Thu Trì giật mình, vẻ mặt hoảng hốt, Tiểu Thất ngồi ở hàng ghế sau cũng bị dọa cho giật mình suýt thì la toáng lên.
Thu Trì đưa tay lên ngực, trái tim đập mạnh vì bị dọa, lần đầu tiên cậu thấy Cố Triều lớn tiếng với mình như thế, nhưng cậu càng không biết vì sao anh lại tức giận với mình.
Chẳng lẽ Cố Triều không thích biển sao?
"Thật ra em cũng không thích biển lắm." Thu Trì nắm chặt dây an toàn, nhỏ giọng nói: "Em thích ngắm sao hơn, anh đừng giận..."
"Anh..." Cố Triều lúc này cũng đã bình tĩnh lại, nhìn bộ dạng khép nép của cậu, trong lòng liền hối hận không thôi.
Hắn tính nói xin lỗi, nhưng đèn lúc này đã chuyển xanh, xe phía sau đã bắt đầu bấm còi thúc giục, Cố Triều đành phải lái xe đi trước.
Cố Triều đưa Thu Trì đến quán ăn mà cậu thích, ba người ngồi trên bàn ăn, Cố Triều gọi món, ba xào một canh, mùi thơm trên bàn khiến ai cũng phải chảy nước bọt.
Vốn dĩ nơi này được bày trí ấm cúng, khiến những người đến ăn đều cảm thấy dễ chịu, nhưng hiện tại bầu không khí ở bàn Thu Trì lại có chút tĩnh lặng.
Nhìn Thu Trì rũ mắt uống canh, không nhìn hắn, khoảng nói chuyện với hắn, Cố Triều lại càng hối hận vì hành động ban nãy của mình, hắn không cố ý dọa cậu như vậy.
Tiểu Thất ngồi ở chính giữa nhìn hai người, ngoan ngoãn ăn cơm, cái gì cũng không nói.
Nóc nhà đột nhiên bị mắng, còn có thể yên bình sao?
Tiểu Thất thầm đoán xem, Cố Triều liệu có bị quỳ gối xin lỗi cậu hay không.
Dù sao trong bản gốc, tuy Cố Triều sủng nữ chính thật, nhưng hắn còn chưa từng quỳ gối xin lỗi nữ chính bao giờ đâu.
Cho nên nếu hắn quỳ thật, vậy chắc chắc đáng giá, nó cũng sẽ an tâm hơn một chút.
Tính cách một nhân vật vốn đã được tác giả cố định rõ ràng, bây giờ ràng buộc bị phá bỏ, nó muốn xem bây giờ và bản gốc khác nhau đến mức nào.
Thân ái tốt như vậy, nó kiên quyết không thể để cho thân ái bị tổn thương được.
Sau khi ăn xong, Cố Triều liền đưa Thu Trì đến trường, sau đó lại đến cô nhi viện một chuyến, để hoàn tất thủ tục nhận nuôi Tiểu Thất, rồi vòng xe đưa Tiểu Thất về nhà, cuối cùng mới một mình đến công ty.
Thu Trì bước đi giữa hành lang, đi được một đoạn thì cậu đột nhiên nhìn thấy Lâm Đặng, cô đang một mình ôm một cái thùng lớn, cậu nhanh chân bước đến, đỡ lấy chiếc thùng trên tay cô, nói: "Sao lại để mỹ nhân làm việc nặng thế?"
"A." Lâm Đặng giật mình, sau khi biết là Thu Trì liền nói: "Hôm nay cậu đã đi học rồi sao? Tớ cứ nghĩ cậu phải nghỉ hai ba hôm nữa đấy."
Thu Trì cạn lời: "Sao cậu lại nghĩ thế?"
"Thì..." Lâm Đặng kéo dài âm tiết, ẩn ý nhìn Thu Trì, cười nói "Cậu và Cố Triều cũng đã hơn một tuần không gặp rồi còn gì? Hôm đó trước cửa biệt thư còn ôm ấp, người ta nói tiểu biệt thắng tân hôn mà."
Thu Trì: "..."
Nữ chính thuần khiết của tôi đâu mất rồi?
Trả lại đây!
Thu Trì lúng túng, xấu hổ nói: "Nhưng hai ba ngày thì hơi quá rồi." tinh lực như vậy thì không còn gọi là con người nữa rồi.
Hai người sóng vai đi trên hành lang, Thu Trì nhìn chiếc thùng to gần bằng nửa người trên tay, cảm thấy khá nặng liền hỏi: "Trong này là gì vậy?"
Lâm Đặng nói: "Là màu mới đó."
"Màu?" Thu Trì nói: "Nhưng hôm nay chúng ta vẽ phác họa bằng chì mà?"
"Quên là cậu nghỉ học nên không biết." Lâm Đặng nói: "Hôm qua mới đổi lại rồi, tớ nghe bảo vấn đề là do giáo viên, cho nên mới đột ngột thế."
Thu Trì nhìn thùng màu, lại nhìn bộ quần áo mình đang mặc trên người, nhịn không được mà thở dài, thầm nghĩ: "Chắc phải mặc hai cái tạp dề quá."
Sau khi vào tiết, Thu Trì bắt đầu xoắn tay áo lên cao, trên người cũng đeo một chiếc tạp dề màu nâu, nhìn tấm vải trắng trước mặt, Thu Trì cầm cọ lên, tô một lớp màu xám lên đầu tiên.
Vị trí của Lâm Đặng cách cậu không xa, cô nhìn cậu không ngừng tô lên vải từng lớp màu xám, sau đó là màu đen, trong lòng cô có chút kỳ quái liền trong lúc giáo viên không để ý thì nghiêng người qua hỏi nhỏ: "Hình như phong cách vẽ của cậu thay đổi rồi."
Thu Trì đang đắm chìm vào thế giới của chính mình, sau nghe thấy giọng của Lâm Đặng thì lập tức bừng tỉnh, cậu hơi nghiêng đầu hỏi lại: "Khác ư?"
"Ừ." Lâm Đặng gật đầu, "Ngày xưa cậu nói cậu không thích màu tối kia mà."
Thu Trì thầm nghĩ, mình có nơi như vậy sao? Ký ức rõ ràng không có mà.
Lâm Đặng lại nói: "Trước đây mỗi lần vẽ tự do, cậu chưa từng tô màu tối lên đầu tiên."
Thu Trì không trả lời, không biết phong cách của nguyên chủ như thế nào, nhưng cậu từ trước đến giờ đều thích vẽ theo phong cách tối màu và cổ điển hơn.
Lâm Đặng sau khi nói xong cậu đó cũng không nghĩ quá nhiều, vội nói sang chủ đề khác, "Chiều nay mẹ tớ xuất viện rồi, cậu có muốn cùng tớ đi đón bà ấy không?"
"Bác ấy được xuất viện rồi?" Thu Trì nghe vậy thì mừng cho cô: "Tốt quá rồi."
"Ừm, sau khi phẫu thuật xong, sức khỏe của mẹ được hồi phục nhanh lắm, vốn dĩ tớ muốn mẹ ở lại thêm hai tuần nữa để kiểm tra, nhưng bà ấy cứ kiên quyết muốn về nhà, cũng may là thể trạng mẹ đã tốt lên, bác sĩ mới đồng ý cho xuất viện đó." Lâm Đặng gật đầu, cô cũng không giấu được sự vui vẻ trong lòng, sau đó cô nhìn cậu, dịu dàng nói: "Đều là nhờ có cậu."
Thu Trì nghe vậy liền nói: "Sao lại nhờ tớ? Người cho cậu mượn tiền đâu phải tớ."
Lâm Đặng lại không cho là như vậy, "Nhưng là nhờ có cậu mà hắn mới cho tớ mượn tiền." Ngừng một chút cô lại nói: "Tớ nhất định sẽ cố gắng trả hết nợ cho hắn."
Thu Trì thấy cô vô cùng tự tin và kiên định liền cười nói: "Ừ, cố gắng lên, chiều nay tớ sẽ đi cùng cậu."
"Tốt quá rồi." Lâm Đặng vui vẻ đến hai mắt đều sáng lấp lánh, sau đó liền hơi tỏ vẻ ngại ngùng nói: "Thật ra là mẹ tớ cứ nhắc cậu suốt, bảo cậu bạn hôm trước tớ dẫn đến lâu quá không đến, nhắc nhiều đến mức tớ đau đầu luôn." Tới đây cô tỏ vẻ hờn dỗi, "Thật là, tớ mới là con của mẹ cơ mà."
Thu Trì bật cười, Lâm Đặng lại nói: "Nếu cậu mà tới mẹ sẽ rất vui."
Thu Trì nói: "Chiều nay vừa vặn không có tiết, tan học mình đi luôn nhé."
Lâm Đặng vui vẻ gật đầu.
Sau khi hết buổi học, bức tranh của cậu đã gần hoàn thành, cậu lấy vải trắng phủ lên, dự định mai sẽ hoàn thành nốt. Cậu tháo tạp dề, thả tay áo xuống, lúc này cậu chợt nhận ra trên chiếc áo sơ mi trắng đã dính một ít màu.
Trong phút chốc, cậu rầu rĩ tiếc nuối thở dài, đã cố gắng để không dính màu vậy mà.
Bên cạnh Lâm Đặng cũng đã dọn dẹp xong, thấy cậu vẫn chưa xong liền đến bên cạnh vỗ vai, nói: "Tiểu Trì, xong chưa?"
Thu Trì lập tức bỏ qua vấn đề này, lấy lại tinh thần nói: "Xong rồi, chúng ta đi thôi."
Gần ra đến cổng, Thu Trì lúc này mới nhớ ra mình cần phải thông báo cho Cố Triều một tiếng, Thu Trì soạn tin nhắn gửi qua, bảo cậu cũng Lâm Đặng đến bệnh viện đón bà Lâm xuất viện, sau khi xong thì cậu sẽ tự về, hắn không cần đến đón.
Lúc này Cố Triều đang đọc tin nhắn mà cậu gửi đến. vẻ mặt trầm ngâm, Trần Dụ đứng đối diện, không ngừng thông báo những vấn đề cần thiết của ngày hôm nay cho hắn.
"Cố tổng, đây là bản tài liệu kham khảo của đối tác, ngài xem qua."
Trần Dụ để một tập tài liệu xuống bàn, Cố Triều xem qua liền nói: "Không tồi, tuy chỉ mới thành lập nhưng bản thiết kế lại rất tốt, đầu tư sẽ không lỗ."
Nói rồi hắn đóng tài liệu lại đưa cho Trần Dụ, "Thông báo cho bên kia, tôi đồng tình đầu tư cho hạn mục này, hy vọng họ sẽ không khiến tôi thất vọng,
"Tôi biết rồi." Trần Dụ gật đầu, cúi đầu một cái sau đó quay người đi ra ngoài, lúc sắp ra khỏi cửa, Cố Triều đột nhiên kêu anh lại. Trần Dụ mặt không đổi sắc quay lại, hỏi: "Cố tổng còn gì phân phó?"
"Cũng không có gì." Cố Triều hỏi: "Nếu người yêu cậu giận thì cậu sẽ làm gì để khiến đối phương hết giận?"
Trần Dụ: "..."
Lúc này trước cổng trường, sau khi Thu Trì gửi xong tin nhắn thì trước mặt cậu đột nhiên xuất hiện một người, còn chưa kịp nhìn xem người đó là ai thì đã đối phương cho một cái tát, lực đánh khá mạnh, khiến cho mặt cậu lệch sang một bên.
Tiếp theo đó là một giọng nói cay nghiệt vang lên: "Đồ hồ ly tinh."
Nói xong lại vung tay, muốn tát cho cậu thêm cái nữa thì Lâm Đặng ở bên cạnh lập tức đưa tay cản lại, tức giận nhìn người phụ nữ trước mặt, nói: "Đột nhiên lại đánh người ta! Cô bị điên à?"
Đối phương vung tay ra, lớn giọng quát: "Liên quan quái gì đến cô!"
Thu Trì kinh ngạc đưa tay che má, cậu ngẩn đầu nhìn về người phụ nữ vừa đánh mình.
Đối phương mặc sang trong, trên mặt còn đeo cặp kính râm, trên cánh tay có một hình xăm nhìn rất quen mắt.
Dĩ nhiên là quen mắt, đây là hình do cậu xăm mà.
Mà hiện tại Tô Diễm lại đẩy Lâm Đặng một cái, khiến cô mất thăng bằng ngã ra đất.
"Tiểu Lâm." Thu Trì nhìn mà hết hồn, cậu chạy qua vội vàng đỡ Lâm Đặng đừng dậy, "Không sao chứ?"
"Không sao, không sao" Lâm Đặng xua tay, Thu Trì không an tâm kiểm tra một chút, thấy cô thật sự không bị sây sát chỗ nào liền quay sang nhìn Tô Diễm, cậu nhíu tức giận, "Tô tiểu thư, tôi rõ ràng đâu có đắc tội gì với cô."
"Mày không làm gì?" Tô Diễm kích động tháo kính ném thẳng xuống đất, gương mặt xinh đẹp vì tức giận mà trở nên đáng sợ, lớp phấn dày cũng không che nổi biểu cảm của cô ả.
"Cố Triều là của tao, tao là hôn thê của anh ấy!" Tô Diễm chỉ vào mặt Thu Trì, "Thằng gay mày lại dám dụ dỗ anh ấy! Là một thằng đàn ông lại leo lên giường một người đàn ông khác đã có hôn ước, mày không biết nhục à?"
Hôn ước? Lúc này Thu Trì mới nhớ thân phận thật sự của Tô Diễm, đây không phải nữ tám, vừa lên sàn được một chương rồi sau đó bị Diệp Tu cho đi đời nhà ma à?
Nói là hôn ước thì không đúng, Cố Triều vốn không có hôn ước với nữ tám, chỉ có nữ tám tự mình suy diễn ra thôi. Sau đó chỉ vì làm Lâm Đặng bị thương một chút thôi đã bị Diệp Tu dẹp gọn luôn rồi.
Tuy mang danh là nữ tám, nhưng lại chẳng phải nhân vật then chốt gì, lại còn chết sớm, Thu Trì muốn nhớ cũng khó.
Mình vậy mà lại xăm hình cho địch thủ à? Lại còn vì vị tình địch này mà cãi nhau với Cố Triều một trận.
Vừa nhận ra, gương mặt Thu Trì lập tức tối sầm lại, xăm cho tình địch thì thôi đi, lại còn thấy được nửa thân trên của tình địch, biết vậy không xăm đâu!
Mà hiện tại Tô Diễm đang không ngừng sỉ nhục Thu Trì, càng mắng càng cay nghiệt.
Thu Trì mặc kệ cô ta nhưng Lâm Đặng lại nghe không nổi nữa liền không nói hai lời đi đến trước mặt Tô Diễm, trong lúc cô ả chưa kịp phản ứng thì đã vung tay tát thẳng vào mặt cô ta.
Cái tát này rất mạnh, Tô Diễm trực tiếp ngã xuống đất, "Mày, mày dám đánh tao."
Ả vừa dứt lời thì Lâm Đặng lại giơ tay, tát vào bên má còn lại.
"Nếu không thể nói chuyện tử tế thì ngậm mồm vào." Lâm Đặng lạnh giọng nói: "Nếu không tôi sẽ giúp cô điều chỉnh lại nhan sắc đấy."