Cố Triều giật mình, vội vàng lấp liếm, "Anh nghĩ những người đánh yêu thì luôn thích ăn đồ ngọt."
Nếu để cậu biết hắn bí mật cho người điều tra mọi thông tin của cậu, vậy có bị cậu xem là biến thái không?
Nhưng những thông tin hắn có tuyệt đối không sai sót, rõ ràng Thu Trì thích đồ ngọt, thứ thích ăn nhất là kẹo que.
Sau khi biết hắn thậm chí đã đặt làm một hộp kẹo que vô cùng nổi tiếng ở tận anh, tháng sau sẽ về tới, lúc đó tặng cậu khiến cậu bất ngờ. Bây giờ Thu Trì lại đột nhiên nói không thích ăn đồ ngọt, khẩu vị có thể thay đổi nhanh đến thế sao?
Thu Trì không biết hoài nghi trong lòng Cố Triều, cũng không để tâm đến vấn đề này, chỉ nói: "Em không có đáng yêu, em thích ăn cay hơn, càng cay càng thích."
Cố Triều nói: "Ăn nhiều cay quá sẽ hại bao tử, không được ăn nhiều."
Hắn dịu dàng nói, nhưng ẩn sâu trong ánh mắt hắn lại là một tia lạnh đến thấu xương. Hắn đưa cậu ra sô pha ngồi, giúp cậu cầm toàn bộ túi ni lông rồi đặt ở ghế nhỏ bên cạnh.
Thu Trì đưa mắt nhìn xung quanh phòng, nói: "Em thấy trong mấy cuốn tiểu thuyết viết, sau bàn làm việc đều có một cái cửa kính siêu bự, có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh thành phố." Vừa nói cậu vừa làm một động tác vẽ một vòng tròn thật lớn, "Xem ra khẩu vị mỗi người mỗi khác."
Cố Triều xoa tóc cậu, nói: "Lần sau em đến sẽ có."
"Không cần đâu." Thu Trì hết hồn, "Anh thoải mái là được rồi, đừng vì em mà thay đổi."
"Ừ." Cố Triều ngoài miệng thì nói thế nhưng trong lòng đang suy nghĩ xem mấy ngày tới nên chuyển qua phòng nào làm tạm thời cho đến khi lấp kính xong.
Đồng thời trong lòng Cố Triều cũng rất bực bội, Thu Trì dường như không hề có ý định kể chuyện mình vừa bị bắt nạt cho hắn nghe. Cố Triều cố kìm nén tức giận trong lòng, Thu Trì vậy mà quyết định giấu hắn, chẳng lẽ hắn trong mắt cậu không đáng tin sao?
Nếu không vì cái gì mà lại giấu? Vì cái gì không nói với hắn, không dựa dẫm vào hắn?
Chỉ cần cậu nói ra, hắn sẽ giúp cậu trả đũa ả đàn bà kia, cậu biết rõ điều đó mà!
Cố Triều nhíu mày, nói: "Cục cưng."
Thu Trì nhìn hắn.
"Em có chuyện gì muốn nói với anh không?"
Thu Trì hết hồn, thầm nói, không phải Cố Triều biết rồi đó chứ?
"Em..."
Thu Trì vừa mới cất tiếng thì đúng lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, Cố Triều không vui nói: "Vào đi."
Trần Dụ đẩy cửa đi vào, trên tay cầm một cái khay nhỏ, trên đó là một ly sữa nóng cùng với chiếc bánh kem dâu tây cỡ nhỏ, anh cẩn thận đặt lên bàn, để ngay ngắn trước mặt Thu Trì.
Sau khi hoàn thành, Cố Triều hai tay cầm chiếc khay tròn nhìn Cố Triều nói: "Cố tổng, nếu không còn việc gì nữa thì tôi xin phép đi trước."
Cố Triều gật đầu, đợi đến khi Trần Dụ ra khỏi phòng thì làm động tác tháo lỏng cà vạt, Thu Trì tiếp tục nói những lời dang dở ban nãy.
Thu Trì nói: "Em đến đây đúng là có chuyện muốn nói với anh."
Cố Triều nhìn cậu lắng nghe.
Thu Trì làm động tác khoanh tay, hạ giọng nói: "Vị hôn thê của anh là thế nào?"
Cố Triều: "???"
Cố Triều giật mình, vội nói: "Cục cưng anh..."
Thu Trì cắt ngang lời hắn: "Anh có nhớ lần trước chúng ta cãi nhau vì việc gì không?"
Cố Triều thành thật đáp: "Nhớ."
Thu Trì hạ giọng nói: "Cái người mà anh ghen khi em xăm cho ấy, cô ấy chính là Tô đại tiểu thư của Tô gia, hôm nay đến tìm em rồi còn nói cô ấy là hôn thê của anh. Bây giờ nghĩ lại mới nhận ra, lần đó cô ấy bảo em xăm hai chữ cái, hóa ra là tên viết tắt của anh."
Cố Triều: "..."
"Anh không có vị hôn thê nào hết!" Cố Triều gấp gáp giải thích, "Tuyệt đối không có. Cục cưng, em là duy nhất của anh, em phải tin anh."
Thu Trì: "Thế em không phải là người cuối cùng hả?"
Cố Triều muốn quỳ luôn xuống sàn, chân thành nói: "... Anh thề trong lòng chỉ có em."
Thu Trì thấy vẻ mặt này của hắn, nhịn không được mà bật cười, đưa hai tay ôm lấy mặt hắn nói: "Dĩ nhiên em tin anh rồi, em chỉ hù anh chút..."
Lời còn chưa dứt, cả người Thu Trì bị đẩy ngã nằm xuống ghế, đôi môi bị người đè bên trên khóa chặt chẽ.
Tiếng hôn ướt át vang lên khắp phòng, Cố Triều cắn nhẹ lên môi Thu Trì một cái sau đó mới lưu luyến rời khỏi nói: "Bé cưng, em học hư rồi, hù chết anh."
Thu Trì ôm lấy eo hắn, cọ má và ngực hắn, hỏi: "Anh ghét hả?"
Cố Triều cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu cậu, nói: "Có hư hơn nữa anh vẫn yêu."
Thu Trì cười hì hì mấy tiếng, sau đó bắt đầu kể lại mọi chuyện cho hắn nghe, nhưng Cố Triều lại lấy sữa đưa cậu nói: "Ngoan, không gấp, uống sữa trước."
Thu Trì nhanh chóng uống sữa, sữa tươi độ ấm vừa phải, uống vào khiến bao tử vô cùng thoải mái. Thu Trì uống cạn cốc sữa, trên mép miệng bị dính không ít, cậu dùng lưỡi liếm nhưng vẫn không sạch, đang chuẩn bị đưa tay lên lau thì Cô Triều cản lại, nói: "Đừng lau, anh giúp em liếm."
Thu Trì chưa kịp nghe hiểu thì người đã bị đè xuống thêm một lần nữa.
Thu Trì ban đầu giật mình sau đó liền chuyển qua phẫn nộ, bàn tay vỗ liên tục lên vai hắn kháng nghị, nhưng... không có tác dụng.
Hôn đủ rồi, Cố Triều tách môi ra, lưu luyến hôn thêm lên trán cậu một cái, "Cục cưng thật ngọt."
"Đau." Thu Trì khẽ xoa đôi môi đỏ sưng, nhíu mày hờn dỗi, nói: "Anh cắn em."
Cố Triều ngay thẳng đáp: "Anh là thương em."
Thu Trì phồng má bíu môi, Cố Triều trong lòng đã sớm mềm như bông, hắn vội kéo cậu ngồi dậy sau đó ôm cậu vào lòng dỗ dành, "Ngoan, lần sau anh sẽ không thế nữa."
Vừa nói hắn vừa đưa tay chạm lên má cậu, như có như không mà xoa nhẹ, trong mắt đều là đau lòng, xót đến tận ruột gan trong tim
Người hắn đặt trong lòng, yêu đến nhường này, vậy mà lại có kẻ dám đánh em ấy, không thể bỏ qua được.
"Em nói anh nghe, người đàn bà kia, có làm gì em không? Đừng giấu anh, em biết mà, anh sẽ đau lòng." Cố Triều ôm chặt lấy cậu, dịu dàng vuốt ve mái tóc của cậu.
Thu Trì vốn định giấu nhẹm việc mình bị đánh, nhưng câu cuối kia của hắn lại đánh thắng vào lòng cậu, Thu Trì đưa tay lau đi vết kem trên mặt, lộ ra vết sưng đỏ, nói: "Em chỉ bị đánh nhẹ một cái thôi."
Cố Triều nhìn vết đỏ trên mặt cậu, tim như bị cứa rách, đau lòng không thôi, "Vậy mà nhẹ ư?"
Thu Trì nói: "Nhìn vậy thôi chứ không có đau, em cũng bôi thuốc lên rồi."
Cố Triều trầm giọng nói: "Cục cưng, em đừng lo, anh sẽ xử lý việc này."
Thu Trì lại nói: "Lâm Đặng cũng giúp em đánh trả rồi, dù sao gia thế Tô gia cũng rất lớn, em sợ Tô Diễm sẽ ghi hận, anh có thể giúp Lâm Đặng không?"
"Được." Cố Triều gật đầu, "Anh sẽ giải quyết, em đừng lo." Vì Tô Diễm lẫn Tô gia sẽ sớm biến mất thôi.
Thu Trì biết thế giới ngầm giải quyết vấn đề rất đáng sợ, cậu không muốn tay Cố Triều bị vấy bẩn, càng không muốn hắn lại làm gì đó đánh sợ hay nguy hiểm để xử lý vấn đề. Cậu kéo ngón tay hắn, "Anh." Cậu dừng một chút, ánh mắt có chút khẩn cầu nói: "Anh đừng làm việc nguy hiểm nhé. Được không?"
"Được." Cố Triều gật đầu đáp ứng, "Anh hứa với em."
Thấy Cố Triều hứa chắc với mình, Thu Trì liền an tâm, chuyển đề tài nói: "Anh mua cho em hả."
"Ừ." Cố Triều nói: "Nhưng em không thích thì đừng ăn."
Thu Trì cười tươi, gương mặt dễ thương của cậu giờ đây lại thêm một vết sưng đỏ vô cùng chói mắt, nói: "Em không thích đồ ngọt, nhưng chỉ cần là anh mua cho em thì em đều thích hết."
Một câu này khiến trong lòng Cố Triều như mới được tưới thêm một lớp nước đường dày đặc, ngọt đến tận sâu trong tim. Nhưng nhìn vết thương trên mặt cậu thì lại đau lòng.
Hắn đưa tay xoa má cậu, nói: "Vậy chúng ta đi ăn trưa trước được không? Ăn trưa rồi lại ăn bánh kem."
Thu Trì dĩ nhiên đồng ý, nhưng với thương tích trên mặt thì lại không tiện ra ngoài, đánh kem nền thì lại tốn thời gian. Việc này càng khiến Cố Triều hận đến nghiến răng, hắn che đậy toàn bộ cơn thịnh nộ vào lòng, gọi điện đặt hai phần cơm.
Trong lúc chờ cơm được đưa lên, Cố Triều nhìn Thu Trì nói: "Xin lỗi em."
Thu Trì ngơ ngác, "Anh xin lỗi em cái gì cơ?"
Cố Triều nói: "Sáng anh đã lớn tiếng với em, anh không cố ý làm vậy đâu, anh cũng đã mua ván giặt, tối về định sẽ quỳ xuống xin lỗi em, chỉ là anh..." Sợ em biển rồi sẽ giống như trong giấc mơ của anh.
Rõ ràng đã là sắp xếp câu chữ nhưng đến đoạn này hắn lại không cách nào nói ra, khoảng khắc cuối cùng ấy khiến tim hắn như muốn ngừng đập, giống như ý chí để sống cũng không muốn nữa.
"À, việc đó hả." Thu Trì nói: "Em không để ý đâu. Thật ra em thích ngắm sao hơn, còn biển là do chưa từng đến bao giờ cho nên mới tò mò thôi, em không có tức giận với anh, cũng chưa từng muốn anh quỳ ván giặt đồ. Em không lỡ để anh bị phạt quỳ.
Cố Triều nghe vậy cười thành tiếng, không ngừng hôn lên mặt cậu, dịu dàng nói: "Anh đúng là nhặt được một bảo vật rồi."
Là bảo vật độc nhất vô nhị.
Hắn nói: "Sau khi em tốt nghiệp, anh sẽ đưa em đến một nơi, chỗ đó không cần kính thiên văn cũng có thể ngắm trọn cả ngân hà."
Thu Trì phấn khích hỏi: "Thật không?"
"Ừ." Cố Triều đan ngón tay với cậu, chân thành nói: "Em muốn làm gì anh cũng đều ủng hộ em, em muốn thứ gì anh đều có thể đưa đến cho em, trăng sao cũng có thể."
Yêu em ấy, chiều chuộng em ấy thật nhiều, luôn ủng hộ em ấy, đem đến cho em ấy mọi thứ mà em ấy muốn, chỉ có như vậy, Thu Trì mới không bao giờ có cái suy nghĩ sẽ rời xa hắn, đây chính là một viên đạn bọc đường của chủ nghĩa tư bản.
Thu Trì trong lòng dĩ nhiên cảm động, nhưng cậu rất nhanh đã nói: "Vậy em muốn trăng sao."
Cố Triều: "..."
Thu Trì trong lòng đắc ý, cuối cùng cũng có thể khiến Cố Triều nghẹn họng một lần.
Cố Triều suy ngẫm một chút, sau đó nói: "Trăng sao thì không thể, bất quá thì anh sẽ mua tặng em vài mảnh đá thiên thạch."
Thu Trì: "..."
----------------
Góc ngoài lề:
Cố Triều: Một thiên thạch có trọng lượng 1 gram có giá 1 triệu usd, anh tìm thì thấy có ba bốn người rao bán đấy, anh mua hết cho em nhé.
Thu Trì: Đừng mà! Em chỉ đùa thôi anh đừng mua mà! ! ! ∑(O_O;)
--------------
1 triệu usd tầm hơn 23 tỷ Việt Nam đồng.