Hẻm Sâu Có Ánh Sáng

Chương 7




Mười giờ ba mươi tối, Giang Ngập đẩy cửa quán bar Hồng Lộc ra.

“Sao giờ mới về?” Một người đàn ông gầy nhom, thấp bé, đeo mắt kính trông có phần khôn khéo, cau mày nhìn Giang Ngập đang bước lại gần. Ban đầu trên gương mặt y hiện rõ vẻ mất kiên nhẫn, nhưng sau khi thấy rõ bé gái cậu cõng trên lưng thì sự tò mò đã đầy khắp trên mặt, “Con bé làm sao thế?”

Giang Bắc ỉu xìu nằm sấp trên lưng Giang Ngập, bơ phờ nhìn y, đôi mắt to đen láy dường như trống rỗng vì mất tinh thần, tựa con búp bê không có linh hồn.

Giang Ngập không trả lời câu hỏi của y, chỉ nói: “Tôi đưa con bé lên, lát nữa sẽ xuống.”

“Nhanh lên.” Người nọ bị Giang Bắc nhìn chằm chằm tới mức ớn lạnh sau lưng, không hỏi nhiều nữa, xua tay giục Giang Ngập.

Vài phút sau, Giang Ngập bước xuống cầu thang, ngồi lên chiếc ghế chân cao bên cạnh người đàn ông.

“Hẹn chín rưỡi gặp, ” Kính Mắt bất mãn chỉ đồng hồ trên cổ tay, “Giờ đã mười rưỡi rồi.”

“Tôi chờ anh mấy ngày rồi?” Nói đoạn Giang Ngập kêu nhân viên lấy cho mình cốc nước đá.

“Gì mà cậu chờ tôi, là cậu có việc muốn tìm tôi, ok?” Người đàn ông xoay cốc rượu trong tay, “Lần này công việc khó xử lý quá, những ngôi sao bây giờ ngày càng xảo quyệt, theo hơn nửa tháng trời cũng không chụp được chính diện… Đúng rồi, cậu bảo chụp được thứ hay ho đúng không, lấy ra cho tôi xem thử.”

Giang Ngập lấy điện thoại ra, ngón cái gõ nhẹ mấy lần trên màn hình, mở ảnh đưa cho y.

Người đàn ông nhận lấy, khi nhìn rõ bức ảnh thì ngạc nhiên: “Ồ!”

“Người này nổi tiếng lắm hả?” Giang Ngập nhìn phản ứng của y, cầm lấy cốc nước đá uống một ngụm.

“Đây chẳng phải Quý Trì à, khéo thật đấy…” Người đàn ông nói, liếc Giang Ngập một cái đầy khó hiểu, “Cậu không biết hắn nổi tiếng, vậy cậu chụp hắn làm gì?”

“Trông quen mắt, nghĩ rằng có lẽ là một ngôi sao.”

“Làm sao chụp được? Chụp lúc nào thế?”

“Khoảng hơn mười ngày trước, tình cờ gặp được.”

“Tình cờ gặp được? Vận may của cậu tốt quá, chuyện này cũng có thể gặp được… Nhìn động tác này, hắn muốn hôn ai thì phải?” Kính Mắt vuốt màn hình muốn nhìn rõ người bên cạnh, lại phát hiện bức ảnh bị cắt một nửa, “Cậu lươn lẹo quá, còn đề phòng tôi cơ đấy? Nửa còn lại của bức ảnh đâu, mau cho tôi xem.”

“Không vội, ra giá trước đi.” Giang Ngập thản nhiên đáp.

“Cậu không cho tôi xem cả bức ảnh, tôi cũng không ra giá cho cậu được, mau nói xem người kia là ai.”

Giang Ngập lấy điện thoại về từ tay người đàn ông, nhấn tắt màn hình: “Người kia… có lẽ anh cũng rất có hứng thú.”

Thấy Giang Ngập không nói, y “hừ” một tiếng khinh thường: “Úp úp mở mở gì chứ, là trợ lý Viên Vũ của hắn hả, sao tôi có thể không biết được?”

Nghe vậy, Giang Ngập nhướng mày, trong ánh mắt xen lẫn chút khinh thường, nhìn người đàn ông: “Trợ lý của anh ta? Anh chắc chắn?”

“Cậu nghĩ chỉ mỗi cậu có ảnh của Quý Trì và trợ lý của hắn chắc?” Kính Mắt cười nhạo một tiếng, “Nói thật với cậu nhé, lần này tôi ra ngoài nửa tháng để chụp Quý Trì và trợ lý của hắn. Cái nghề này của chúng tôi đều phải có người chỉ điểm, chút tin tức đó còn không chắc chắn thì tôi lăn lộn nổi không?”

Quý Trì và trợ lý của hắn ta? Giang Ngập tỉnh bơ cầm cốc uống một ngụm, thầm nghĩ nếu những gì Kính Mắt nói là thật, vậy chuyện này trở nên thú vị rồi đây.

“Cậu định làm gì với bức ảnh này?” Thái độ của Kính Mắt thân thiện hơn vừa nãy rất nhiều, “Tâm trạng anh đang tốt, chia sẻ với cậu hai con đường. Một là bán cho truyền thông, rất dễ bán nhưng giá cả khó bàn, dù sao thì ngành truyền thông hiện nay không dễ làm, kẹt xỉ phải biết. Hai là đến đàm phán với người bên Quý Trì, ngôi sao giàu có, cậu muốn bao nhiêu cũng được.”

Giang Ngập hờ hững liếc y một cái: “Không đơn giản như vậy đúng không.”

“Xem như cậu thông minh,” Kính Mắt tiến lại gần cậu, hạ giọng, “Con đường thứ hai này rủi ro cao lợi nhuận cũng cao. Các ngôi sao đều có đội pháp lý, cậu phải nắm rõ kỹ xảo để đàm phán với người của họ, nếu không chỉ cần sơ sót là họ sẽ đưa cậu vào nhà đá với danh nghĩa tống tiền. Cuối cùng chẳng những cậu mất cả chì lẫn chài, mà còn phải vào ăn cơm tù mấy năm.”

Giang Ngập nhìn y: “Cho nên?”

“Cho nên anh rất rành chuyện này,” Kính Mắt vỗ lồng ngực mình, “Mười phần chắc chín. Cậu hợp tác với anh, đưa bức ảnh quay đây, anh cầm bức ảnh của cậu và mấy bức ảnh của anh đến đàm phán với người của Quý Trì. Toàn bộ quá trình không cần cậu đích thân tham dự, dù xảy ra chuyện gì anh cũng hoàn toàn chịu trách nhiệm.”

“Vậy giá cả tính thế nào?”

“Giá cả à…” Kính Mắt kéo dài giọng, suy nghĩ một lát, “Bức ảnh này của cậu có góc chụp rất tốt, nếu đưa cho anh sớm hơn thì chắc chắn có thể bán với giá cao. Nhưng tiếc rằng anh chụp xong rồi cậu mới lấy ra, anh đã có rất nhiều bức ảnh liên quan đến Quý Trì và trợ lý của hắn, nói thật không thiếu bức ảnh của cậu… Vậy đi, sau khi lấy được tiền anh chia cho cậu hai phần, thế nào?”

“Sao tôi tin anh được?” Giang Ngập liếc y một cái, “Anh nói mình chụp được rất nhiều ảnh của Quý Trì và trợ lý anh ta, sao tôi biết đây có phải thủ đoạn ép giá của anh hay không?”

“Anh còn có thể gạt cậu hả?” Kính Mắt tặc lưỡi, lấy điện thoại ra, cố ý tránh Giang Ngập rồi chạm vào màn hình mấy lần, sau đó lắc lắc trước mặt cậu, lại nhanh chóng cất di động, “Thế nào, không lừa cậu chứ? Quả thực góc chụp không tốt bằng bức ảnh của cậu, tên Quý Trì này cẩn thận quá, nếu không anh cũng không thể chia cho cậu hai phần.”

Giang Ngập đặt cái cốc đã uống hết lên bàn, biểu cảm thoạt trông không rõ ý kiến.

Kính Mắt nói tiếp: “Nếu không yên tâm, sau khi nhận được ảnh anh sẽ chuyển cho chú mày mười nghìn tiền đặt cọc ngay lập tức.”

Giang Ngập gõ nhẹ ngón tay xuống bàn như đang cân nhắc. Lúc này, điện thoại trong túi rung lên, cậu lấy ra xem rồi đứng dậy: “Tôi suy nghĩ thêm đã.”

“Được, suy nghĩ cho kỹ, anh đảm bảo giá này sẽ không làm chú thiệt, chúng ta cũng xem như bạn bè…”

Không đợi Kính Mắt nói hết lời, Giang Ngập đã cất bước đi đến cửa quán bar, kéo cửa ra đi ra ngoài.

Người gọi điện tới là Chương Dương, Giang Ngập nghe máy, Chương Dương ở đầu kia ra vẻ bí mật: “Tôi đang uống rượu với tay guitar của Nhiệt độ nửa đêm, cậu đoán xem tôi đã hóng được gì?”

Khoản xã giao của Chương Dương trước giờ vẫn luôn đỉnh của chóp, tự xưng là không có lời nào mình không moi ra được. Giang Ngập đã tập mãi thành quen với chuyện này, lơ đễnh hỏi: “Chuyện gì?”

“Trước khi ghi hình tập một của chương trình, ban nhạc của họ đã ký hợp đồng với một công ty quản lý. Chẳng những được lấy phí biểu diễn ngay từ tập đầu tiên, mà giá tiền còn cao hơn chúng ta gấp mấy lần. Tổ chương trình chơi trò nâng cao giẫm thấp này mượt phết đấy.”

“Bình thường mà.” Trong giọng của Giang Ngập không nghe ra bất kỳ gợn sóng nào.

Chung Dương nói tiếp: “Xem ra, trong các ban nhạc giành được bốn đèn ở tập một, có nhiều nhóm đều là tuyển thủ được chọn nội bộ rồi.”

Giang Ngập “Ừ” một tiếng.

“Ngoài ra, tuy lần trước Trần Gia nói là chỉ cần ban nhạc lọt vào tập hai sẽ lấy được phí biểu diễn, nhưng hình như phí biểu diễn mỗi ban nhạc nhận được đều khác nhau. Chắc chúng ta là nhóm nhận được phí thấp nhất.”

“Cái này coi là tin tức mới mẻ gì đâu,” Giang Ngập cười nhạo một tiếng, “Chẳng những phí biểu diễn ở mức thấp nhất, mà trận đối đầu hai – hai tiếp theo sẽ loại một nửa ban nhạc, có lẽ chúng ta đã được xếp vào danh sách của ban nhạc bị loại rồi cũng nên.”

“Chúng ta thực sự là con tốt thí xứng danh mà…” Chung Dương cảm khái một câu, lại nói, “Vậy Tần Thanh Trác còn giả vờ quan tâm đến hiệu quả biểu diễn của bọn mình trong tập tiếp theo làm gì?”

“Dù sao chúng ta cũng là nhóm được anh ta giữ lại, lại là tuyển thủ trong đội anh ta, hiệu quả biểu diễn của ban nhạc càng tốt thì anh ta càng được công nhận.” Giang Ngập lấy hộp thuốc lá ra, rút một điếu thuốc cắn giữa môi, ngồi xổm dựa vào bức tường sau lưng, dùng bật lửa đốt thuốc.

“Có lý, mẹ kiếp toàn là cá mè một nứa[1].”

“Lứa.” Giang Ngập nói

Chung Dương “Hả?” một tiếng, “Lứa gì cơ?”

[1]

“… Không có gì.”

“Đúng rồi,” Chung Dương cũng không để bụng, “Uống rượu với tôi còn có mấy nhạc công nữa, cũng cằn nhằn nhiều lời liên quan đến Tần Thanh Trác. Nào là anh ta chỉ dựa vào mặt để lăn lộn, mở buổi hòa nhạc cũng có thể mở thành hiện trường tai nạn xe, chỉ đạo người khác lại rất mạch lạc, cũng không sợ mất mặt à… Tôi vừa tra trên mạng, đúng là có chuyện như thế thật. Lát tôi gửi video cho cậu, cậu cũng xem giải trí tí nhé?”

“Thôi,” Giang Ngập từ chối, “Không có hứng thú.”

“Cơ mà cây guitar anh ta tặng cho cậu trông không giống hàng rẻ tiền.”

“Đối mặt với máy quay, ngôi sao lớn sao có thể tặng hàng rẻ tiền được.” Giang Ngập ngẫm nghĩ một lát, “Cậu có con đường phù hợp để bán ra không?”

“Cậu tính bán lại hả? Tôi có thể hỏi ban nhạc khác giúp cậu… Nhưng cây guitar của cậu đã cũ lắm rồi, hay là giữ lại dùng đi.”

“Tôi không cần.” Giang Ngập gõ tàn thuốc xuống mặt đất, “Không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp đây.”

“Đừng vội mà,” Chung Dương nói tiếp, “Tôi còn hẹn ban nhạc khác lát ra ngoài uống rượu, cậu có muốn tới đây luôn không? Chị Oanh nói cho cậu nghỉ sinh nhật có lương còn gì, nếu cậu không có sắp xếp khác thì đến đi.”

“Tôi không đi đâu.” Nói xong không đợi Chung Dương ca thán gì nữa, Giang Ngập đã dứt khoát cúp điện thoại.

Chung Dương này, chỉ cần không cúp máy là cậu chàng có thể liên tục tìm được chủ đề trò chuyện, nói đến khi trời đất già đi. Nhưng Giang Ngập không thích tán gẫu, càng không muốn lãng phí thời gian cho việc tán gẫu.

Cậu ngồi xổm dựa vào bức tường phía sau, ngửa đầu thở ra một làn khói trắng, rồi lấy tai nghe ra nhét vào tai, ngăn cách tiếng nhạc ồn ào của các quán bar xung quanh ở bên ngoài tai nghe.

Cậu nhìn thấy Kính Mắt hết nhìn đông lại ngó tây đi ra khỏi quán bar Hồng Lộc, dường như đang cố tìm kiếm mình. Nhưng ánh đèn xung quanh liên tục nhấp nháy, có vẻ thị lực của y lại không tốt, thành ra không nhìn thấy Giang Ngập ngồi xổm ở chỗ tối.

Thuốc lá chỉ còn lại một đoạn ngắn, đoán chừng Kính Mắt đã rời khỏi con hẻm này, Giang Ngập đứng lên quay về quán bar Hồng Lộc. Đi tới thùng rác bên cạnh cửa, cậu dụi tắt điếu thuốc rồi ném đầu lọc vào.

Trong khoảnh khắc đẩy cánh cửa quán bar ra, sóng âm rung trời đập vào mặt, Giang Ngập tăng âm lượng tai nghe lên.

Len qua những con ma men đang nhảy múa điên cuồng, cậu đi đến vị trí hẻo lánh nhất và ngồi xuống.

Vị trí này có rất ít người đến ngồi, vì lẻ loi trơ trọi khó thành đôi, không thích hợp với nhóm nam nữ đến quán bar tìm bạn mua vui. Hơn nữa tầm nhìn cũng không tốt, cảnh ăn chơi đàng điếm trong bar đã bị chặn bởi cột nhà chịu lực to đùng phía trước.

Cơ mà Giang Ngập lại thích chỗ này, nguyên nhân rất đơn giản, ánh sáng ở đây rất tốt, lại là vị trí khuất. Ngồi ở đây, cậu có thể nhìn thấy người khác nhưng họ không dễ chú ý đến cậu.

Trên thực tế Giang Ngập không thích ở một mình, cậu thích ở trong đám đông, quan sát những chàng trai cô gái này không hiểu vì sao hàng đêm đều tới dùng tiền mua say. Bản thân việc quan sát này khiến cậu cảm thấy rất thú vị.

Điện thoại lại rung, Chung Dương gửi đoạn video vừa nãy nhắc đến. Giang Ngập xem lướt qua, nhìn thấy trên bìa video có mấy chữ to “Hiện trường tai nạn xe ở buổi hòa nhạc của Tần Thanh Trác”. Cậu thấy nhạt nhẽo, bèn tắt giao diện trò chuyện đi.

Giang Ngập chưa bao giờ có hứng thú với cuộc sống của người khác, nhất là càng không có hứng thú với một mặt thảm hại của người khác.

Trên đời này có nhiều người sống thảm hại lắm, cậu không có hứng thú với một mặt thảm hại của họ, cũng chẳng hy vọng người khác tới hóng xem cậu sống thảm hại cỡ nào.

Cậu mở ảnh trong album ra, mở bức ảnh duy nhất có thể khơi lên hứng thú cho cậu lúc này.

Khác với bức ảnh cho Kính Mắt xem, bức ảnh Giang Ngập đang nhìn chằm chằm lúc này là ảnh ban đầu chưa bị cắt.

Nhìn bên mặt chờ đợi được hôn lên của Tần Thanh Trác, Giang Ngập lại nghĩ đến gương mặt có vài phần lộng lẫy dưới ánh đèn màu rẻ tiền kia.

Còn có đôi mắt lóe lên nỗi khiếp sợ khi nghe thấy câu “Hẹn hò với đàn ông”.

Tần Thanh Trác… Cho đến bây giờ, có lẽ người này sống rất suôn sẻ, khó khăn lớn nhất từng gặp phải chắc cũng chỉ là vỡ giọng trước mặt mọi người trên sân khấu?

Nếu đã vậy, Giang Ngập thầm nghĩ, có lẽ mình có thể tặng cho anh một đợt sóng gió hãi hùng nhỉ.