Hẻm Sâu Có Ánh Sáng

Chương 21: Heo nướng




Trần Tự Tại hái được ba ngày trà xuân ở Đình Trà Trà Sơn, đầu ngón tay run lên vì đau thì không nói, mà hai chân còn giống như muốn chặt đứt đi vậy, hắn cũng không chủ động nói với Chu Thư, mà âm thầm xoa bóp hai chân ở những nơi nàng có thể nhìn thấy.

Chu Thư đi qua trước mặt hắn, hắn vừa muốn mở miệng, không ngờ Chu Thư chỉ nhìn hắn một cái, gật đầu chào ý muốn rời đi.

"Biểu- -" Trần Tự Tại đến gọi còn chưa gọi xong.

Hắn quay đầu nhìn Trần Kiến Kiều ở phía sau, hỏi nàng: "Có phải muội làm Yến Nương không vui không, nếu không đã nhiều ngày rồi sao muội ấy vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng như vậy?"

Trần Kiến Kiều nói vẻ nghi hoặc: "Không phải từ trước đến nay a tỷ đều như vậy sao?"

Trần Tự Tại nói: "Nói bậy, Yến Nương vẫn luôn hành xử ôn nhu hữu lễ, tươi cười ngọt ngào, ánh mắt nhu tình có thể làm nhân tâm mềm nhuyễn."

Trần Kiến Kiều 'A' một tiếng, có chút hoài nghi bản thân đã nhớ sai điều gì, nàng cẩn thận suy nghĩ một chút, nói: "Đại ca, đó là thời điểm khi đối diện với người khác."

Ngụ ý là, nàng làm mặt lạnh với huynh thôi.

Trần Tự Tại 'Hừ' đổi sắc mặt, có chút không vui mà nhìn muội muội của mình: "Mới rời nhà ba ngày, muội đã quên sạch quy củ trong nhà không còn một mảnh nào rồi sao?"

Ánh mắt Trần Kiến Kiều chợt lóe, mím môi, không phản bác lại hắn, cho đến khi Trần Tự Tại lại hỏi nàng: "Sao hôm nay muội lại đi theo vậy?"

"Muội cũng đến phụ giúp chăm sóc a tỷ!" Trần Kiến Kiều nói xong, lập tức viện cớ thoát khỏi hắn.

Trần Kiến Kiều không đi tìm Chu Thư, cũng không thật sự đi giúp Chu Thư, sau khi nàng rời khỏi trà viên, đi về hướng 'Sinh cơ nhàn viên' bên cạnh.

Lần này thế nhưng nàng lại không thấy các con diều bay trên bầu trời, trong lòng thoáng tiếc nuối, nhưng nàng vẫn muốn qua bên kia nhìn thử. Đến bên kia, nàng nhớ đến Kỳ Hữu Vọng nói nàng ấy là hộ nuôi heo, vì thế nên tìm đến, quả nhiên gặp được Kỳ Hữu Vọng ở 'Sinh cơ nhàn viên'.

"Là ngươi à!" Kỳ Hữu Vọng vẫn còn nhớ nàng ấy, nhưng ngày ấy vẫn chưa hỏi danh tính, cho nên ngoại trừ biết được nàng ấy có quan hệ tỷ muội với Chu Thư, thì cũng không biết rõ thân phận của nàng ấy nữa.

"Ta họ Trần, người trong thôn đều gọi ta là Trần cô nương. Còn ngươi? Ngày ấy còn chưa hỏi tên gọi của ngươi nữa!"



Trần Kiến Kiều cũng không phải không nghĩ đến việc hỏi Chu Thư, chỉ là ngày ấy Chu Thư lạnh mặt, làm bọn họ có chút khiếp sợ, nên không dám vội mở miệng. Nàng đoán có lẽ là người này chọc a tỷ nhà mình mất hứng, nếu nàng dám nhắc đến người này trước mặt a tỷ, sợ là có bị tai bay vạ gió không nữa?

"Ta họ Kỳ, Kỳ trong Kỳ Dương, trong nhà ta xếp hàng thứ tư, cho nên mọi người gọi ta là lão tứ."

Trần Kiến Kiều nhịn không được mà bật cười: "Nói chuyện với ngươi cũng vui thật."

Kỳ Hữu Vọng làm vẻ nghiêm trang: "Mà ta không vui với ngươi! Ngày ấy nghe ngươi gọi Chu tiểu thư là 'A tỷ', nhưng ta chưa từng nghe nói nàng có thân huynh đệ tỷ muội nào khác trong nhà, hay ngươi là biểu muội của nàng ấy?"

Trần Kiến Kiều hơi kinh ngạc: "Ngươi đoán chuẩn thật đó! Cô cô và cha ta là huynh muội."

Kỳ Hữu Vọng nhìn ra phía sau lưng nàng ấy, hỏi: "Hôm nay nàng ấy không đến cùng ngươi sao?"

"A tỷ đang bận việc ở Trà Sơn! Ta không biết việc hái trà, cũng không giúp được việc chăm sóc tỷ ấy, nên chỉ có thể chơi bời đi dạo xung quanh một chút vậy thôi." Nói xong, nàng lại có chút mong chờ nhìn Kỳ Hữu Vọng, "Hôm nay có thả diều không?"

"Ngươi muốn thả diều sao?" Kỳ Hữu Vọng đã hiểu được ý đồ của nàng ấy khi đến đây, "Bình thường ngươi rất ít khi được thả diều sao?"

Trần Kiến Kiều gật đầu, dường như thập phần tiếc nuối mà nói: "Ta rất ít khi được thả diều, cha ta cũng không cho ta ra ngoài thả diều."

Kỳ Hữu Vọng nhíu mày lại, nhưng cũng không thể chỉ trích cha người ta, mà là nói: "Chỉ cần thời tiết tốt, ngươi còn chưa về, mà vẫn còn ở đây, tùy ngươi muốn thả diều thế nào cũng được!"

Bãi đất rộng này Kỳ Hữu Vọng đã cho người tu chỉnh cho thật bằng phẳng, hơn nữa chỉ cần không đi vào rừng, thì ở cạnh đó thả diều cũng không có nguy hiểm gì.

Nhất thời Trần Kiến Kiều mặt mày hớn hở hơn. Nàng cũng không ngờ được như vậy, chỉ là cảm thấy có người ủng hộ bản thân làm những việc mà gia đình mình cho rằng chúng không phù hợp với tiểu thư khuê các, từ tận đáy lòng nàng vẫn luôn mong chờ đến cảnh tượng này.

Không biết Kỳ Hữu Vọng nghĩ đến điều gì, ánh mắt lăn qua liếc lại, lôi kéo Trần Kiến Kiều nói nhỏ: "Hai ngày nay tâm tình a tỷ ngươi thế nào?"

Trần Kiến Kiều hỏi lại: "Ngày ấy ngươi chọc a tỷ ta không vui sao?"

Kỳ Hữu Vọng có hơi chột dạ: "Hẳn là vậy, nhưng ta không biết nàng ấy lại hẹp hòi đến vậy."

"A tỷ có hẹp hòi hay không còn phải xem việc ngươi đã làm với tỷ ấy là thế nào, nếu chỉ là phạm một lỗi thông thường, tỷ ấy sẽ không để trong lòng. Nhưng a tỷ chán ghét nhất là loại nam tử có ngôn từ ngả ngớn, phóng đãng bất kham, nhất là đùa giỡn nữ nhi nhà lành..."

Trần Kiến Kiều còn chưa nói dứt lời, đã thấy Kỳ Hữu Vọng trừng lớn hai mắt, vẻ mặt như thể 'Nói thế đích thị là ta' vậy.

Kỳ Hữu Vọng chợt nhớ đến mình là thân nữ nhi, mà Chu Thư ghét đích xác là nam tử, nên cười vui vẻ nói: "Hoàn hảo ta không phải như thế."

Trần Kiến Kiều: "..."

Nàng cảm thấy hai ngày này a tỷ làm mặt lạnh cũng là do người này rồi.

- -

Kỳ Hữu Vọng buồn bực ba ngày bỗng nhiên không hiểu sao lại khôi phục tâm tình tốt đẹp, nàng nhớ đến cách thức mà Chu lão mẫu đã dạy cho nàng, liền vẫy tay để Trần Kiến Kiều đi theo nàng đến chuồng heo, sau đó chọn chọn lựa lựa ra một con heo con trắng trẻo mập mạp.

Bình thường người khác muốn bắt heo con, chúng đều sẽ cật lực phản kháng, nhưng khi Kỳ Hữu Vọng tự mình ra trận, chúng lại ngoan ngoãn thuận theo Kỳ Hữu Vọng.



Trần Kiến Kiều cảm thấy vô cùng thú vị, hỏi nàng: "Đám heo này thật ngoan, ngươi tính mang nó đi làm gì?"

"Làm heo sữa nướng! Con heo con này đã được đoạn trường (cắt ruột), tức là bị thiến, sau này cũng không thể sinh sản được, cho nên thừa lúc chất thịt còn tươi mới mỹ vị mà làm thịt ăn là lúc thích hợp nhất."

Tuy rằng heo con nhu thuận đáng yêu, nhưng trong mắt của Trần Kiến Kiều cũng vẫn là đồ ăn, cho nên nàng theo bản năng nuốt nước miếng một cái. Nàng nhớ đến Kỳ Hữu Vọng là hộ nuôi heo, nên lại hỏi: "Ngươi mang đi làm heo sữa nướng, vậy sau này bán heo chẳng phải là lỗ đi một chút rồi sao?"

Theo nàng biết, người đại hộ không thường ăn thịt heo, mà người nghèo lại càng ăn không nổi, cho nên người ăn thịt heo cũng không nhiều lắm. Hơn nữa trong thôn mỗi nhà đều nuôi heo, trên cơ bản đều là nuôi đã hơn một năm mới bán lại cho các hộ giết mổ heo, hộ mổ heo căn bản là không lo đến việc không mua được heo, nên cái giá đưa ra cũng không quá cao.

Kỳ Hữu Vọng lấy việc nuôi heo làm kế sinh nhai, tùy ý mà xử lý giết một con heo, chẳng phải sau này sẽ phải chịu lỗ vốn sao?

"Thiếu thì lại nuôi lại là được rồi, hơn nữa bây giờ thức ăn nuôi heo có rất nhiều, không phải lo không nuôi ra được heo có chất thịt ngon, hay là hương vị không tốt!"

Trước khi có lại trí nhớ kiếp trước, Kỳ Hữu Vọng cũng không thích ăn thịt heo, ngoại trừ là vì môi trường sống hình thành tâm lý không thích việc nuôi heo, chủ yếu cũng là vì cách chế biến các món ăn từ thịt heo không được tốt -- Không nấu ra được đúng hương vị của nó.

Nhưng nhờ vào các rau củ quả có trong thời đại này, nên nếu nàng muốn làm ra một món ăn đơn giản và mỹ vị từ thịt heo, cũng không tính là quá khó khăn.

Nàng giao con heo này cho người khác đi xử lý, đề phòng tiếng heo kêu truyền vào khu vực chuồng heo, nên nơi giết mổ đều ở nơi rất xa. Chờ khi xử lý tốt con heo này xong, Kỳ Hữu Vọng cũng chuẩn bị xong các nguyên liệu chế biến.

Trong các nguyên liệu, phần lớn Trần Kiến Kiều đều chưa từng thấy qua, nàng hỏi: "Những thứ này là gì vậy?"

Kỳ Hữu Vọng giới thiệu từng cái một: "Đây là bột ngũ vị hương, bột gừng cát, nước sốt thịt, tôm khô băm nhỏ, giấm chua để quét lên da, rượu, đường và mấy thứ cơ bản như muối, dầu, tỏi."

Tuy rằng Trần Kiến Kiều cũng biết nấu ăn, nhưng lại chưa từng nướng heo sữa, cho nên nàng thập phần mong chờ đứng cạnh Kỳ Hữu Vọng, nhìn nàng ấy bắt bếp, nhóm lửa, làm ướt da heo...

Sức nóng từ những hòn than đỏ rực đem heo sữa từ từ nướng đến tỏa ra mùi thơm, nước mỡ chảy ra theo da rơi xuống dưới than đỏ, phát ra một tiếng 'Xèo'.

Đột nhiên Trần Kiến Kiều cảm thấy dường như bản thân đã đói bụng, nhưng Kỳ Hữu Vọng nói da heo còn chưa nướng đến vàng giòn, cho nên nàng chỉ có thể đứng đó vừa liếm môi, vừa nhìn.

Không chỉ có Trần Kiến Kiều, người làm thuê ở chuồng heo, thôn dân đang làm việc xung quanh ngửi được mùi đều chạy đến xem là gì, khi bọn họ phát hiện là Kỳ Hữu Vọng, nhịn không được mà nói thầm: "Đây cũng quá thơm rồi, không phải là bỏ thêm hương liệu chứ?"

Trần Kiến Kiều lưu ý đến ánh mắt xung quanh, liền kéo kéo ống tay áo Kỳ Hữu Vọng, nói nhỏ: "Có người đến đây."

Kỳ Hữu Vọng cũng không thèm để ý: "Đến thì mặc họ."

Đây là địa bàn của tổ mẫu nàng, chẳng sợ ngay cả khi trưởng thôn đến cũng không thể đuổi nàng đi được

Trọng điểm mà Trần Kiến Kiều nói cũng không phải là ở chỗ đó: "Con heo sữa nhỏ này của ngươi, đủ chia được sao?"

Kỳ Hữu Vọng kinh ngạc nói: "Sao ta phải chia cho bọn họ? Đây là ta nướng cho a tỷ ngươi!"

Trần Kiến Kiều ngây ra một lát, có chút không thể tin: "Nướng cho ai?"

"Chu tiểu thư, thì sao?"

Đột nhiên Trần Kiến Kiều đã hiểu rõ: "Ngươi muốn nhận lỗi với a tỷ sao? Còn nói không phải là ngươi chọc giận tỷ ấy!"



Kỳ Hữu Vọng hừ hừ: "Ngươi biết cái gì, cái này ta gọi là thu mua nàng. Có câu là 'Bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm', chờ khi nàng ấy ăn heo sữa nướng của ta rồi, ta lại lãnh giáo với nàng ấy, làm sao có thể trở thành một nữ tổng tài oai phong một cõi được. Trước tiên ngươi không được nói với nàng là ta nướng, chờ khi nàng ấy ăn xong thì nói!"

Người này nói mười câu, đến tám câu Trần Kiến Kiều đều không hiểu được, nhưng nàng nghĩ có thể hiểu là Kỳ Hữu Vọng là một người ái mộ a tỷ nàng. Nàng nghĩ mãi không ra: "Nhưng Chu gia là buôn bán trà, ngươi là nuôi heo, ngươi có thể thỉnh giáo a tỷ ta cái gì được?"

"Việc mua bán không giống nhau, nhưng thủ đoạn kinh thương thì giống nhau."

Trần Kiến Kiều không phản bác được.

Bụng mọi người bắt đầu bồn chồn, cuối cùng Kỳ Hữu Vọng cũng nướng xong, da heo vàng giòn nóng hôi hổi, mùi hương tỏa ra bốn phía, thịt heo sữa còn chảy ra nước mỡ, tất cả mọi người đều nuốt nước miếng 'Ực' một cái.

Kỳ Hữu Vọng cho người cắt thành từng miếng nhỏ, khi hạ dao, có thể nghe được tiếng da heo bị cắt kêu 'Rắc rắc'. Kỳ Hữu Vọng ăn thử trước một miếng, chợt có chút hoài nghi nhân sinh 17 năm trước đó: "Hương vị thịt heo cũng ngon như trước đây, sao ta đây lại không thích thịt heo vậy chứ?"

Trần Kiến Kiều nghe nàng lầm bầm lầu bầu, cũng lặng lẽ ăn một miếng, nhưng ăn quá vội, suýt thì bị phỏng. Hơi nóng và hương vị hòa tan vào nhau trong miệng, thịt và nước sốt cùng kích thích điền cuồng vào vị giác của nàng, nàng dám thề, bản thân nàng chưa bao giờ ăn được thịt heo ngon đến vậy!

Đám người vây xem giương mắt nhìn Kỳ Hữu Vọng, rồi sau đó nàng chọn vài cái móng heo cho bọn họ, trừ chân và đầu ra, còn lại nàng cho người dùng giấy dầu bọc lại, đặt vào hộp đựng thức ăn, nhân lúc còn nóng, để Trần Kiến Kiều mang về cho Chu Thư.

Tác giả có lời muốn nói:

Vượng Vượng: Tuy rằng ta là nữ phẫn nam trang, nhưng may mắn ta không thật sự là nam tử.

Thư Thư:...

- -

Tuy rằng chương này Thư Thư chỉ lướt qua, nhưng tin chắc rằng heo sữa của Vượng Vượng, nhất định sẽ làm Thư Thư hồi tâm chuyển ý.

Thư Thư:???

Đám heo con:???