫn vô cùng, Thu Trì không chơi lại hắn, cậu lại gắp miếng thịt sườn lên, sau đó nhét thẳng vào miệng hắn.
Cố Triều hài lòng nhai đồ ăn trong miệng, sau đó nhìn qua Diệp Tu ghét bỏ gật đầu một cái.
Diệp Tu: "..."
Diệp Tu cảm thấy bản thân bị dư thừa.
Muốn đi về quá.
Gã kìm lại sự xúc động trong lòng, dời đến gắn bên cạnh Diệp Tu, ngồi đối diện Thu Trì, nhìn cậu mỉm cười, "Tiểu Trì đúng là thiên sứ."
Thu Trì vẫn chưa hết ngại, cúi đầu chuyên tâm ăn đồ ăn trong bát. Cố Triều lập tức lườm qua, "Nhìn cái gì mà nhìn, không muốn ăn nữa à?"
"Ăn ăn ăn." Diệp Tu gật đầu liên tục, Cố Triều thu hồi tầm mắt tiếp tục gắp đồ ăn vào bát Thu Trì.
Diệp Tu: "..." Đồ trọng sắc khinh bạn!
Diệp Tu sau khi ăn được mấy đũa thì dừng, gã nâng ly nhấp một ngụm rượu, sau đó nói: "Yêu cầu lần trước, cậu nghĩ thế nào."
"Thế nào là thế nào?" Cố Triều cẩn thận gỡ sạch xương cá sau đó bỏ vào bát của Thu Trì, sau đó hắn chậm rãi lau tay, cuối cùng mới nhìn qua gã nói: "Thư ký giỏi không thiếu, cậu việc gì phải cố chấp với thư ký của tôi? Cậu tuyển còn thiếu người vào?
"Chẳng phải cậu luôn muốn tôi tập trung làm việc sao?" Diệp Tu tiếp tục nài nỉ: "Nếu có cậu ta tôi có thể sẽ chuyên tâm làm việc hơn đó."
Thu Trì hơi ngẩn đầu, vừa ăn cá Cố Triều gắp cho vừa nghe cuộc đối thoại của hai người.
Cậu nghe được hai chữ "thư ký" trong đầu liền hiện lên gương mặt của Trần Dụ. Cậu không biết Cố Triều có bao nhiêu thư ký nhưng gặp thì chỉ mới gặp có một người thôi, cho nên khi nhắc đến cũng chỉ nghĩ đến Trần Dụ thôi.
Lúc này Diệp Tu vẫn đang ngừng nhờ vả Cố Triều, cậu nghe cũng có chút đau đầu, liền nhỏ giọng chen vào.
"Hai anh." Hai người đồng loạt quay sang nhìn, cậu ngừng một chút rồi lại nói: "Xin lỗi vì chen ngang vào cuộc trò chuyện, nhưng vấn đề hai người đang nói... đã hỏi ý kiến của đối phương chưa?"
Cố Triều: "..."
Diệp Tu: "..."
Nhìn biểu hiện thì chắc là chưa rồi. Thu Trì phun tào trong lòng, bề ngoài nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Hay anh thử hỏi ý kiến của người đó xem, lỡ người đó không thích thì sao."
"Ừ." Cố Triều xoa tóc cậu, "Em nói đúng." sau đó nhìn Diệp Tu lại nói: "Nếu cậu ấy đồng ý đến Diệp gia làm, thì tôi sẽ không có ý kiến gì nữa.
Thấy có cơ hội, Diệp Tu liền vội vàng gật đầu, " Được được, cậu nhanh gọi đi."
Cố Triều lấy điện thoại ra, nhấn vào một dãy số rồi gọi, Thu Trì lấy ly rượu trên bàn nhấp thử một ngụm, cảm thấy vị không tồi liền dốc cạn, sau đó len lén rót thêm cho mình một ly thật đầy, vừa nhâm nhi vừa chờ đầu giây bên kia kết nối.
Người bên kia rất nhanh liền nhận máy, Cố Triều còn bật loa ngoài cho nên cậu liền nghe được giọng của đối phương, vừa nghe tiếng liền nhận ra được, quả nhiên là thư ký Trần.
"Tôi nghe đây, Cố tổng có gì phân phó?"
Cố Triều không dài dòng lập tức vào thẳng vấn đề: "Cậu có muốn đến Diệp gia làm không?"
"Không." Trần Dụ gần như là trả lời ngay lập tức, trong giọng nói còn có chút chán ghét.
"Vậy được rồi." Cố Triều gật đầu, hắn đang định cúp máy thì Diệp Tu đứng lên, tóm lấy cánh tay đang cầm điện thoại nói lớn: "Tôi trả lương cho cậu gấp ba lần."
Trần Dụ không chút do dự đáp: "Cảm ơn Diệp tổng, nhưng tôi hiện tại đã hài lòng với công việc của mình."
Diệp Tu lại nói: "Gấp mười lần."
Trần Dụ im lặng.
Diệp Tu lại nói: "Không cần tăng ca, cuối năm tăng gấp ba lần tiền thưởng."
Trần Dụ: "..."
Trần Dụ hồi lâu không trả lời.
Thu Trì vừa tiếp tục len lén rót rượu vừa hóng hớt.
Rượu còn chưa được nửa ly đã bị Cố Triều phát hiện, hắn giật lại chai rượu, sau đó không nói gì liền tịch thu ly rượu của cậu, đổi lại cho cậu một ly nước có gas.
Thu Trì bíu môi, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm khắc của Cố Triều liền ngoan ngoãn cầm ly nước lên uống, vẻ mặt bất mãn.
Cố Triều thấy cậu ngoan ngoãn nghe lời liền xoa đầu cậu, Thu Trì mặc kệ hắn, chuyên tâm hóng hớt chuyện của Diệp Tu.
Trần Dụ vẫn chưa trả lời, ấy vậy mà Diệp Tu cũng không hề ngắt máy, gã kiên nhẫn cầm điện thoại chờ đợi.
Thu Trì thấy vậy liền thầm nghĩ, Diệp Tu trong nguyên tác có vẻ mặt này không nhỉ? Trong ấn tượng của cậu, Diệp Tu chính là công tử ăn chơi trác táng, tuy tiếp quản Diệp gia nhưng phần lớn vẫn là Cố Triều còng lưng gánh, nếu không gã làm gì dư giả thời gian ăn chơi như vậy. Tuy gã cũng có những lúc nghiêm túc, nhưng đó là khi gã bắt buộc phải làm việc thôi, mà việc gì thì không cần nói cũng biết.
Lần gần đây nhất cậu gặp gã là tạm biệt "Trần Dụ" kia, lúc đó trong người trong thân xác Diệp Tu là Chủ Thần. Trong nguyên tác Diệp Tu và Trần Dụ chẳng có bất kỳ liên hệ nào chứ đừng nói là như bây giờ, Thu Trì thật sự tò mò, rốt cuộc là lúc hai vị kia còn ở đây, họ đã làm cái gì thế? Khiến Diệp Tu một lòng muốn Trần Dụ đến làm việc cho mình.
"Trần Dụ" đã từng nói là đã sắp xếp hết rồi. Thu Trì bỗng chốc hiểu ra, cái chết của Trần Dụ là có liên quan đến Cố Triều, vậy chỉ cần Trần Dụ không làm việc cho hắn nữa thì có thể tránh khỏi kiếp nạn rồi.
Nếu vậy, Trần Dụ phải đồng ý đến Diệp gia làm mới tốt.
"Em còn nhìn nữa, anh sẽ đánh cậu ta." Cố Triều săn sóc để vào bát cậu một miếng thịt cá đã được hắn cẩn thận gỡ sạch hết xương, giọng nói bảy phần dịu dàng ba phần đe dọa.
Thu Trì: "..."
Diệp Tu: "..." Excuse me? Tại sao người bị đánh lại là tôi?
Thu Trì ăn cá, sau đó nhanh như chớp hôn lên má Cố Triều một cái, nói: "Tò mò thôi, anh đẹp trai nhất."
Trên má còn một vết dầu mỡ, Cố Triều không hề ghét bỏ lại còn bật cười, lấy khăn chậm rãi lau đi, sau đó xoa đầu cậu nói: "Ngoan."
Diệp Tu: "..." Hai ba à, con chưa chết đâu!
Diệp Tu liên tiếng bị ép ăn cơm chó, nhịn không được mà chuẩn bị lên tiếng, thì Trần Dụ trả lời: "Tôi... sẽ suy nghĩ." sau đó không chờ Diệp Tu trả lời thì đã cúp máy.
Diệp Tu nghe vậy hai mắt liền sáng rực, vừa trả điện thoại cho Cố Triều vừa vỗ vai hắn nói: "Cậu nghe chưa, cậu ấy nói là sẽ suy nghĩ đấy, cậu không được ngăn cản đâu đấy."
"Tôi không rỗi hơi thế." Cố Triều nhận lấy điện thoại sau đó quay sang hỏi Thu Trì: "Cục cưng ăn no chưa?"
Thu Trì vừa bỏ một miếng thịt bỏ vào miệng, nhai vội mấy cái liền nuốt, sau đó bỏ đũa xuống liền nói: "No rồi."
Diệp Tu nhìn lại một bàn tràn ngập đồ ăn ban nãy giờ đây chẳng còn lại bao nhiêu, cảm thán sức ăn của cậu, may mà Cố Triều giàu, bằng không, không nuôi nổi.
Thấy Thu Trì đã no, Cố Triều liền dìu hắn đứng dậy, để lại một câu "Tính tiền" rồi rời đi.
"Được được." Diệp Tu đạt được mục đích, vội vàng tiễn người: "Hai ba đi thông thả."
Lúc này Thu Trì ngồi trên xe, thật sự nhịn không được nữa mà hỏi: "Hai người họ đã xảy ra chuyện gì thế?"
"Anh không biết." Cố Triều vừa nói vừa khởi động máy, "Lúc cậu ta đón anh ở sân bay đã nói muốn thư ký Trần đến chỗ cậu ta làm việc."
Thu Trì nói: "Anh không hỏi vì sao ư?"
Cố Triều nói: "Anh hỏi làm gì? Anh không có hứng thú quản chuyện người khác." sau đó hắn đưa tay qua béo má cậu, "Anh quản em là đủ rồi."
Thu Trì đỏ mặt, đừng có đột nhiên thả thính thế chứ?
Hai người im lặng đến suốt quãng đường về nhà, lúc vào nhà có gặp Ân quản gia, Thu Trì liền hỏi: "Tiểu Thất đâu rồi ạ?"
Ân Trung mỉm cười đáp: "Tiểu thư giận dỗi ăn cơm xong liền đi ngủ rồi."
Dứt lời ông nói tiếp: "Tiểu thư dù giận dỗi vẫn ăn hết hai bát cơm, thật sự không kén ăn, còn ăn rất ngoan."
Thu Trì đỡ trán, "Vừa ăn xong liền ngủ, giống ai vậy chứ?" Ăn xong liền đi ngủ, này không phải là heo sao?
Cố Triều bên cạnh liền nói: "Giống em."
"Em không có." Thu Trì phản bác, tuy cậu ăn nhiều nhưng không có ăn xong là đi ngủ, "Em không phải heo."
Cố Triều chưa từng gặp người không đánh mà khai nhanh như người yêu bé nhỏ của mình, nhịn cười nói: "Ừ không giống em, là giống anh."
"Con gái anh dĩ nhiên là giống anh." Thu Trì gật đầu, hài lòng với sự thức thời của hắn.
Cố Triều nhịn cười đến ngực phát đau, dịu dàng dỗ người yêu bé nhỏ lên phòng. Ân Trung đứng một bên xem, mỉm cười ôn hòa nhìn một màn ân ái của hai người.
Cố Triều vừa lên phòng liền dụ dỗ Thu Trì cùng mình tắm chung, "Cục cưng mình tắm chung đi."
Thu Trì vừa nghe lập tức nhận ra được mờ ám, dứt khoát nói: "Không!"
Cố Triều nhíu mày, hỏi: "Tại sao?"
Đại ca này, anh còn dám hỏi tại sao? Là mai tui còn phải đi học đó!
Thu Trì kiên quyết từ chối, thấy kế hoạch thất bại Cố Triều chỉ đành nuối tiếc đi tắm trước, Thu Trì thấy vậy liền thở phào một hơi, cậu lấy thời khóa biểu xem xét tiết học ngày mai.
Từ lúc Cố Triều về, Thu Trì phát hiện ra, chỉ trong một ngày, toàn bộ đồ dùng cá nhân của cậu bị hắn đem đến đây hết rồi, thật sự là nhanh tay đến mức khiến người ta không kịp phản kháng luôn.
Thu Trì ngồi trên giường, thầm nghĩ, hôm nay chỉ cần đi ngủ thôi.
Lúc Cố Triều từ phòng tắm đi ra tính nói Thu Trì đi tắm thì phát hiện cậu đang ngồi thơ thẩn trên giường.
"Cục cưng." Cố Triều vừa về phía cậu, vừa kêu một tiếng. Thu Trì lập tức ngẩn đầu nhìn hắn.
"Cục cưng làm sao vậy?" Cố Triều lại gần thì phát hiện ánh mắt Thu Trì có phần đờ đẫn liền đưa tay xoa má cậu, "Nhanh đi tắm nào? Hay để anh tắm cho em nhé."
Vốn hắn chỉ nói đùa một câu, ai ngờ Thu Trì lại đáp "Ừ." một tiếng khiến hắn hơi bất ngờ.
Ban nãy không phải không chịu à, sao bây giờ lại đổi ý rồi?
Cố Triều cảm thấy có chút kỳ lạ, vừa tính hỏi một chút thì gương mặt hắn đã bị hai bàn tay của Thu Trì ôm chặt, kéo sát về phía cậu. Thu Trì nhìn chằm chằm vào hắn một lúc liền nói: "A~~ sao mà đẹp trai thế?"
---------------------------
Góc ngoài lề:
Cố Triều: Cục cưng, vì sao em thích anh?
Thu Trì: Vì anh đẹp.
Cố Triều: ...
Thu Trì: Người làm nghệ thuật hầu hết đều là yêu cái đẹp, cho nên nếu anh không đẹp, còn lâu em mới thích anh.
Cố Triều: ...