Hẻm Sâu Có Ánh Sáng

Chương 17




Tần Thanh Trác bị đánh thức bởi ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ.

Anh mở mắt ra, đầu đau như búa bổ, sau gáy như bị một lưỡi cưa rất cùn cắt qua cắt lại.

Anh tìm điện thoại muốn nhìn thời gian, ngón cái nhấn nút mở máy một lúc lâu, trên màn hình hiển thị biểu tượng cần sạc điện.

Ném điện thoại sang bên cạnh, anh chống giường, hơi tốn sức ngồi dậy.

Đoạn ký ức tối qua trước khi đi ngủ vẫn được giữ lại, nhưng ký ức từ lúc ngồi xổm bên đường đến khi nằm trên chiếc giường này thì không thể nhớ liền mạch nổi.

Chỉ nhớ hình như được Giang Ngập vác về, sau đó xém tí nữa còn đánh nhau với cậu… Lý do là gì ấy nhỉ? Không nhớ rõ.

Thật là thảm hại… trước mặt một thằng quỷ mười chín tuổi.

Đúng rồi… Giang Ngập đâu? Hình như tối qua cậu ấy ngủ bên cạnh, đã dậy rồi ư?

Ngẩn người nhìn không khí một hồi, Tần Thanh Trác xuống giường, cảm giác trời đất quay cuồng lại tới, cơn đau đầu tăng lên, còn kèm theo tiếng ù tai não[1] chói gắt khiến người ta khó chịu.

[1]

Đi ra khỏi phòng, Tần Thanh Trác nhìn thấy Giang Ngập vẫn đang nằm ngủ trên sofa.

Anh nhớ Giang Ngập cao một mét tám bảy, giờ nằm trên ghế sofa chỉ dài khoảng một mét năm, mét sáu, thoạt trông rất khó chịu.

Cậu nằm ngửa trên sofa, một chân cong lên, chân kia thậm chí đặt xuống đất, nhìn là biết ngủ không ngon.

Rõ ràng giường cũng đủ rộng, sao lại cứ nghĩ quẩn rồi ngủ trên sofa?

Tần Thanh Trác không chắc có phải tối qua mình uống say nên tướng ngủ xấu hay không. Thật ra tửu lượng của anh cũng không tệ lắm, trong trí nhớ chỉ từng uống say vài lần, tối qua uống đến mức không nhớ gì đơn giản chỉ là ngoài ý muốn.

Anh bước về phía Giang Ngập, muốn đánh thức Giang Ngập bảo cậu lên giường ngủ.

Đến gần, ánh mắt vô tình liếc tới vị trí phi lễ chớ nhìn nào đó, anh nhanh chóng rời đi, trong đầu lại bật lên một suy nghĩ – đúng là cái tuổi dồi dào tinh lực.

Có lẽ nghe thấy tiếng động, trước khi Tần Thanh Trác có động tác gì, Giang Ngập đã tự mở mắt ra.

Cậu cụp mắt nhìn anh, trên mặt chẳng có chút buồn ngủ nào, chỉ là trông không quá thoải mái, không rõ là vì mất ngủ hay vì bị Tần Thanh Trác làm tỉnh. 

Anh đang tính mở miệng nói, lại phát hiện cổ họng đau như bị kim châm, rát đến mức không nói nên lời. Anh chỉ căn phòng bên cạnh, ra hiệu cho Giang Ngập có thể đến đó ngủ.

Giang Ngập chống ghế sofa ngồi dậy, cũng không biết có hiểu ý anh không, cậu chỉ với lấy bao thuốc rút một điếu ở bên trong ra.

Thấy cậu lại muốn hút thuốc, Tần Thanh Trác hơi nhíu mày nhưng không nói gì, xoay người đến nhà vệ sinh.

Hiện giờ anh cũng không có tâm trạng lo lắng cho Giang Ngập, đầu đau, họng rát, ù tai, ù não cùng đến chào hỏi. Lúc mới tỉnh dậy vẫn chưa cảm thấy gì, giờ xuống đất đi vài bước, cảm giác không khỏe mạnh mẽ kéo tới cùng với hệ thần kinh. Di chứng say rượu khiến anh khó chịu vô cùng, dạ dày cồn cào muốn nôn.

Cúi sấp người trước bồn rửa tay, Tần Thanh Trác mở vòi nước, hứng nước lạnh hất lên mặt mấy lần, cố gắng khiến đầu óc hỗn độn tỉnh táo hơn.

Đứng thẳng người, anh kéo cổ áo ngửi, sau đó nhăn mày lại. Mùi cồn trên quần áo không nặng lắm nhưng nó khiến anh thấy lợm mửa, cảm giác muốn nôn mãnh liệt hơn.

Nôn khan mấy lần vào bồn cầu, trong dạ dày không có gì nên không nôn ra được gì cả. Cũng chẳng biết có phải tác dụng tâm lý không, anh cứ cảm thấy mùi cồn thoang thoảng trong mũi, cảm giác này khiến anh cực kỳ khó chịu, ước gì có thể cởi áo vứt đi ngay.

Lưỡng lự một lát, anh đẩy cửa phòng vệ sinh nhìn ra ngoài. Giang Ngập vẫn ngồi trên sofa, hai cánh tay gập lại gác lên đùi, giữa ngón tay kẹp điếu thuốc, nhưng vẫn không châm lửa, không biết đang nghĩ gì.

Trong cổ như lấp đầy cát, Tần Thanh Trác hắng giọng một cái, miễn cưỡng nói ra lời: “Tôi mượn dùng phòng tắm một lát.”

Giang Ngập không quay đầu: “Dùng đi.”

“Còn áo nữa, có thể mượn…”

Anh còn chưa dứt lời đã bị giọng điệu thiếu kiên nhẫn của Giang Ngập cắt ngang: “Muốn dùng gì tự lấy.”

Cửa phòng tắm đóng lại, Tần Thanh Trác đứng dưới vòi hoa sen nhanh chóng xả nước một lần, cọ rửa sạch sẽ mùi cồn trên người và trên tóc.

Rất chóng mặt, lòng bàn chân như nhũn ra, đứng không quá vững. Không biết có phải bị hơi nước nóng hun hay không, lúc đóng vòi hoa sen, anh bám vào chốt mở đứng một hồi mới không bị ngã quỵ.

Di chứng say rượu này rất nghiêm trọng… Hình như trước kia chưa từng bị như vậy. Tần Thanh Trác nghĩ.

Tắm xong, anh lấy cái áo thun trắng đã khô của Giang Ngập trên sào phơi đồ xuống rồi tròng lên đầu, mùi xà phòng tươi mát trên quần áo khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn.

Ra khỏi phòng tắm, anh thấy Giang Ngập vẫn cầm điếu thuốc kia không hút.

Rốt cuộc cậu ấy có hút không? Trong đầu Tần Thanh Trác xẹt qua suy nghĩ này, nhưng anh không nói gì, bước đến ngồi xuống đầu kia ghế sofa.

Cảm giác buồn nôn đã biến mất, nhưng tình trạng chóng mặt vẫn rất nghiêm trọng, dù đứng hay ngồi đều thấy trời đất quay cuồng.

Hơn nữa, rõ ràng ánh nắng ngoài cửa sổ chói chang, nhưng người lại lành lạnh không sao giải thích được, như thể hơi lạnh tản ra từ trong xương.

Tần Thanh Trác giơ tay bóp ấn đường, hai cánh tay co lại gác lên đùi, một tay đỡ trán. Có lẽ vì trọng tâm giảm xuống, trong tư thế này cơn chóng mặt dường như đã dịu đi một chút.

Thấy anh đi ra từ phòng tắm, Giang Ngập đứng dậy khỏi ghế sofa, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Lúc ném điếu thuốc nghịch cả buổi sáng cũng không hút vào thùng rác, cậu nhìn thấy bộ quần áo Tần Thanh Trác thay ra cũng bị vứt vào trong đó.

Đứng trước bồn rửa tay, Giang Ngập cúi người hất mấy vốc nước lạnh lên mặt, thở ra một hơi.

Không biết tại sao, từ tối qua đến giờ, dường như hễ nhìn thấy Tần Thanh Trác hoặc cứ nghĩ tới anh là cậu lại muốn hút thuốc, nhưng khi kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, ý muốn đó lại tự biến mất.

Sự kích động không giải thích được và lặp đi lặp lại này khiến cậu hơi bực bội.

Tựa như hắt xì vậy. Rõ là đang muốn hắt xì, trong khoảnh khắc sắp bật ra thì cảm giác đó lại tự biến mất.

Một cảm giác bực dọc khó tả.

Có lẽ nên đưa Tần Thanh Trác đi càng sớm càng tốt. Giang Ngập nghĩ.

Rửa mặt xong, Giang Ngập ra khỏi phòng tắm, liếc nhìn Tần Thanh Trác: “Có tự về được không?”

Tần Thanh Trác ngồi trên sofa cúi thấp đầu, không có bất kỳ phản ứng gì, vẫn là dáng vẻ sống dở chết dở tối hôm qua. Mái tóc đen rủ xuống tôn lên bên mặt và bên gáy trắng như giấy.

Giang Ngập cầm lấy chai nước khoáng chỉ còn lại một nửa trên bàn trà, sau khi uống cạn thì ném vào thùng rác: “Hay muốn tôi đưa anh về?”

Lần này Tần Thanh Trác có phản ứng, anh cử động, ngẩng đầu lên nhìn về phía Giang Ngập như thể không nghe rõ: “Hử?”

“Tôi bảo, ” Giang Ngập cúi đầu nhìn anh, “Anh định về kiểu gì?”

Trong lúc cậu nói chuyện, ánh mắt Tần Thanh Trác luôn rơi trên bờ môi cậu. Không biết có phải do vừa tắm xong bị hơi nóng bốc lên hay không, đôi mắt kia như được phủ một lớp hơi nước.

Người bình thường nên nhìn vào mắt đối phương khi nói chuyện chứ? Cổ họng khàn, chẳng lẽ tai cũng điếc luôn?

Rõ ràng vừa mới uống nước xong, nhưng Giang Ngập lại cảm thấy khát nước một cách khó hiểu. Hơn nữa cảm giác bực bội kia lại xuất hiện.

Cậu để ý tới màu đỏ bất thường hiện trên mặt Tần Thanh Trác, màu môi nhợt nhạt, có vẻ rất uể oải.

Giang Ngập giơ tay lên, chạm mu bàn tay vào trán Tần Thanh Trác, cau mày nói: “Anh sốt rồi?”

Nhiệt độ trên mu bàn tay nóng gần như bỏng, lại nhìn dáng vẻ mệt mỏi phản ứng chậm chạp của Tần Thanh Trác, Giang Ngập thả tay xuống: “Đi thôi, đến bệnh viện.”

Nói xong cậu vào phòng ngủ, lấy một cái áo khoác của mình.

Giang Ngập đi ra, ném áo khoác lên người Tần Thanh Trác, sau đó đi về phía cầu thang, bỏ lại một câu: “Mặc vào, tôi xuống mở cửa.”

Tần Thanh Trác muốn lên tiếng gọi Giang Ngập lại, nhưng trong lúc anh hắng giọng, người ta đã đi xuống tầng.

Vốn định mượn cục sạc, chờ điện thoại mở máy rồi gọi tài xế tới đưa mình đến bệnh viện, nhưng bây giờ hiếm khi Giang Ngập nổi lòng tốt, cứ vậy đi.

Tần Thanh Trác cầm lấy chiếc áo khoác Giang Ngập ném tới, chậm rãi mặc vào, áo khoác cotton rộng và mềm mại, làm tan đi cái lạnh trên người.

Mặc áo xong anh đi xuống cầu thang, cửa tầng một đã mở, Giang Ngập dựa vào khung cửa, đứng đó hơi cúi đầu nghịch điện thoại.

Tần Thanh Trác đến gần, hỏi với giọng khàn: “Xe mô tô?”

“Anh đã sốt như thế còn đi xe mô tô gì nữa?” Giọng Giang Ngập thiếu kiên nhẫn.

Nhìn Giang Ngập đang nhập tên bệnh viện tối qua vào phần mềm đặt xe, Tần Thanh Trác lên tiếng: “Đến Phổ Tế.”

Phổ Tế là bệnh viện tốt nhất Yến Thành, cách phố chéo Hồng Lộc ít nhất mười mấy cây số, Giang Ngập ngước mắt nhìn anh: “Sốt thôi mà, đến mức đó không?”

Tần Thanh Trác kiên trì lặp lại lần nữa: “Đến Phổ Tế.”

Giang Ngập nhìn anh, ngón tay không động đậy: “Nơi người nghèo khám bệnh không chữa được cho anh à? Cao quý thế?”

Sắc mặt Tần Thanh Trác trắng bệch, dáng vẻ bệnh tật khiến anh trông rất lạnh lùng, hoàn toàn không còn vẻ nhã nhặn của ngày thường, và cũng không có ý định thay đổi chủ kiến.

“Phiền phức.” Giang Ngập thấp giọng nói, tiếp đó cau mày nhìn Tần Thanh Trác, “Lúc nói chuyện với người khác anh luôn như thế hả?”

Tần Thanh Trác không hiểu: “Như nào?”

Nhìn chằm chằm môi của người ta. Giang Ngập thầm nghĩ.

Nhưng cậu không nói ra, xóa tên của bệnh viện trước đó trong khung nhập sau đó gõ mấy chữ “Bệnh viện Phổ Tế”.

Trên đường đến bệnh viện Phổ Tế, hai người đều không nói gì.

Tần Thanh Trác cảm thấy vô cùng khó chịu, cổ họng đau đến mức chỉ nuốt thôi cũng cảm thấy tốn sức.

Còn Giang Ngập tối qua nằm trên sofa, cả đêm ngủ không say giấc. Sau khi mượn cáp sạc của tài xế giúp Tần Thanh Trác thì không nói gì nữa, trên đường đi luôn dựa vào ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mấy phút sau, cuối cùng điện thoại đã mở được máy, trong giây phút màn hình sáng lên, một loạt tin nhắn đẩy xuất hiện trên màn hình, tất cả đều là cuộc gọi nhỡ của Quý Trì.

Tần Thanh Trác mệt mỏi vô cùng, thoát khỏi giao diện trò chuyện với Quý Trì, bấm mở ảnh đại diện của người khác, gửi đi một tin nhắn: “Trình Quân, cậu có ở bệnh viện không?”

Trước cổng bệnh viện Phổ Tế vẫn tắc nghẽn như mọi khi, xuống xe, nhìn dòng xe cộ tắc cứng trên con đường bên trong, Giang Ngập thầm nghĩ những bệnh viện đông nghịt người này, lâm thời đến đây chưa chắc đã lấy được số.

Cứ đến tìm vận may cái đã, nếu thực sự không được chỉ có thể hỏi Chung Dương. Tên kia ngón nghề rộng rãi, ngay cả bọn đầu cơ bệnh viện[2] cũng quen được. Lúc vừa đến Yến Thành cậu đã quen biết Chung Dương như vậy đấy.

[2]

Nhưng sau khi đi được vài bước, Giang Ngập nhận ra mình đã nghĩ nhiều rồi.

Bác sĩ trẻ tuổi mặc áo blouse đứng trên bậc thang, giơ tay lên ra hiệu cho Tần Thanh Trác: “Thanh Trác, ở đây!”

Tần Thanh Trác bước lên bậc thang, nói với bác sĩ kia: “Trình Quân, lại phải làm phiền cậu rồi.”

Giang Ngập nhìn thấy thẻ công tác trước ngực bác sĩ kia viết “Tạ Trình Quân”, đoán rằng Tần Thanh Trác rất thân với bác sĩ này, bảo sao cứ đòi đến Phổ Tế.

“Cổ họng khàn thế, bị làm sao?” Vừa nghe anh nói chuyện, bác sĩ Tạ này đã nhíu mày, “Đi, vào kiểm tra trước rồi nói sau.”

Lại nhìn về phía Giang Ngập bên cạnh: “Đây là..”

“Học sinh của tôi.” Tần Thanh Trác nói.

“Có cần đi vào cùng cậu không?”

Tần Thanh Trác lắc đầu: “Không cần.”

Giang Ngập không quan tâm, bước chân dừng lại không đi theo vào, tìm đại một chỗ trống ở sảnh phòng khám và ngồi xuống.

… Học sinh. Cậu cảm thấy Tần Thanh Trác dùng từ này khi giới thiệu mình với người khác rất thú vị.

Cậu đã bỏ học gần hai năm, thế mà vẫn có người gọi mình là học sinh. Mới lạ phết.

Tầng khám bệnh ồn như chợ vỡ, Giang Ngập lấy tai nghe trong túi ra, nhét vào trong tai.

Bài hát đầu tiên mà phần mềm nghe nhạc giới thiệu hôm nay vậy mà là của Tần Thanh Trác, dữ liệu lớn đã thông minh đến mức này ư.

Bài hát này không mới, Giang Ngập nhớ mình từng nghe khi còn học cấp hai, còn bật lặp lại riêng bài ấy một thời gian dài. Lần đầu tiên nghe cậu đã bị thu hút bởi tiếng nói và giọng hát của ca sĩ, đó là sự nhẹ nhàng rất có cảm xúc, thậm chí khi nghe còn khiến cậu cảm thấy quá đỗi đẹp đẽ, bèn nhìn tên của ca sĩ rồi ghi nhớ ba chữ “Tần Thanh Trác”. Nhưng cũng chỉ giới hạn trong việc nhớ kỹ cái tên này, sau đó cũng không cố ý theo dõi nữa.

Chẳng ngờ bốn năm sau, cậu lại có sự “giao thoa” như thế với ca sĩ này.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Giang Ngập cảm thấy số phận có đôi khi thật tàn nhẫn, nhưng đôi lúc cũng rất thần kỳ.